Chương 1040: Đường lui | Khấu Vấn Tiên Đạo
Khấu Vấn Tiên Đạo - Cập nhật ngày 06/03/2025
Chưa lo thắng, trước lo bại.
Đối mặt với Nguyên Anh tổ sư, không được phép có nửa phần khinh thường.
Điều mà Tần Tang phải cân nhắc sớm nhất chính là, vạn nhất đoạt bảo thất bại, chọc giận Diệp tôn giả, bản thân làm thế nào mới có thể bình yên rút lui, tránh bị truy sát.
Mính Vi cùng Sinh Phù trong tay nàng, là đường lui an toàn nhất. Nhưng Sinh Phù cũng chưa chắc có thể bảo vệ bọn họ chu toàn, còn phải suy nghĩ tỉ mỉ, làm thế nào mới có thể sử dụng nó cho tốt.
“Ý của đạo hữu là…”
Mính Vi chần chừ không quyết.
Nàng cũng không hoàn toàn tin lời Tần Tang nói.
Nguyên Anh tổ sư có thể phá vỡ Tiên cấm, đi ngang qua thí luyện chi cảnh, quá mức hoang đường, trước nay chưa từng có.
Nhưng biểu hiện thận trọng của Tần Tang, không thể khiến nàng không suy xét khả năng này.
Trong mật quật, các phương thế lực rắc rối phức tạp, không thiếu những cao thủ đỉnh tiêm như Huyết Bức, Tiêu Vân đạo trưởng, mỗi người đều có uy hiếp lớn hơn mình.
Tần Tang lừa gạt mình, cũng không có chỗ tốt, ngược lại tương đương với tự đoạn một cánh tay.
Tần Tang xoay người, nhìn cửa động ở biên giới mật quật, “Một khi Diệp tôn giả xuất thủ, những người khác đều bị chấn nhiếp, nhất thời không kịp phản ứng, đối thủ của chúng ta sẽ chỉ có một mình hắn, chỉ cần có thể thoát khỏi Diệp tôn giả, chúng ta liền an toàn. Đạo hữu mang theo Sinh Phù canh giữ ở chỗ bí mật, chờ ta đắc thủ trở về, lập tức kích hoạt Sinh Phù…”
Mính Vi trầm mặc không nói.
Trong lòng nàng rõ ràng, nếu làm như vậy, người trực diện lửa giận của Nguyên Anh, chịu nguy hiểm lớn nhất sẽ là Tần Tang, còn mình chỉ cần ở hậu phương quan sát.
Thấy tình thế không ổn, dễ dàng liền có thể rút đi, nguy hiểm xác thực không lớn.
Chỉ là kể từ đó, nàng và Địch Hồn Dịch ở khoảng cách quá xa, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng thực lực của Tần Tang, đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người hắn.
Mính Vi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hai mắt Tần Tang, “Đến lúc đó, đạo hữu sẽ không chỉ lo cho bản thân, cầm tới bình Địch Hồn Dịch của mình, liền thu tay lại chứ?”
“Đã lựa chọn đắc tội Diệp tôn giả, một bình hay hai bình có khác gì nhau? Sinh Phù nắm trong tay đạo hữu, ta đương nhiên muốn vì đạo hữu cướp một bình, nếu không đạo hữu nổi cơn thịnh nộ xé bỏ hứa hẹn, không có đường lui, Tần mỗ chẳng phải khóc không ra nước mắt. Nếu đạo hữu không yên lòng, Tần mỗ liền dùng tâm ma lập thệ.”
Địch Hồn Dịch là lợi ích chung của hắn và Mính Vi, cũng là nguyên nhân Tần Tang có thể tin tưởng Mính Vi.
Đối mặt cường địch, bọn họ chỉ có thể buộc chặt vào nhau.
“Được! Chỉ mong đạo hữu có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn!”
