Chương 165: Phía sau màn hắc thủ là hòa thượng? | Đỉnh Cấp Gian Thương
Đỉnh Cấp Gian Thương - Cập nhật ngày 25/02/2025
【 Thật chờ mong, không biết Thương Thiên Tử thực lực chân thật ra sao. 】
【 Ha ha, một gã thương nhân mà thôi, ta đoán chừng hắn ngoài sủng vật ra thì chẳng có gì. 】
【 Không đúng, hắn là Thương Thiên Tử a! 】
Đây đã là bí ẩn lớn nhất Ninh Đô Thành.
Thương Thiên Tử đến cùng là nghề nghiệp gì, sau khi không có sủng vật, sức chiến đấu đến tột cùng ra sao?
Hiện tại cuối cùng cũng được thấy.
【 Các ngươi mau nhìn, hắn đang thi pháp! 】
【 A, nhìn thủ pháp của hắn, tựa như là đạo pháp của đạo sĩ! 】
【 Nguyên lai Thương Thiên Tử là đạo sĩ? 】
Lâm Phong hai tay chắp lại, đột nhiên toát ra kim sắc quang mang.
Đó là hiệu ứng đặc biệt khi phóng thích pháp thuật.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người.
Pháp thuật của Lâm Phong cuối cùng cũng thành hình.
Chỉ thấy hắn đột nhiên đem tay ấn xuống mặt đất.
“Ầm!”
Một tiếng trầm đục vang lên, trên mặt đất bốc lên một lượng lớn khói, che khuất tầm mắt mọi người.
Ám Dạ sát thủ biến sắc vội vàng lui lại: “Cẩn thận một chút!”
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người.
Thân ảnh Lâm Phong chậm rãi hiện ra trước mặt bọn hắn.
Đập vào mắt, là một con cóc to như một ngọn núi nhỏ.
【 Ngạch. . . Thứ gì vậy. . 】
【 Đó là. . Nhóc con Naruto sao? 】
【 Cóc? ? 】
Cóc đỏ.
Hình tượng này, làm sao cũng có thể liên tưởng đến nhân vật trong bộ anime kia.
Chỉ là tóc không phải màu vàng, thiếu một chút tinh túy.
“Oa oa!”
Cóc vừa ra sân, liền phảng phất như BGM vang lên.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Ám Dạ sát thủ cũng ngây ngẩn tại chỗ.
“Không phải. . Ta không phải đã dùng phong ấn quyển sao? Vì cái gì hắn còn có thể triệu hoán sủng vật?”
Lâm Phong đứng trên đỉnh đầu cóc, hăng hái: “Ha ha, các huynh đệ, lên nào!”
Phải, phong ấn quyển trục là phong ấn sủng vật, bao gồm cả tay chân.
Nhưng không phong ấn kỹ năng, triệu hoán sủng vật hoàn toàn không có vấn đề gì.
Dưới mệnh lệnh của Lâm Phong.
Mọi người Đại Thương Vương Triều gần như đồng thời phóng thích sủng vật, tràng diện kia thật hùng vĩ.
Âm thanh “Phanh phanh phanh” không ngừng vang lên.
Vô số cóc đỏ, rắn trắng xuất hiện trong rừng.
Hình thể to lớn không nói, công kích, khống chế còn cực kì khủng bố.
Vừa rơi xuống đất, liền có một đám người bị khống chế.
Con cóc Lâm Phong đang ngồi dùng lưỡi cuốn một cái, trực tiếp đem Ám Dạ sát thủ đang ngơ ngác nuốt vào trong miệng.
Nhìn tổ chức sát thủ loạn cả lên, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
【 Đại Thương Vương Triều khi nào lại trâu bò như vậy? 】
【 Không phải, quần thể sủng vật? Đây cũng là kỹ năng à? 】
【 Kỹ năng bang phái? Đây không phải là vật phẩm cấp 50 mới có sao? 】
Ai có thể ngờ đây không phải là kỹ năng bang phái, mà là Dị Sĩ quán.
Đột nhiên xuất hiện sủng vật, đánh cho đám Ám Dạ sát thủ trở tay không kịp.
Không bao lâu liền phá được vòng vây.
Lúc Ám Dạ sát thủ bị nôn ra, trên thân mang theo nước bọt sền sệt.
Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, trong miệng thì thầm: “Mẹ nó, khống chế lâu như vậy sao?”
Đi ra ngoài, thế giới đã thay đổi.
Người của hắn sớm đã bị đánh, không chạy thì cũng chết, xung quanh tất cả đều là người của Đại Thương Vương Triều.
Giống như đang nhìn khỉ mà nhìn hắn.
“Lão đại, tên này thật đúng là bền bỉ a.”
“Đúng vậy a, bị giết ba lần, còn cứ bám theo chúng ta?”
“Ha ha, kỳ thật cũng rất đáng thương.”
Ám Dạ sát thủ ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy nhỏ bé, bất lực, cô độc, lạnh lẽo.
Trong miệng càng thì thầm: “Không thể nào, vì cái gì, vì cái gì. . Thương Thiên Tử ngươi vì cái gì lại khó giết như vậy. .”
“A nha, tên vương bát đản này còn muốn giết bang chủ của chúng ta!”
