Chương 73: Đưa chìa khóa Lý Duyệt, lại tới? | Đỉnh Cấp Gian Thương
Đỉnh Cấp Gian Thương - Cập nhật ngày 24/02/2025
Cấp 30 là ranh giới của trò chơi.
Sau cấp 30, người chơi có thể chuyển chức lần 3, mua tọa kỵ, sủng vật, gia nhập tông môn, mua cửa hàng.
Dựa theo ký ức kiếp trước.
Trước cấp 30 được gọi là giai đoạn tân thủ, sau cấp 30, nội dung trò chơi mới sẽ dần dần mở rộng.
Lâm Phong không ngờ bản thân cấp 21 đã có thể tiếp xúc đến tông môn.
Giống như những người chơi khác còn chưa tới các thành thị khác, hắn đã có hai cửa hàng ở đó.
Nói đến cửa hàng.
Lâm Phong mở giao diện quản lý cửa hàng, chỉnh lý một phen.
Hai cửa hàng kia buôn bán không tệ, thu được không ít tài liệu, quyển trục về thành đã bán sạch, lại treo giá thu mua, bán ra.
Chỉ riêng tiền bán quyển trục về thành đã có thể cân bằng thu chi, không tệ.
Trong lúc Lâm Phong đang chỉnh lý.
Kiếm Bất Phàm cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ, chuyển chức lần hai.
“Xong rồi? Giờ là Tiền Thưởng Kiếm Khách? Khác gì kiếm khách bình thường?”
Lâm Phong tò mò hỏi.
Kiếp trước, hắn là một người chơi tự do, không phải đại gia nạp tiền, sở dĩ có thể trâu bò như vậy là nhờ nghề nghiệp của hắn.
Kiếm Bất Phàm ngược lại thất vọng sờ đầu: “Cũng không biến thái lắm, cảm giác không khác gì kiếm khách bình thường.”
“Ha ha, đừng nản, dù sao cũng là chức nghiệp ẩn, sau này sẽ mạnh thôi!”
“Chỉ mong vậy!”
Hai người tách ra tại phủ thành chủ.
Lâm Phong trở lại cửa hàng, chỉnh lý mua bán, đem tài liệu thu mua được bỏ vào kho bang phái, làm xong tất cả, tính toán tiếp tục làm nhiệm vụ, tiến về tông môn.
Đúng lúc này âm thanh nhắc nhở của trò chơi vang lên.
【 Đinh, phát hiện có tiếng gõ cửa! 】
Lâm Phong nghi hoặc thoát khỏi trò chơi: “Ai vậy!”
“Lâm đại ca, là ta.”
Lại là nàng…
Lâm Phong bất đắc dĩ nói: “Đại tiểu thư, người ngàn vàng như cô, lần sau có thể đừng chạy lung tung được không, chỗ ta hẻo lánh, cô lại bị bắt cóc, không chắc có được may mắn như vậy đâu!”
Cửa mở.
Chính là Lý Duyệt.
Vết thương trên người Lý Duyệt vẫn còn, trên mặt còn dán miếng dán hình miệng mèo con, nhìn thật đáng yêu, tóc dài tùy ý xõa trên vai.
Cười hì hì nói: “Ca!”
“Đừng… Cô tìm ta cũng vô dụng… Ta không phải bọn buôn người!”
“Không phải, không phải lần trước anh muốn phòng ở sao? Em mang chìa khóa cho anh!”
Tiểu cô nương thế mà còn thật để ý, đặc biệt mang chìa khóa tới.
Lâm Phong theo bản năng muốn nhận chìa khóa.
Đúng lúc này, đột nhiên một bàn tay khác đưa tới, ngăn cản hai người tiếp xúc.
Lâm Phong còn chưa chú ý, phía sau cửa còn có người.
Quay đầu lại có thể nhìn thấy toàn cảnh hắn.
Là một nam nhân khoảng 30 tuổi, để đầu tóc ngắn gọn gàng, sắc mặt nghiêm túc, nhìn qua là loại người ăn nói cẩn trọng.
Mặc trên người áo thun đơn giản.
Không đợi Lâm Phong nói gì, Lý Duyệt đã không vui nói: “Chu Chính, anh làm gì vậy?”
“Tiểu thư, không thể tiếp xúc với người lạ!”
“Anh buồn cười thật đấy! Anh ấy là người lạ sao? Anh ấy là ca ca của em, đi ra đi ra!”
Lý Duyệt không nhịn được đẩy Chu Chính ra, chen vào phòng, đóng cửa cái rầm.
Lâm Phong từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Lý Duyệt ngượng ngùng nói: “Đại ca, thật xin lỗi, anh ta là bảo tiêu ba ba em sắp xếp cho em!”
Lâm Phong cười lắc đầu: “Không sao, cha cô quả thật nên chuẩn bị cho cô một bảo tiêu!”
“Thôi đi, cha em từ khi em còn nhỏ đã bỏ rơi em và mẹ, chỉ để lại một chút phòng ốc, bất động sản lạnh lẽo làm bồi thường! Giờ lại tới nịnh bợ em, em không tha thứ cho ông ta đâu.”
Lạnh lẽo…
Thật là một cái lạnh lẽo.