Mính Vi biết rõ tình thế mạnh hơn người, tăng nhiều thịt ít, nàng vốn chỉ là hy vọng xa vời. Đạt được hứa hẹn của Tần Tang, nàng điểm chân một cái, rút khỏi mật quật, lại thấy Tần Tang cũng đi theo ra.
Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của Mính Vi, Tần Tang nói: “Diệp tôn giả khẳng định rõ ràng tác dụng của Sinh Phù, không thể vận dụng Sinh Phù ngay dưới mắt hắn, nếu hắn canh giữ tại chỗ bất động, chúng ta chắp cánh khó thoát, vẫn cần bố trí một phen để che giấu tai mắt người…”
Bốn phía vách đá của mật quật, cửa động lít nha lít nhít, bọn họ tìm kiếm một phen, tìm được một cửa hang có đường đi phức tạp nhất, bên trong phân ra đến mấy hành lang.
Tần Tang cố tình bày nghi trận, vỗ một cái vào túi Thi Khôi, mấy cỗ Sát Thi từ trong nhảy ra, phân biệt tiến vào các hành lang, ẩn núp bất động theo mệnh lệnh của Tần Tang.
Tiếp theo, hắn hất tay áo lên, Ma Phiên nho nhỏ xoay tròn bay ra, có tới hơn chín cây!
Hơn mười năm qua, Tần Tang vẫn luôn thử nghiệm chưởng khống đại trận chín cây Ma Phiên, đã rất có hiệu quả.
Mính Vi nhìn Ma Phiên, trong lòng kinh ngạc.
Nàng có thể mơ hồ cảm giác được, những lá cờ đen nhìn như không đáng chú ý này không đơn giản. Nàng đi theo bên cạnh tổ sư, kiến thức không phải tu sĩ cùng cấp có thể so sánh, nhất thời càng không nhìn thấu nội tình của cờ đen.
Nhìn như trận kỳ, lại giống như pháp bảo, rất cổ quái.
Mính Vi biết rõ bảo vật này nhất định là bí mật của Tần Tang, đè nén hiếu kỳ, không hỏi nhiều.
Hô! Hô!
Chín cây Ma Phiên nhanh chóng chớp động, trong nháy mắt bố thành một trận thế phức tạp trước mặt Tần Tang, trên bề mặt Ma Phiên, phảng phất có ma diễm màu đen vô cùng sống động.
Tần Tang dò xét đại trận Ma Phiên, cảm thụ uy lực của nó, sau đó ấn nhẹ lòng bàn tay xuống phía dưới.
Phốc phốc phốc…
Chín cây Ma Phiên chìm vào mặt đất, toàn bộ nhập vào lòng đất.
Tần Tang khẽ gật đầu với Mính Vi, xoay người trở về mật quật.
Mính Vi đã mơ hồ đoán ra dụng ý bố trí lần này của Tần Tang, thấy thân ảnh Tần Tang biến mất trong đám Thổ Linh đại quân, nghĩ ngợi rồi lấy ra một khôi lỗi từ túi Giới Tử, mệnh lệnh chúng tiến vào chỗ sâu hành lang, còn mình thì cầm lấy Sinh Phù, gắt gao nhìn chằm chằm phong ấn quang tráo ở trung tâm mật quật.
Nàng nắm chặt lòng bàn tay, tâm thần căng cứng.
Trở lại mật quật.
Tần Tang ngự kiếm xông vào Thổ Linh đại quân, nhanh chóng đột tiến về phía trước.
Các tu sĩ đang vây công phong ấn quang tráo, Địch Hồn Dịch hoa rơi vào nhà ai, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả.
Trên đường, Bạch từ túi Thi Khôi đi ra, sau khi giao lưu vài câu, liền tách ra cùng Tần Tang. Thế cục mật quật dị thường hỗn loạn, không có người chú ý tới thân phận Luyện Thi của Bạch.
Ầm!
Một kiếm chém bay Thổ Linh, thoát khỏi vòng vây.
