Chương 129: Đan Long Sâm | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 25/02/2025
Theo tu vi tinh tiến, Tần Tang đối với “Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh” cũng càng thêm hiểu rõ.
Tu luyện môn công pháp này, bản thân liền có phong hiểm cực lớn, bị thải bổ hậu quả chỉ sợ không giống như lời Chưởng môn nói nhẹ nhàng như vậy, vẻn vẹn chỉ có mấy sợi tơ tình khốn nhiễu.
Bị thải bổ sau đó, cho dù không bị trồng xuống Nguyên Thần Lạc Ấn, cũng sẽ tình căn thâm chủng, không cách nào tự kềm chế. Sau này, vô luận phá giai thậm chí bình thường tu luyện, đều sẽ bị tơ tình ảnh hưởng.
Loại ảnh hưởng này là thay đổi một cách vô tri vô giác, mà thời khắc tồn tại, cực kỳ đáng sợ.
Sắp đột phá thời điểm, nó sẽ hóa thành tâm ma đột nhiên nhảy ra, tâm cảnh bị phá, hết thảy nỗ lực trôi theo dòng nước. Trừ phi là người có đại nghị lực, rất khó có thể tiến cảnh.
…
“Đệ tử tham kiến Chưởng môn.”
Động phủ mở rộng, Ngu chưởng môn đi đến, Tần Tang đứng dậy hành lễ.
Hắn ngưng tụ Ngọc Đỉnh, sắp luyện thành “Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh” tầng thứ ba, liền lập tức đánh ra Truyền Âm Phù. Hôm nay, cách hắn bước lên Thiếu Hoa Sơn, đã qua nửa năm.
Không biết những người khác tình huống như thế nào, nhưng Tần Tang có thể khẳng định, sẽ không có người nhanh hơn hắn.
Nghe Tần Tang nói hắn đã ngưng tụ Ngọc Đỉnh, Ngu chưởng môn ngược lại sắc mặt trầm xuống, ngưng thanh nói: “Lão phu sớm đã nhắc nhở các ngươi, tu luyện « Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh » tuyệt đối không thể nóng vội. Ngươi có biết một tháng trước, Hà Mộc bị dục niệm Thiên Ma phá mất tâm cảnh, nguyên dương tiết ra ngoài, tu vi liền ngã ngũ cảnh, suýt nữa mất mạng!”
Tần Tang ngẩn ngơ, cũng chỉ có thể tiếc hận than thở.
Cẩn thận xác nhận sau đó, Ngu chưởng môn lúc này mới sắc mặt hơi trì hoãn, có chút kinh ngạc nhìn Tần Tang, gật đầu nói: “Không nghĩ tới lại là ngươi, kẻ đầu tiên ngưng tụ Ngọc Đỉnh. Ta xem qua thiên phú của ngươi… A? Ngũ Hành linh căn!”
Tần Tang tất nhiên là liền cầm linh dược che giấu thiên phú của mình, nhưng không dám giấu diếm việc mình đã phục dụng một viên Trúc Cơ Đan mà không có chút hiệu quả nào.
Vụng trộm nhìn Ngu chưởng môn, Tần Tang phát hiện sắc mặt hắn hình như không tốt lắm, trong lòng không khỏi thấp thỏm, tim đập thình thịch, hai tay âm thầm nắm chặt.
Không phải hắn không đủ bình tĩnh, khả năng này là trong vòng mười năm, hắn tiếp cận Trúc Cơ kỳ nhất!
Ai ngờ, Ngu chưởng môn lúc này trong lòng cũng đang thầm lẩm bẩm.
Hắn, Chưởng môn này, quyền lực nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chỉ là chư vị thượng sư thấy hắn lão luyện thành thục, lại không có Kết Đan hy vọng, bèn đẩy hắn ra xử lý việc vặt, miễn cho ảnh hưởng bọn họ tu hành mà thôi.
