Chương 1565 : Sức mạnh tối cường | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 19/02/2025

“Con mắt thứ chín, mở!”

Thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm của Thiên Tà Thần vang lên, toàn bộ thế giới lúc này dường như rung chuyển, tựa như đang run sợ.

Vô số ánh mắt hoảng sợ hướng về phía Thiên Tà Thần.

Chỉ thấy trong hư không, Thiên Tà Thần lơ lửng giữa không trung, trên bụng hắn, con mắt thứ chín vốn luôn đóng chặt, lúc này hơi nhúc nhích, sau đó từ từ mở ra.

Viên tà mục thứ chín, rốt cục vào lúc này tái hiện nhân gian.

Trong khoảnh khắc con mắt thứ chín kia mở ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được ma uy tản ra từ trên cơ thể Thiên Tà Thần càng thêm mãnh liệt, dưới cỗ ma uy đó, không chỉ Linh Ma đại lục, ngay cả một vài đại lục lân cận cũng mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ.

Mênh mông ma khí điên cuồng ngưng tụ sau lưng Thiên Tà Thần, cuối cùng biến thành chất lỏng đen kịt, chất lỏng chảy xuôi, không ngừng nhỏ xuống, ma khí ẩn chứa trong mỗi giọt ma dịch kia cũng đủ để phá hủy một vị Thánh phẩm Thiên Chí Tôn.

Vẻ mặt Thiên Tà Thần lộ ra nụ cười âm hàn, thậm chí trên bàn tay hắn, chất lỏng màu đen tựa như nước chảy quấn quanh, xuyên qua ngón tay, thỉnh thoảng lại phát ra một loại thanh âm khác thường khiến người ta cảm thấy kinh dị.

Trong thanh âm kia, tràn đầy tham lam và hủy diệt.

Ba người Mục Trần, Viêm Đế, Võ Tổ nhìn trạng thái này của Thiên Tà Thần, sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng, lúc này từ trên thân thể Thiên Tà Thần, ngay cả bọn họ cũng nhận ra một cỗ khí tức nguy hiểm nồng đậm.

“Đây chỉ sợ là tồn tại cường đại nhất xuất thế từ khi Đại Thiên Thế Giới ra đời tới nay.” Viêm Đế than nhẹ một tiếng, chỉ đáng tiếc, cái tồn tại chưa từng xuất hiện này, không phải là thần bảo vệ của Đại Thiên Thế Giới, mà là thần hủy diệt.

“Bất kể hắn cường đại thế nào, vì những người phía sau, chúng ta cũng không thể để cho hắn từ đây bước vào Đại Thiên Thế Giới.” Võ Tổ trầm giọng nói.

“Vậy thì động thủ đi.” Mục Trần cũng chậm rãi nắm chặt năm ngón tay, ánh mắt sắc bén như ưng, trong thanh âm tràn đầy sát phạt.

Uỳnh!

Viêm Đế, Võ Tổ đều gật đầu, ngay sau đó, năm đạo quang ảnh phóng tới, năm đạo hồng lưu tựa như tinh hà xuyên qua thiên địa, mang theo vô tận uy thế, trực tiếp gào thét về phía Thiên Tà Thần.

“Ha ha!”

Vậy mà, đối mặt với năm đạo thế công hung mãnh này, Thiên Tà Thần không hề tỏ ra sợ hãi, ngửa mặt lên trời cười lớn, tay áo bào đột nhiên rung lên.

Ầm!

Giờ khắc này, ma dịch ngưng tụ từ vô biên ma khí kia tạo thành một vòng ma hoàn cực lớn, lấy Thiên Tà Thần làm trung tâm, quét ngang ra.

Bành bạch!

Năm đạo hồng lưu mênh mông, nặng nề đâm vào ma hoàn kia, nhất thời thiên địa rung động, ma hoàn kia thể hiện ra sức mạnh thôn diệt cực kỳ kinh khủng, khi nó quét ngang qua, năm đạo hồng lưu hoàn toàn bị chấn vỡ, hóa thành linh quang đầy trời.

Soạt!

Linh quang quét ra, năm đạo quang ảnh phá không mà ra, xuất hiện ở bốn phía xung quanh Thiên Tà Thần.

Ngay sau đó, hắc xích hừng hực hỏa viêm, quyền trượng lôi quang quấn quanh cùng với ba đạo quang quyền ẩn chứa sức mạnh khác nhau, trực tiếp đánh về phía Thiên Tà Thần.

Thiên Tà Thần khẽ cười một tiếng, xòe bàn tay ra, trên cánh tay có vô biên ma khí ngưng tụ thành hắc thủy chảy tới quấn quanh, sau đó hắn vỗ mạnh một cái, đánh lên viêm xích.

Tia lửa bắn tung tóe, trọng xích chấn động, không gian sụp đổ.

Cùng lúc đó, Thiên Tà Thần vung tay áo lên, hắc lưu trong tay cuồn cuộn ra, đánh bay lôi quang quyền trượng.