Tiếp đó, càng nhiều Thổ Linh bao vây lại, càng đến gần phong ấn quang tráo, thực lực của Thổ Linh càng mạnh.
Tần Tang một người một kiếm, khoảng cách đến phong ấn quang tráo càng ngày càng gần, miễn cưỡng có thể thấy rõ toàn cảnh bên trong quang tráo.
Đài cao đứng sừng sững ở trung tâm quang tráo.
Bề ngoài vật này khắc họa hoa văn kỳ dị, giống như phù văn.
Đài cao rất lớn, bên trên chỉ trưng bày bốn bình Địch Hồn Dịch, tỏ ra rất trống trải.
Tần Tang tỉ mỉ quan sát, không phát hiện trên đài cao có cơ quan gì, không biết những Địch Hồn Dịch này xuất hiện ở đây bằng cách nào, lại từ nơi nào đến.
Phong ấn chưa phá, vẫn chưa tới thời điểm đại chiến.
Bất quá, các tu sĩ đều có mục đích riêng phải đạt được, mỗi người đứng ở một vị trí rất có chú trọng, sóng ngầm cuồn cuộn.
Không ai biết được, ai và ai đã âm thầm cấu kết.
Nếu không có Diệp tôn giả, cứ phát triển bình thường, nhất định sẽ diễn ra một màn kịch đặc sắc về tín nhiệm và phản bội.
Ánh mắt Tần Tang quét qua, lướt qua trên thân Diệp tôn giả.
Diệp tôn giả giống như Huyết Bức, đang cẩn trọng công kích phong ấn, không lộ rõ sơn thủy, không ai nghĩ tới sẽ có Nguyên Anh tổ sư trà trộn vào.
Tần Tang cũng không để Thiên Mục Điệp nhìn Diệp tôn giả, lo lắng sẽ bị phát giác.
Bất quá, Tần Tang vẫn chú ý cử động của Diệp tôn giả, quả thực phát hiện một vài điểm quái dị.
Đối mặt Thổ Linh đại quân, Diệp tôn giả từ đầu đến cuối cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng, hắn mặc dù che giấu, nhưng trong lúc lơ đãng lại thể hiện ra lực khống chế chân nguyên tinh chuẩn đến cực hạn, khiến Tần Tang dựng đứng lông tơ.
Phía sau Diệp tôn giả.
Tố Nữ và những người khác kết thành chiến trận, dây dưa cùng Thổ Linh đại quân.
Trong ánh mắt Tố Nữ không có kích thích, mang theo lo lắng nồng đậm.
Nàng không biết, Tần Tang có thể có bao nhiêu phần trăm chắc chắn.
Vạn nhất Tần Tang mất mạng trong tay Diệp tôn giả, bản thân cũng không còn hy vọng giãy dụa, chỉ có khoanh tay chịu chết.
Ba người râu dài lão giả đã bắt đầu truyền âm cho nhau, mặc sức tưởng tượng tương lai, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng tin tưởng Diệp tôn giả. Nghe được bọn họ truyền âm, Tố Nữ miễn cưỡng vui cười, lấp liếm cho qua.
“Ầm! Ầm!”
Kiếm khí, đao mang.
Đạo thuật, pháp bảo, từng đạo công kích liên tục không ngừng rơi vào phong ấn quang tráo.
Phong ấn quang tráo rung động không ngừng, quang mang dần dần ảm đạm, trở nên càng thêm mỏng manh.
Các tu sĩ gắt gao nhìn chằm chằm Địch Hồn Dịch trong phong ấn, thủ thế chờ đợi.
Tần Tang không lựa chọn áp sát phong ấn, ở ngoại vi vừa ngăn cản Thổ Linh, vừa thôi động Ô Mộc Kiếm, đánh từng đạo kiếm khí và kiếm quang về phía phong ấn.
Hắn cũng đặt tâm thần lên người Diệp tôn giả.