Chương 1308: Tử Ngọc | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 09/03/2025
“Kiếm trận của các hạ xem ra cũng có chút lai lịch, nhưng muốn ở chỗ này phá Thi Trận của ta thì còn kém chút hỏa hầu! Sao không tế ra Ma Hỏa Phiên, không biết thứ được mệnh danh là pháp bảo đệ nhất đương thời này, có phải hữu danh vô thực chăng!”
Phán Quan cười lạnh.
Tần Tang không hề bị lay động, chỉ dùng kiếm trận triền đấu cùng hắn, âm thầm trao đổi cùng Bạch.
Trông thấy động tác của Tần Tang, Phán Quan ở chỗ tối không hiểu sao lại có chút bất an.
Hắn chủ hồn gửi thân tại một bộ Luyện Thi, chăm chú nhìn Tần Tang, nhưng lại không nhìn ra nguồn cơn bất ổn đến từ đâu.
Tội Uyên đối với Tần Tang phi thường coi trọng, từng tỉ mỉ nghiên cứu thần thông của hắn, nhất là trận chiến ở Song Kính Sơn, Thu Chỉ tiên tử cơ hồ đã ép Tần Tang thi triển toàn bộ thủ đoạn, bao quát cả Thất Phách Sát Trận.
Trong vòng chưa đến một năm, thực lực của Tần Tang không thể có tiến bộ rõ rệt mới phải.
“Đến rồi!”
Phán Quan nhìn thấy Ma Phiên từ trong ống tay áo Tần Tang xoay tròn bay ra, trong lòng căng thẳng, không chút do dự, lập tức thi triển bí thuật đã chuẩn bị từ lâu.
Trong Thi Trận truyền ra từng trận tiếng kêu to.
Ngay sau đó, từng đoàn từng đoàn quang mang xanh biếc từ trong Thi Trận bay ra.
Bản thể của lam quang nguyên lai là từng đoàn hỏa cầu, chính là một loại Âm Hỏa, từ từ bay lên, vô cùng nhẹ nhàng.
Xoạt!
Âm Hỏa tiếp xúc với thi khí, trong nháy mắt bùng cháy, hóa thành một biển lửa, Luyện Thi trong Thi Trận điên cuồng phun ra thi khí, tăng cường Âm Hỏa. Âm Hỏa khí thế càng ngày càng mạnh, thoạt nhìn không kém chút nào Cửu U Ma Hỏa.
Sau một khắc, Ma Hỏa tập tới!
Hai loại Linh Hỏa ầm ầm va chạm, ngọn lửa bay lượn khắp nơi, lấm ta lấm tấm, sóng lửa phóng lên tận trời, mang theo khí thế kinh người nhào về phía đối phương.
Thi Trận Âm Hỏa mặc dù không yếu, nhưng so với Cửu U Ma Hỏa, vẫn có vẻ không bằng.
Bất quá, Phán Quan cũng có ưu thế, Thi Trận cùng Âm Hỏa đều có thể hoàn toàn chưởng khống.
Hắn cũng không phải đối cứng cùng Cửu U Ma Hỏa, Âm Hỏa dưới sự thao túng của hắn, biến hóa đa đoan, hư thực khó phân biệt, dựa vào loại thủ đoạn này dây dưa cùng Cửu U Ma Hỏa.
Âm Hỏa thiêu đốt là thi khí trong cơ thể Luyện Thi, rất nhanh liền có Luyện Thi kiệt lực, hung quang trong quỷ mục ảm đạm, uể oải nằm trên mặt đất. Phán Quan không chút nào cảm thấy thương tiếc, vì ngăn cản Tần Tang, những cái giá này là tất yếu, lập tức lại có Luyện Thi mới bổ sung tiến đến.
Rõ ràng cảm nhận được uy lực của Ma Hỏa, Phán Quan giờ mới hiểu được, vì sao trước sau có nhiều đồng đạo chết trong tay Tần Tang như vậy.
