Chương 1271: Chiến quả | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 09/03/2025
Diệp lão ma tự tay luyện chế bảo kỳ, tâm ý tương thông, so với đám người nắm cờ của Giang Trầm Tử càng hiểu rõ đại trận. Hắn mang về ngọc cốt, tự mình chủ trì, Kỳ Môn Đại Trận quả nhiên uy lực tăng mạnh, thoát khỏi sự dây dưa của Chính Phản Cửu Cung Trận.
Hướng Thanh một phương kiên trì lâu như vậy đúng là không dễ dàng.
Mọi người đều sảng khoái giúp đỡ, lấy ra đủ loại dị bảo, vừa rồi còn kéo chặt lấy Kỳ Môn Đại Trận.
Lúc này, bọn họ vốn đã sắp đến cực hạn.
Nhất là bốn người ngự sử linh phù, chỉ có Hướng Thanh ma công thâm hậu, tình huống tốt hơn một chút, sư đồ ba người Trùng Di đạo trưởng liên tục phục dụng mấy lần đan dược.
Cứ thế này, mọi người không cách nào duy trì, chỉ có thể mặc cho Diệp lão ma mang theo Kỳ Môn Đại Trận phóng tới Huyết Trì, tiếp ứng Thiên Chính lão nhân.
Bọn họ vội vàng thu nạp đại trận chi lực, theo sát Kỳ Môn Đại Trận, cũng đi tiếp ứng Tần Tang đám người, tránh cho bị Diệp lão ma đột ngột ra tay độc ác.
Ầm!
Ầm!
…
Liên tiếp vài tiếng vang trầm, Kỳ Môn Đại Trận bắn ra vạn đạo huyết quang. Ô Mộc Kiếm, Ngũ Phương Tháp cùng các loại pháp bảo mạnh hơn nữa, cũng không cách nào lấy một địch nhiều, lần lượt bị đánh bay.
Ánh sao cự nhân cũng theo đó tiêu tán, lộ ra Thiên Chính lão nhân sắc mặt tái nhợt, khí tức suy yếu. Trên người hắn có vài vệt máu, chính là những nơi ánh sao cự nhân bị thương.
Thiên Chính lão nhân không hề quay đầu lại, dấn thân vào trong Kỳ Môn Đại Trận.
Xèo!
Ô Mộc Kiếm ngóc đầu trở lại, mắt thấy sắp đâm trúng hậu tâm Thiên Chính lão nhân.
Trong Kỳ Môn Đại Trận bay ra mấy đạo bảo quang, hợp lực bức lui Ô Mộc Kiếm.
Tần Tang thầm nói một tiếng đáng tiếc, Diệp lão ma tốc độ quá nhanh, mấy người bọn họ đều không nương tay, vẫn không thể nào giết chết Thiên Chính lão nhân.
Thiên Chính lão nhân thân hóa ánh sao cự nhân, thân thể biến thành ánh sao hư ảo, bất tử bất diệt, rất nhiều thủ đoạn đều không có tác dụng với nó.
Đã bị thương, phải chờ đến khi bí thuật tiêu tan, mới có thể phản hồi đến bản thể.
Vừa rồi Ma Phiên bị Huyết Ma hóa thân tự bạo dư âm tách ra, không kịp chỉnh đốn lại phiên trận, nếu không chưa chắc không có cơ hội!
Kỳ Môn Đại Trận cứu đi Thiên Chính lão nhân, liền quay đầu phóng ra ngoài. Đạt được ngọc cốt, Diệp lão ma đám người đạt thành mục đích, không có chút lưu luyến.
“Hôm nay bái chư vị ban tặng, Diệp mỗ khắc trong tâm khảm, ngày sau tất báo!”
Thanh âm lạnh như băng của Diệp lão ma truyền đến, ẩn chứa sát ý.
Cùng lúc, còn có tiếng quát mắng của đám người Giang Trầm Tử.
Rõ ràng cục diện rất tốt, không biết vấn đề ở chỗ nào, dẫn đến Diệp lão ma tự bạo hóa thân, Thiên Chính lão nhân bản thân bị trọng thương, không có mười mấy năm tĩnh dưỡng, chỉ sợ không khôi phục được thực lực toàn thịnh, bọn họ há có thể không giận.