“Bang chủ, để ta giết chết hắn!”
Lâm Phong ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Ám Dạ sát thủ: “Huynh đệ, ta và ngươi coi như không đánh không quen, hiện tại cũng không có người ngoài, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, là ai sai ngươi tới giết ta, ta cho ngươi 50 vạn kim tệ!”
“A? Không phải 100 vạn sao?”
“A nha, tiểu tử ngươi còn mặc cả cơ đấy.”
“Thật không biết xấu hổ a, không giết ngươi đã cho 50 vạn, không tốt sao?”
Ám Dạ sát thủ đối mặt với những người ‘hung thần ác sát’ của Đại Thương Vương Triều, hít sâu một hơi, để cho tâm tư kích động của mình bình tĩnh trở lại, lúc này mới chậm rãi nói: “Thương Thiên Tử, ngươi đang chất vấn đạo đức nghề nghiệp của ta! Ta đã nói rồi, ngươi không mua chuộc được ta đâu.”
“Ta Ám Dạ sát thủ tuy không phải đại nhân vật gì, nhưng lăn lộn giang hồ, ta hiểu thế nào là trung nghĩa lễ tín! Ta tuyệt đối sẽ không bán đứng lão bản!”
“100 vạn.”
“Thành giao!”
…
…
Giang hồ, nói tin, nói trung, nói duyên, nói phận.
Nếu như là lúc trước, có người muốn giết mình, Lâm Phong không quan trọng.
Nhưng bây giờ không giống, hắn có tiền, thực lực bản thân càng trọng yếu hơn.
Kẻ muốn giết mình đến cùng có mục đích gì.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Trước đó suy đoán là nhóm người Ninh Đô Thương Minh, có thể nghĩ lại, đám người kia giết mình không có lợi lộc gì.
100 vạn kim tệ mua một kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối, đáng giá!
“Thương Thiên Tử, sau ngày hôm nay chúng ta gặp lại sẽ là địch nhân!” Ám Dạ sát thủ ôm quyền hành lễ: “Ngươi giết ta đi!”
“Ngươi chắc chắn?”
“Vậy cũng không được, thiết lập nhân vật của ta rất trung nghĩa, ngươi không giết ta, ta làm sao bàn giao với huynh đệ bọn họ!”
“Đúng là tiểu nhân.”
“Ha ha, quá khen quá khen, Thương lão bản đừng quên ước định giữa chúng ta!”
“Yên tâm!”
Sau khi giết hắn, Thiên Vương trầm giọng nói: “Bang chủ, hòa thượng Sơn Hải kia đến cùng là ai? Vì cái gì muốn giết chúng ta?”
Lâm Phong lắc đầu: “Trên bảng xếp hạng không có người này, hẳn không phải là người Ninh Đô Thành!”
“Vậy sẽ là ai?”
Không sai, Ám Dạ sát thủ khai ra lão bản đứng sau chính là hòa thượng Sơn Hải.
Trước đó 10 vạn kim tệ giết Lâm Phong, đúng là Thượng Quan Thiên Ca muốn hả giận.
Nhưng lần này 100 vạn, lại là đơn đặt hàng mới, người đặt hàng chính là hòa thượng Sơn Hải.
“Có phải hay không là Ám Dạ sát thủ nói bậy?”
“Nói bậy có ích gì, mới vừa nói, tiền đặt cọc chỉ có 10 vạn kim tệ, hắn muốn lấy 90 vạn còn lại, vậy thì phải tra rõ hòa thượng Sơn Hải!”
Lâm Phong khẽ gật đầu, nói với mấy tâm phúc bên cạnh: “Chuyện này, các ngươi coi như chưa từng phát sinh, tiếp tục luyện cấp cày đồ!”
“Rõ, lão đại!”
“Giải tán đi, mọi người đều giải tán đi!”
Chờ tất cả mọi người rời đi, Lâm Phong vẫn nghĩ mãi mà không rõ.
Hòa thượng Sơn Hải vì cái gì muốn giết hắn, giết hắn một lần thì có ích lợi gì?
Đúng lúc Lâm Phong đang nghi hoặc.
Đột nhiên có người đi tới.
Vỗ tay: “Thật là lợi hại Thương Thiên Tử! Cái này đều có thể không chết!”
Lâm Phong nhìn người tới, nhịn không được con ngươi co rút lại.
Người đến rõ ràng là Loạn Xả.
Cũng chính là Linh Linh.
Nàng một mực quấn lấy mình, ngược lại không có gì ngoài ý muốn.
Nhưng chân chính khiến Lâm Phong kinh ngạc trong lòng, là người bên cạnh nàng.
Một hòa thượng người chơi.
ID: Hòa thượng Sơn Hải! ! !
Không sai, vừa mới biết được kẻ địch chính là hòa thượng Sơn Hải.
Không ngờ lại tự đưa tới cửa.
Linh Linh và hòa thượng Sơn Hải là cùng một bọn!
Hai người đều là người chơi từ thành khác đến, vậy thì thân phận của hắn không cần nói cũng biết.
Nam tử trung niên lười biếng vẫn luôn đi cùng Linh Linh.
Trần Sơn!..