Thiếu Hoa Sơn, sư môn đại sự cho tới bây giờ đều là do Nguyên Anh tổ sư một lời quyết định, hoặc là chư vị Kim Đan Thượng Nhân sau khi thương nghị truyền xuống pháp chỉ, hắn chỉ y theo quy củ mà thực hiện.
Thiếu Hoa Sơn đệ tử, đột phá Trúc Cơ kỳ sau đó, chỉ cần thiên phú không quá kém, đều có cơ hội bái nhập môn hạ của một vị Kim Đan Thượng Nhân nào đó, có thể nói người người đều có chỗ dựa, căn bản không sợ hắn, kẻ Chưởng môn này. Nhiều nhất là ở ngoài mặt, bọn họ đối với hắn cung kính một chút.
Hắn ngày thường xử lý nhiều nhất, chính là những việc lông gà vỏ tỏi trong sư môn. Một khi liên quan đến lợi ích tranh đoạt, hắn chỉ có thể biến thành con rối bị giật dây, chờ phía trên đánh cờ xong xuôi.
Thậm chí, ngay cả việc phân phối Trúc Cơ Đan, hắn cũng khó mà nhúng tay.
Một là sư môn có quy định nghiêm ngặt, ai cũng không dám chống lại.
Hai là Trúc Cơ Đan số lượng có hạn, cho dù có thời điểm thu hoạch tốt, dư dả ra mấy viên, thì cũng từ lâu đã bị người ta để mắt tới, sớm định cho hậu bối. Nếu như phân phối không thỏa đáng, đơn kiện lập tức đánh tới chỗ Kim Đan Thượng Nhân.
Lần này Ma Vật Chân Nhân truyền xuống pháp chỉ, tìm kiếm song tu đạo lữ, lại có thư của tổ sư xác nhận, hắn tự nhiên không dám khinh mạn. Biết rõ môn công pháp này có vấn đề, cũng phải cố gắng chuẩn bị chu toàn.
Thậm chí, vì việc này mà vắt hết óc, chuẩn bị ba viên Trúc Cơ Đan, để phòng bất cứ tình huống nào.
Lại không nghĩ rằng hết lần này tới lần khác gặp phải một đệ tử Ngũ Hành linh căn, ba viên Trúc Cơ Đan tuyệt đối không đủ. Nếu lúc này lại đi cưỡng chiếm Trúc Cơ Đan của người khác, nổi lên phong ba, thì hắn không thể đè xuống được.
Ngược lại, mình đã tìm được người phù hợp điều kiện, xem như hoàn thành nhiệm vụ, còn lại cứ để Ma Vật Chân Nhân tự mình xử lý đi, chỉ là mấy viên Trúc Cơ Đan mà thôi.
Nghĩ tới đây, Ngu chưởng môn bảo Tần Tang yên lặng chờ, châm chước dùng từ, viết xuống một viên kiếm phù, đánh ra ngoài.
Kiếm phù hóa thành lưu quang, trong nháy mắt tiêu thất tại Vân Thương đại trạch chỗ sâu, hướng động phủ của Ma Vật Chân Nhân mau chóng đuổi theo.
Chỉ chốc lát sau, Vân Thương đại trạch không có một chút động tĩnh, ngược lại đỉnh Thiếu Hoa Sơn đột nhiên mây nổi sóng cuộn, cấm chế rung chuyển, một đạo lục quang từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp hướng về động phủ của Tần Tang.
Ngu chưởng môn tâm có cảm giác, lách mình bay ra khỏi động phủ, ngửa đầu nhìn thấy giữa lục quang bao vây lấy một gốc linh dược xanh biếc, chỉ lớn chừng bàn tay, cành lá rậm rạp, hình thái lại như một con Chân Long, thân hình uốn lượn, tư thái uy vũ, ngẩng đầu nhả châu, mắt rồng sáng ngời có thần.
Viên châu ngọc này chính là quả của linh thảo, đỏ rực như lửa!
“Đan Long Sâm!”