Ầm!
Ma Hỏa trùng trùng điệp điệp, không gì cản nổi.
Cứ bất chấp tất cả như thế, Luyện Thi của Phán Quan đang tiêu hao với tốc độ kinh người.
Đột nhiên, một thân ảnh lặng yên xuất hiện trong Thi Trận, đôi mắt đỏ thẫm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một bộ Luyện Thi trong đó.
“Ai!”
Phán Quan kinh hãi, lại còn có kẻ thứ ba tiềm phục ở nơi này, lặng yên không một tiếng động xâm lấn Thi Trận, hơn nữa còn chuẩn xác tìm được vị trí chủ hồn của hắn!
Người này chính là Bạch.
Phán Quan cùng Tần Tang đại chiến, không dám chút nào giữ lại. Bạch ở một bên quan sát, nhìn ra huyền diệu của Thi Trận, tìm được chủ hồn của Phán Quan, đồng thời mượn nhờ thân thể Luyện Thi, thừa dịp Phán Quan không thể phân tâm, âm thầm dung nhập Thi Trận.
Trong kinh hãi, Phán Quan muốn đem chủ hồn di chuyển đến những Luyện Thi khác.
Bạch phát giác được động tác của Phán Quan, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lộ ra bàn tay, bàn tay này có chút gầy gò, móng tay hẹp dài, giống như một quỷ trảo, cực kỳ hiểm ác chộp về phía sau tim Luyện Thi.
Phốc!
Năm ngón tay cắm sâu vào trong cơ thể Luyện Thi.
Ngay sau đó, thi khí trên thân Bạch mãnh liệt, từng đạo từng đạo sợi tơ màu đen từ đầu ngón tay lan tràn ra, giống như mạng nhện, trong chốc lát liền bao phủ toàn thân Luyện Thi.
Cùng lúc đó, Tần Tang nhắm ngay thời cơ, toàn lực thúc đẩy Ma Phiên, Ma Hỏa mãnh liệt, ngang nhiên xông phá phong tỏa của Âm Hỏa, biển lửa màu đen nhấn chìm Thi Trận.
Rào…
Tầng tầng sóng lửa đi qua, Luyện Thi tại chỗ hóa thành tro bụi.
Thi Trận bị phá, Luyện Thi ký sinh chủ hồn của Phán Quan đột nhiên run lên. Hắn đã không để ý tới Thi Trận, chỉ có thể liều chết phản kháng, mi tâm đột nhiên bắn ra một đạo u mang, lao thẳng tới mặt Bạch.
Đùng!
Khiến Phán Quan tuyệt vọng là, u mang trúng ngay một tấm thuẫn bài, lại là Quy Giáp Thuẫn Bạch sớm đã mượn của Tần Tang.
Rắc!
Nhục thân Luyện Thi bị Bạch xé thành hai nửa, một đoàn hoàng quang từ đầu Luyện Thi nhảy ra ngoài, không nói lời nào hướng nơi xa kích xạ mà đi, bị Bạch ôm trọn trong tay.
Trong hoàng quang hiện ra một khuôn mặt trắng xám, chính là Phán Quan, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Bạch.
Vậy mà bắt được người sống, Tần Tang trong lòng vui mừng, thu hồi Ma Phiên, lách mình đi qua. Phán Quan tinh thông Luyện Thi Thuật, nói không chừng có thể tra hỏi ra được điều gì đó.
Một màn khiến người ta bất ngờ xuất hiện.
Chỉ thấy hoàng quang lóe lên một hồi, khuôn mặt Phán Quan lại vỡ vụn như mặt kính.
Bạch khẽ di một tiếng, đưa tay cắm vào trong hoàng quang, nhưng vẫn chậm một bước, Phán Quan vẻ mặt oán độc nhìn Bạch, triệt để tiêu tán.
“Gia hỏa này không chỉ có một chủ hồn.”
Bạch hơi nhướng mày, bàn tay nắm chặt, hoàng quang gần như tiêu tán bị áp súc thành đoàn, cùng với một ngọc bội khắc chữ Tử, rơi vào lòng bàn tay Bạch.
…
Trong Dục Thành.
Tu sĩ họ Tề đang ra lệnh, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm.
Bên cạnh hắn, một tên tu sĩ mặc áo bào đen đột nhiên ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu đen, tanh hôi đến cực điểm, khiến người ta buồn nôn.
“Đạo hữu ngươi…”
Tu sĩ họ Tề nhớ tới Phán Quan chính là người phụ trách ngăn cản Tần Tang.
Phán Quan gian nan ngồi dậy, thanh âm khàn giọng dị thường, “Ta không cách nào cảm giác được chủ hồn thứ hai.”
“Cái gì? Thi Trận của đạo hữu huyền diệu phi phàm, Luyện Thi không thể nhanh chóng hao hết như vậy, chẳng lẽ hắn dùng thủ đoạn gì, ngăn cách cảm giác của đạo hữu?”
Một người bên cạnh kinh ngạc nói.
Phán Quan sắc mặt trầm xuống, cả giận nói: “Không phải là cắt đứt, chủ hồn đã tiêu vong, trước khi chết không thể truyền ra bất cứ tin tức gì, ta cũng không rõ vì sao chủ hồn lại nhanh chóng vẫn lạc như vậy. Tử Ngọc khống chế Thi Trận cũng rơi vào tay người kia! Lão phu chỉ sợ phải mất mấy chục năm mới có thể khôi phục!”
Mọi người nghe vậy càng thêm kinh hãi, chỉ cảm thấy một hồi vô lực, “Trừ phi người này còn tinh thông Thi Đạo bí thuật, có thể hắn đột phá Nguyên Anh mới mấy năm?”
Trong mắt bọn hắn, Tần Tang càng thêm cao thâm mạt trắc.
Thường thường cảm thấy đã thăm dò được nội tình của Tần Tang, Tần Tang chung quy có thể cho bọn hắn kinh hỉ.
“Tề đạo hữu, bí mật khẳng định bị Khúc Hoàn tên tiểu nhân kia tiết lộ, những đạo hữu phụ trách chặn đường Chân Nhất đạo trưởng mấy người cũng dần dần không chống đỡ nổi. Chân Nhân đến nay chưa về, chúng ta chỉ có thể vứt bỏ ngoại thành, để tránh tổn thất lớn hơn. Đại bộ phận tài nguyên đều đã chuyển dời đến nội thành, nên làm quyết định.”
Mỹ mạo nữ tu lên tiếng khuyên nhủ.
Tu sĩ họ Tề có chút không cam lòng, hít sâu một hơi, nhìn ngoài thành liếc mắt, chậm rãi gật đầu.
…
Tần Tang vuốt vuốt Tử Ngọc, đoán ra có thể là bảo vật dùng để khống chế Thi Trận. Phán Quan lần này không chỉ tổn hại chủ hồn, ngay cả Tử Ngọc cũng mất đi, tổn thất nặng nề.
Đáng tiếc chưa bắt được người sống.
Tần Tang nhìn về phía Bạch, chỉ thấy Bạch nắm lấy quang cầu do hoàng quang ngưng tụ, thi khí phun ra đi vào, tỏa ra gợn sóng kỳ lạ, tiếp theo quang cầu chợt lóe, chui vào trong cơ thể Bạch.
Thi khí trên thân Bạch theo đó ngưng thật thêm mấy phần.
Tần Tang có chút kinh ngạc, “Quên hỏi, Bạch huynh, sau này ngươi tu luyện thế nào?”
Bạch bẻ bẻ cổ, vẻ mặt thư sướng, nói: “Cùng những Thi Vương khác, tìm nơi tụ âm, hấp thu âm khí. Bất quá, còn có một biện pháp nhanh hơn, trực tiếp luyện hóa chí âm Địa Sát Chi Khí.”