Mặc dù đoạt được ngọc cốt, nhưng ngọc cốt đã hoàn toàn không có sinh cơ, càng làm cho bọn họ tức giận, rất có thể toàn bộ tính toán đều phải thất bại.
Lần này có thể nói mất cả chì lẫn chài, thậm chí ảnh hưởng đến hướng đi của chiến tranh ba vực!
Thanh Quân mấy người cũng không cam lòng rớt lại phía sau, bay vào Chính Phản Cửu Cung Trận.
Tần Tang tầm mắt giao nhau cùng Kinh Vũ, nhìn thấy Kinh Vũ khẽ gật đầu, trong lòng vui mừng, mặc dù bỏ lỡ cổ tu ngọc cốt, có thể thu được Thi Hoa Huyết Phách, cũng là một món thu hoạch không nhỏ.
“Khổ cực chư vị đạo hữu.”
Hướng Thanh thả ra Cửu Cung, nghênh đón bọn họ tiến vào, nói một câu.
Trên mặt hắn không che giấu được vẻ mệt mỏi.
Sư đồ ba người Trùng Di đạo trưởng chấp chưởng Ngọc Phù đã là miễn cưỡng, chủ trì đại trận, diễn biến trận thế, ứng phó địch nhân phản kích, toàn bộ nhờ vào Hướng Thanh, tâm lực tiêu hao rất nhiều.
“Đáng tiếc ngọc cốt vẫn rơi vào tay Diệp lão ma, không biết bọn họ có thể tìm hiểu ra thứ gì hay không.”
Trùng Di đạo trưởng vẻ mặt tiếc nuối, bùi ngùi thở dài.
Hắn Thiên Kiếp sắp tới, tự biết không có khả năng độ kiếp, vốn đã nhận mệnh, dạy dỗ hai đệ tử Nguyên Anh, đủ để mỉm cười nơi Hoàng Tuyền, gặp mặt tổ sư.
Biết được tin tức cổ tu, trong lòng Trùng Di đạo trưởng sinh ra mấy phần hy vọng, lại cháy lên đấu chí. Lôi kéo đồ đệ, không tiếc tiêu hao, phục dụng đan dược, duy trì Chính Phản Cửu Cung Trận, nhưng cuối cùng vẫn là giấc mộng hão huyền.
Thông U Ma Quân cũng có chút tiếc nuối, nhưng không tiện mở miệng phụ họa.
Bốn người tiềm nhập Huyết Trì vốn lấy hắn cầm đầu.
Trong trận chiến tranh đoạt ngọc cốt, hắn lại bị Thiên Chính lão nhân ngăn trở vững vàng ở bên ngoài.
Thiên Chính lão nhân là cao thủ cùng cấp với hắn, không ai có thể trách móc nặng nề.
Nhưng so với Tần Tang ép Huyết Ma hóa thân tự bạo, cùng với Thanh Quân trực diện Diệp lão ma, liền có vẻ ảm đạm phai mờ, Thông U Ma Quân chỉ cảm thấy mất mặt.
“Giang sơn đời nào cũng có người tài…”
Thông U Ma Quân trong lòng cảm khái, không khỏi liếc nhìn Thanh Quân và Tần Tang.
Hắn và Thanh Quân quen biết hơn hai trăm năm, nàng này năm đó giấu giếm, ngụy trang thành Lãnh Vân Thiên, về sau bị nhìn thấu, lại không biết dùng thủ đoạn gì, khiến Xích Phát Lão Tổ ngầm thừa nhận, đạt được thành tựu như thế, cũng là có mạch lạc rõ ràng.
Tiểu tử họ Tần mới là dị phong xuất hiện bất ngờ.
Vài thập niên trước vẫn là Kết Đan kỳ, hôm nay chính mình cũng phải nhượng bộ lui binh trước Ma Hỏa của hắn, khiến người ta kinh ngạc.