Ngu chưởng môn chấn động trong lòng, nhịn không được lên tiếng kinh hô, tiếp đó bên tai đột nhiên truyền đến pháp chỉ của tổ sư: “Ngươi tự mình giúp người này luyện hóa Đan Long Sâm, nhanh chóng phá giai. Có cây sâm này, không cần Trúc Cơ Đan, cũng có thể Trúc Cơ.”
Ngu chưởng môn vội vàng nghiêm mặt, cúi đầu, rạp xuống đất.
“Đệ tử cẩn tuân tổ sư pháp chỉ!”
Trong động phủ, Tần Tang khi nhìn thấy tư thái của Ngu chưởng môn, lập tức thức thời ẩn nấp trên mặt đất, trong lòng tràn đầy chấn kinh cùng chờ mong. Chấn kinh là chính mình Trúc Cơ có thể kinh động Nguyên Anh tổ sư Đông Dương Bá, chờ mong là, đối với Nguyên Anh tổ sư mà nói, để cho một đệ tử Trúc Cơ, hẳn là chuyện cực kỳ đơn giản?
Lục quang tiêu tán, Đan Long Sâm rơi vào trước mặt Ngu chưởng môn.
Ngu chưởng môn hai tay giơ cao, cẩn thận từng li từng tí nâng Đan Long Sâm, quỳ sát trên mặt đất hồi lâu rồi mới đứng dậy, hướng về đỉnh núi thi lễ một cái, lui về động phủ, nói với Tần Tang: “Đứng lên đi.”
Tần Tang đứng lên, ánh mắt có chút nóng rực nhìn chằm chằm linh dược hình rồng trong tay Ngu chưởng môn, muốn nói lại thôi.
Thấy thế, Ngu chưởng môn thản nhiên nói: “Đây là Đan Long Sâm, trực tiếp nuốt vào, liền có kỳ hiệu giúp người phá giai. Thậm chí, vào thời điểm Kết Đan, nếu như có được một gốc ngàn năm Đan Long Sâm, đều có thể có nhất định phụ trợ hiệu quả. Loại linh dược này, Thiếu Hoa Sơn vẻn vẹn phát hiện qua hai cây, cũng là ngươi vận khí. Ta đến giúp ngươi luyện hóa thuốc này, nhất định có thể Trúc Cơ, còn không mau đa tạ tổ sư ban ân?”
Tần Tang cố nén kích động, cẩn thận tỉ mỉ hướng về đỉnh núi lễ bái, liền đứng dậy, hướng Ngu chưởng môn hành lễ: “Chưởng môn tương trợ chi ân, đệ tử cũng tuyệt không dám quên.”
Trong lòng hắn rõ ràng, gốc Đan Long Sâm này là cái giá phải trả khi mình trở thành đỉnh lô.
Đương nhiên, nếu như mình chỉ là một tán tu, có muốn bán mình cũng không có cửa.
Ngu chưởng môn khẽ gật đầu, đánh ra mấy đạo Truyền Âm Phù, giao phó xong tông môn sự vụ, liền phất tay đóng lại động phủ, giơ lòng bàn tay nâng Đan Long Sâm, lòng bàn tay nảy sinh hỏa diễm, chậm rãi thiêu đốt bản thể Đan Long Sâm.
Linh dược ở trong ngọn lửa chống đỡ hơn một canh giờ, mới có hơi cho phép khô vàng.
Lúc này, sắc mặt Ngu chưởng môn mơ hồ có chút tái nhợt, đột nhiên quát khẽ một tiếng, lòng bàn tay hỏa diễm mãnh liệt, Đan Long Sâm khô héo càng lúc càng nhanh, cuối cùng cả cây khô héo nứt ra, từng giọt dịch thể xanh lục bị bức ra, tự động dung nhập vào viên Long Châu kia.
Long Châu đỏ thẫm, càng thêm diễm lệ.
Ngu chưởng môn ngón tay búng một cái, đánh Long Châu tới trước mặt Tần Tang, quát: “Mau nuốt vào!”