Trước đây chỉ ở trên mạng thấy những câu kiểu như lạnh lẽo mấy trăm triệu, đây là lần đầu tiên trong hiện thực cảm nhận được.
Trong điện thoại Lý Duyệt có nhiều bất động sản như vậy, quả thật rất lạnh lẽo.
“Chìa khóa em nhận được rồi, cảm ơn anh, tiền em lát nữa chuyển cho anh!”
Lâm Phong cứ nhìn Lý Duyệt như vậy, người bình thường đều biết, là thời điểm rời đi.
“Tiền không cần, em giúp anh dọn nhà.”
Lý Duyệt nói xong, thế mà trực tiếp bắt đầu, thu dọn áo khoác cũ của Lâm Phong.
“Không phải đại tỷ, ta còn chưa muốn dọn nhà a!!”
Lâm Phong mặt đầy im lặng, mẹ còn chưa xuất viện, chỗ này còn phải ở một thời gian.
“Con gái vẫn nên cẩn thận một chút a, đó là quần lót của ta… 7 ngày chưa giặt.”
“Không phải, giấy vệ sinh của ta cô đừng đụng vào!”
“USB của ta…”
Lý Duyệt thật sự không coi mình là người ngoài, cầm USB đầy mặt hiếu kỳ.
“Mấy cái USB này có ý gì? Á? Âu? Mỹ? Oa, ca, anh còn làm kinh doanh xuyên quốc gia sao? Trong này có ai vậy!”
Lâm Phong: “…”
“Yêu nghiệt… Đừng nghịch, tài liệu học tập!”
Hô hô.
Tiểu lão đệ mồ hôi đầm đìa.
Quá bưu hãn.
Bất quá nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều là mồ hôi, cũng không đành lòng đuổi đi.
Vội vàng bấm số Lâm Văn.
“Alo, Lâm Văn, bạn gái nhỏ của cậu đang ở chỗ tôi, cậu có thể nhanh đến đón cô ấy không?”
“Cô nào? Lý Duyệt à!”
“Cậu lên lớp? Xạo, lừa tôi?”
“Tín hiệu không tốt?!”
Cúp máy.
Súc sinh a!
Lâm Phong cũng bất đắc dĩ, để tránh Lý Duyệt lại lật đông lật tây, đem hết gia sản của hắn lật ra.
Nghĩ đến đánh trống lảng, vừa vặn ánh mắt nhìn thấy mũ trò chơi.
Liền vội vàng nói: “Đúng rồi, Lý Duyệt, cô bây giờ cấp mấy rồi?”
“A? Anh nói Thiên Hạ sao?”
Quả nhiên, nói đến Thiên Hạ, nàng liền hứng thú.
Lý Duyệt vốn muốn cùng Lâm Phong khách sáo, rút ngắn quan hệ, Lâm Phong tìm chủ đề cho nàng, nàng tự nhiên mừng rỡ: “Em rất lợi hại, đã cấp 21!”
“A, vậy mà cùng cấp với chúng ta? Lợi hại a!”
“Hì hì, đó là!”
“Ta nói cho cô biết, cấp 30 có không ít nội dung hay!”
“Thật sao?”
“Ân, cấp 30 là ranh giới, thời trang, tọa kỵ, tông môn, cửa hàng, chơi rất vui!”
Lý Duyệt khuôn mặt nhỏ hưng phấn, còn chưa muốn rời đi.
Lâm Phong cắn răng, quyết định tung chiêu cuối: “Lâm Văn cũng vào trò chơi!”
“A?”
Vụt một tiếng, nàng đứng dậy.
“Nhanh về chơi đi.”
“Tốt!”
Đối phó nàng, vẫn là dùng Lâm Văn hiệu quả, một câu đuổi đi.
Lý Duyệt cao hứng bừng bừng muốn rời đi, Lâm Phong cuối cùng có thể thở phào.
Đuổi nàng đi.
Đóng cửa lại, bất đắc dĩ lắc đầu, tiện tay ném chìa khóa lên bàn.
Đang định vào trò chơi, tiếp tục nhiệm vụ.
Đúng lúc này, đột nhiên có âm thanh vang lên.
Từ sau vụ nổ mũ bảo hiểm ngày đó, thể chất Lâm Phong càng ngày càng tốt.
Trong đó bao gồm cả thính giác.
Mà âm thanh vừa rồi, chính là từ dưới lầu cách đó không xa truyền đến, mặc dù rất nhỏ, cách cửa phòng, hắn vẫn có thể nghe rõ tiếng bước chân, tiếng nói chuyện dưới lầu.
“Lý tiểu thư, cùng chúng tôi đi một chuyến đi!”
“Đừng ép chúng tôi động thủ!”
Ngay sau đó, liền vang lên tiếng kinh hô của Lý Duyệt.
Lâm Phong bất đắc dĩ thở ra một hơi: “Không phải chứ? Có cần cẩu huyết như vậy không? Mẹ nó, đến hai lần, hai lần đều gặp nguy hiểm?”
Có nên quản không??
Lần trước Lý Duyệt đã hôn mê, hắn có thể không kiêng kỵ ra tay.
Lần này hình như còn chưa bất tỉnh.
Lâm Phong đi tới cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu…