Chương 12: Hái thuốc | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 23/02/2025
“Trong nhà của ta còn có hai vị huynh trưởng, cha ta không cần lo lắng chuyện nối dõi tông đường.”
Tần Tang ra sức nịnh nọt: “Đạo trưởng, ngài học thức uyên bác, y thuật cao minh như vậy, trước kia thân phận khẳng định không tầm thường, ngài vốn làm nghề gì?”
“Bần đạo từ nhỏ đã là đạo sĩ, bất quá…”
Tịch Tâm đạo nhân nhấp một ngụm trà, nhìn Minh Nguyệt lo lắng nói: “Sư tổ của ngươi, cũng chính là sư phụ của vi sư, từng là Ngự Y, đã từng khí phách tung hoành. Không ngờ có lần dùng sai một vị thuốc, suýt nữa bị trảm hình, sau khi bị trục xuất khỏi cung thì nản lòng thoái chí, xuất gia tu đạo, tự xưng Vân Du Tử. Đạo danh của vi sư chính là do sư tổ của ngươi đặt cho, một thân bản lĩnh đều là học được từ sư tổ của ngươi. Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, sau này một mình hành nghề y, kê đơn bốc thuốc nhất định phải cân nhắc kỹ càng, không được khinh suất.”
Minh Nguyệt nuốt miếng điểm tâm trong miệng, nghiêm nghị nói: “Đồ nhi biết.”
“Đạo trưởng nguyên lai là danh môn chi hậu!”
Tần Tang mặt mày tràn đầy kính nể, rót thêm trà cho Tịch Tâm đạo nhân: “Sư tổ lão nhân gia người quan bái Ngự Y, hành tẩu chốn cung cấm, khẳng định biết rất nhiều bí ẩn, chẳng lẽ ngài ấy đã từng tận mắt thấy Tiên Sư?”
Lão đạo sĩ lắc đầu: “Chưa từng thấy qua. Bất quá, sư phụ ta khi làm Ngự Y đã nghe qua không ít lời đồn, nói từng có Tiên Sư ra vào trong cung, giao hảo cùng Vương tộc quý tộc. Tài sắc danh lợi mê hoặc lòng người, theo bần đạo thấy, cái gọi là Tiên Sư chỉ sợ cũng khó thoát thất tình lục dục, không tính là siêu thoát.”
Tần Tang ngạc nhiên.
Hắn đối với người tu tiên vốn có ấn tượng, chính là uống sương mai ăn mây khói, ẩn thân nơi danh sơn đại xuyên, Động Thiên Phúc Địa, một giấc ngàn năm, tục sự không vướng bận, bình thường không xuất hiện trước mặt người đời.
Hóa ra là sai!
Chẳng lẽ phải đến kinh sư tìm vận may?
Tịch Tâm đạo nhân dường như nhìn thấu tâm tư của Tần Tang, đả kích nói: “Ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng, sư tôn lão nhân gia người làm Ngự Y hơn ba mươi năm, mỗi ngày ra vào cung đình vương phủ, cũng chưa từng tận mắt thấy Tiên Sư, chỉ là nghe qua vài truyền thuyết mà thôi. Huống hồ, nếu như kinh sư thật có tiên duyên, những hoàng tử vương tôn kia há chẳng phải tranh giành đến vỡ đầu, còn có thể đến lượt ngươi?”
…
Ngước nhìn Minh Nguyệt, bên tai nghe hai sư đồ tụng kinh, Tần Tang ngồi ở trên giường, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mỉm cười.
Tiên duyên nếu dễ dàng gặp được như vậy, thế giới này chẳng phải người người đều có thể thành tiên? Vô luận thế nào, mình còn có « U Minh Kinh », có một tia hy vọng.
Có nhận thức này, Tần Tang tạm thời buông xuống những vọng tưởng không thực tế, chuyên tâm thể ngộ « U Minh Kinh ».
Bất tri bất giác đã sang đầu đông, lão đạo sĩ chứa chấp mấy hộ dân chạy nạn, trong đạo quán náo nhiệt hơn nhiều.
Trên núi đột nhiên có trận tuyết đầu mùa.
Dãy núi một đêm bạc trắng, Tần Tang theo lão đạo sĩ và đồ đệ xuống núi chữa bệnh phát thuốc, nhìn thấy ven đường có dân chạy nạn chết cóng, cũng thấy không đành lòng. Lão đạo sĩ than thở, hắn chỉ là một lão đạo nghèo kiết xác, Thanh Dương Quán vẻn vẹn có mấy gian phòng cũ, lại có thể che chở được bao nhiêu người không có nhà?
Bọn họ cũng chỉ có thể làm một chút việc trong khả năng mà thôi.
Tần Tang ngồi xổm ở chỗ lõm của tảng đá nhóm lửa, trong nồi là một nồi lớn thảo dược trừ hàn, nấu thành thuốc thang, phân phát cho dân chạy nạn.
Không để ý đến việc nhóm lửa, Tần Tang trong lòng thường xuyên mặc niệm « U Minh Kinh ».
Hiện tại hắn đã đem « U Minh Kinh » học thuộc lòng, mỗi một câu kinh văn đều nghiền ngẫm vô số lần, phần dịch nghĩa mấy ngày nay cũng không hề sửa đổi một câu, tự cảm thấy đã lý giải « U Minh Kinh » đủ sâu sắc, hắn dự định đêm nay sẽ bắt đầu tu luyện!
Tuyết đọng không tan, trăng sáng giữa trời, đêm sáng như ban ngày.
Mấy hộ gia đình tá túc tại đạo quán chen chúc ở gian phòng phía trước, Tần Tang vẫn ở một mình, không cần lo lắng bị người khác phát hiện.
Hắn kết ấn ngồi kiết già, theo hướng dẫn trên « U Minh Kinh », trầm tâm nhập định, thử nghiệm tu luyện.
Kinh văn đã rõ ràng trong lòng, hắn lại ngồi im mấy canh giờ cũng không cách nào nhập môn, không chỉ không tĩnh tâm được, ngược lại tạp niệm nổi lên, hắn âm thầm sốt ruột, muốn loại bỏ tạp niệm trong lòng, lại đột nhiên ý thức được, ý nghĩ này vốn là một trong những tạp niệm.
Sắc trời đã gần sáng, Tần Tang vẫn không thể đạt tới cảnh giới tâm như chỉ thủy, ẩn thần tại thân như trong kinh văn nói, ngày mai còn phải xuống núi chữa bệnh phát thuốc, đành phải tạm dừng lại.
Ban ngày xuống núi chữa bệnh phát thuốc, buổi tối tu luyện, sớm tối luyện quyền, những ngày của Tần Tang trôi qua buồn tẻ nhưng phong phú.
Lúc này, hắn đã ý thức được, bất luận « U Minh Kinh » là võ công tâm pháp hay là tu tiên pháp quyết, tuyệt đối không dễ dàng tu luyện, hắn phải có đủ kiên nhẫn mới được.
Lại một ngày chữa bệnh phát thuốc trở về, Tần Tang đang ở trong phòng nghiền ngẫm « U Minh Kinh », liền thấy Minh Nguyệt bưng hai bát cháo, thở hổn hển chạy tới.
“Sư huynh, sư phụ nói trong quán thảo dược không đủ, ngài ấy ngày mai muốn lên núi hái thuốc, bảo huynh thu dọn hành lý, cùng đi với ngài ấy.”
Tần Tang dừng lại, nhìn ra dãy núi xa xa, tuyết đã ngừng được bảy ngày, hôm nay trời quang mây tạnh, đã qua giờ ngọ, tuyết đọng trên núi hẳn là đã tan hết.
Xuống núi chữa bệnh phát thuốc, mỗi ngày đều phải nấu mấy nồi nước thuốc, thảo dược tiêu hao rất nhiều, trách không được phải đi hái thuốc.
Trên núi không có tuyết, nói không chừng trên đường có đá trơn, Tần Tang cũng không yên tâm để lão đạo sĩ một mình lên núi hái thuốc, sảng khoái đáp ứng, ăn xong cháo liền trở về phòng thu dọn.
Kỳ thực ngoại trừ Ô Mộc Kiếm và những vật kia, hắn cũng không có gia sản gì, dụng cụ hái thuốc cùng thức ăn đều do Minh Nguyệt chuẩn bị, hắn dùng vải buộc một bộ áo bông, mang theo một đôi giày vải bông dày, đó là toàn bộ hành lý.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Tần Tang đã theo lão đạo sĩ xuất phát.
Thúy Minh Sơn còn tốt, có một con đường mòn người qua lại, xuống Thúy Minh Sơn, đi vào trong chính là núi hoang rừng hoang hoàn toàn, phải men theo đường thú, rẽ qua đám cỏ hoang cao ngang người. Coi như giữa ban ngày Tần Tang cũng không nhận ra đã đi tới đâu, chỉ có thể theo sát lão đạo sĩ từng bước một.
Từ sơn cốc leo lên lưng chừng núi, lại men theo con đường hẹp trên vách núi quanh co khúc khuỷu, rồi xuống núi, lại lên núi, giữa trưa mới đi đến chân Hoàng Hoàng Sơn trong truyền thuyết.
Đi loại đường này, Tần Tang đều trượt chân mấy lần, đi đến tim đập chân run, lão đạo sĩ lại vững như Thái Sơn, Tần Tang nhịn không được hoài nghi rốt cuộc ai mới là người trẻ tuổi.
Hành trình rất gấp, đêm mai nhất định phải trở về đạo quán, cho nên sau khi leo lên Hoàng Hoàng Sơn liền bắt đầu không ngừng hái thuốc.
Nghe trong núi rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm rú quái dị, Tần Tang trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ ta sẽ không cầu tiên không thành, lại chết trong miệng hổ chứ, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: “Đạo trưởng, ngài đến nơi núi sâu rừng thẳm này hái thuốc, không sợ hổ báo sói ăn thịt sao?”
“Ngược lại là đã từng gặp sói núi, bần đạo có Khu Thú Phấn do sư phụ truyền lại, có thể có chút tác dụng.”
Lão đạo sĩ thản nhiên, dùng cuốc thuốc gạt đám cỏ hoang: “Thảo dược bên ngoài sớm đã bị người ta hái sạch, chỉ có thể vào núi. Ngươi không phải có võ nghệ bên người sao, sợ cái gì?”
Tần Tang cầm côn bổng trong tay, cũng không nhịn được chột dạ: “Đạo trưởng ngài đừng chê cười ta, chút công phu thô thiển này của ta, chẳng đáng là gì.”
Lão đạo sĩ cười ha ha: “Ta thấy Minh Nguyệt theo ngươi học môn quyền pháp kia hình như vẫn chưa hoàn chỉnh, có phải hay không không đầy đủ?”
“Đạo trưởng thật tinh mắt.”
Tần Tang nói: “Môn « Phục Hổ Trường Quyền » này là do vị đại ca đã cứu ta truyền thụ, chỉ kịp truyền cho ta ba thức, bất quá môn quyền pháp này rất phổ biến, qua một thời gian nữa ta đến tiêu cục trong thành thỉnh giáo, liền có thể bổ sung.”