Từ xưa đến nay, toàn bộ Bắc Thần Cảnh chỉ sợ cũng không có mấy người có thể làm được.
“Đông Dương Bá, a!”
Thông U Ma Quân không khỏi nhớ tới tràng cảnh nghị sự ở Thương Hành Đảo, mặc dù không rõ ràng nội tình, cũng có thể đoán ra mấy phần.
Đông Dương Bá đa mưu túc trí, lại bức bách nhân vật như thế rời khỏi sơn môn, quả nhiên là có mắt không tròng.
“Tiếp tục đuổi!”
Thanh Quân từ trong tay Tư Địch tiếp nhận Ngọc Phù, trọng chưởng đại trận, trầm giọng nói.
Mọi người gật đầu.
Diệp lão ma tổn thất hóa thân, bản thân khẳng định sẽ bị liên lụy, tổn thương nguyên khí, Thiên Chính lão nhân càng không cần phải nói, cơ hồ mất đi chiến lực, bọn họ vẫn còn cơ hội!
Còn về bảo vật nơi này, Tội Uyên đã không có khả năng tranh đoạt cùng bọn hắn, lát nữa có nhiều thời gian thăm dò.
“Rõ… Ách… Ta nên gọi ngươi là Minh Nguyệt đạo hữu hay Tần đạo hữu?”
Trùng Di đạo trưởng khôi phục lại từ cảm xúc ảm đạm, đưa Ngọc Phù trong tay cho Tần Tang, ngữ khí phi thường phức tạp.
“Tại hạ Tần Tang, trước đó bất đắc dĩ, dùng bí thuật huyễn hóa yêu thân. Nếu có chỗ đắc tội, mong chư vị rộng lòng tha thứ.”
Tần Tang cảm nhận được một ít ánh mắt như có như không, vẫn luôn dò xét và quan sát mình.
Hắn vừa tế lên Ngọc Phù, phối hợp sư tỷ thôi động đại trận đuổi theo, vừa chắp tay, đảo mắt một vòng, thản nhiên nói.
“Đâu có! Đâu có!”
“Đạo hữu thủ đoạn cao minh, ngụy trang thiên y vô phùng, ta còn tưởng rằng đạo hữu thật sự là Yêu Vương!”
“Tần đạo hữu mặc dù ủy thân Yêu tộc, nhưng chưa hề lùi bước, tự thân thủ vệ tiền tuyến, mấy lần lập công lớn, ai dám nói đạo hữu không phải, ta nhất định không buông tha hắn!”
“Có Thông U đạo hữu, Lãnh đạo hữu cùng Tần đạo hữu ba vị tọa trấn, lo gì không diệt Tội Uyên?”
“Đáng ta Tiểu Hàn Vực đại hưng!”
…
Mọi người vẻ mặt ôn hòa, lần lượt đáp lễ, thái độ rất là khách khí.
Nghĩ đến Tiểu Hàn Vực lại có thêm một vị Đại tướng, bọn họ đều lộ ra vẻ kích động và vui mừng. Bắc Thần Cảnh thế cục bất ổn, Tiểu Hàn Vực có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Chuyện khác sau này hãy nói.
Hướng Thanh thì cười khổ lắc đầu, “Tần đạo hữu lừa ta thật khổ.”
Tần Tang vội vàng tạ lỗi, cùng Hướng Thanh nhìn nhau cười một tiếng.
Còn về Đông Dương Bá cùng Thiếu Hoa Sơn, ở đây không ai nhắc đến một câu.
Thanh Quân, Thông U Ma Quân, Hướng Thanh cùng Tần Tang phân chưởng Ngọc Phù, do Thanh Quân chủ trì đại trận, cắn chặt Tội Uyên, đuổi theo ra Huyết Trì, hai bên có lúc phát sinh va chạm.
Diệp lão ma một lòng muốn chạy trốn, căn bản không dây dưa cùng bọn họ.
Không lâu sau, bọn họ đuổi tới cánh cửa máu, theo Diệp lão ma phá cửa mà ra, kinh ngạc phát hiện, bên ngoài cánh cửa máu đã xảy ra biến cố lớn!