Uỳnh!

Thân thể Thiên Tà Thần rung chuyển, phía dưới ba đạo hắc lưu hóa thành ba đạo ma quyền đánh ra, hung hăng va chạm với ba đạo quang quyền của Mục Trần.

“Ha ha, cũng lui cho ta!”

Thiên Tà Thần cười như sấm, quát to một tiếng, mỗi cỗ ma uy trùng kích không cách nào hình dung bộc phát ra.

Ùng ùng!

Năm đạo thanh âm trầm thấp vang lên, chỉ thấy năm đạo thân ảnh bắn ngược ra sau, bước chân lưu lại dấu vết thật sâu trong hư không, một lúc lâu sau cũng không tiêu tan.

Trên Đại Thiên Thế Giới, vô số sinh linh thấy cảnh này, đều bộc phát ra thanh âm xôn xao, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi và run rẩy, hiển nhiên, một vòng giao phong vừa rồi, cùng với việc Thiên Tà Thần mở ra con mắt thứ chín, ưu thế đã nghiêng về phía hắn.

Đẩy lui thế công sắc bén của Viêm Đế, Võ Tổ, Mục Trần, Thiên Tà Thần khẽ mỉm cười, ma khí ngưng tụ thành dòng nước màu đen, giống như rắn cuộn, quấn quanh ngọ nguậy trên thân thể Thiên Tà Thần, hai mắt quỷ dị của hắn nhìn ba người, ôn hòa cười: “Xem ra chiến thuật đông người của các ngươi, bắt đầu không có tác dụng.”

Cho dù là ai cũng có thể nhận ra được, vòng giao phong vừa rồi, chiếm thượng phong chính là Thiên Tà Thần.

Thiên Tà Thần trạng thái chín mắt, thật sự quá đáng sợ.

“Ba vị, các ngươi có thể đạt tới bước này, đúng là xứng đáng chí tôn thiên kiêu, nếu các ngươi thần phục ta, ta đảm bảo bằng hữu của các ngươi bình yên vô sự.” Thiên Tà Thần nhìn chằm chằm ba người Mục Trần, Viêm Đế, Võ Tổ, chậm rãi nói.

Vậy mà, đối với sự chiêu mộ của Thiên Tà Thần, ba người cũng chỉ thản nhiên cười một tiếng.

“Xem ra ngươi nghĩ nắm chắc phần thắng rồi.” Viêm Đế hơi rũ mi mắt, thần sắc dần dần trở nên bình tĩnh lại, hắn than nhẹ một tiếng, nói: “Đã như vậy, hãy để ba người chúng ta chân chính lãnh giáo một chút, chín con mắt này của ngươi rốt cục mạnh tới mức nào.”

Thanh âm của Viêm Đế, sắc bén mà quyết liệt, sát ý lan tràn.

Khi hắn vừa dứt lời, liền hít sâu một hơi, hừng hực đế viêm vốn tràn ngập bên ngoài cơ thể, lúc này chợt toàn bộ rút vào trong thân thể hắn, dù một tia lửa cũng không lộ ra ngoài.

Nhưng thân thể của Viêm Đế lúc này lại trở nên vô cùng nóng bỏng, tựa như lò đồng.

Hắn chậm rãi xòe bàn tay ra, thân hắn như lò đồng, tựa như đang nuôi dưỡng thứ gì đó, một lúc lâu sau, một ánh lửa hiện lên trên lòng bàn tay hắn, giống như mầm mống sinh trưởng, cuối cùng nhanh chóng biến thành một đóa hoa sen mỹ lệ.

Bên trên hoa sen, dường như khắc rõ vô số hỏa văn, mỗi đạo hỏa văn đều khác nhau, bởi vì nó đại diện cho một loại dị hỏa trong thiên địa.

Hoa sen từ từ nở rộ, không tản ra chút linh lực dao động nào, mà khi hoa sen nở rộ, tất cả mọi người nhìn thấy, một tôn hỏa ảnh chừng ba thước, ngồi xếp bằng bên trong hoa sen.

Hỏa ảnh kia đầu đội đế quan, thân khoác hỏa bào, vẻ mặt giống Viêm Đế như đúc, một cỗ uy nghiêm tràn ngập, hắn giống như một vị thần.

Có điều, trong khoảnh khắc khi đạo hỏa ảnh hừng hực lửa trong hoa sen kia xuất thế, toàn bộ sinh linh Đại Thiên Thế Giới đều mơ hồ cảm nhận được, nhiệt độ trong thiên địa lúc này dường như bắt đầu tăng cao.

Hiển nhiên, một chiêu này của Viêm Đế, có sức mạnh vô biên.

Mà trong lúc Viêm Đế đạt tới sức mạnh lớn nhất, Võ Tổ cũng ra tay, hai tay hắn như bao hàm nhật nguyệt, tổ phù cổ xưa xoay quanh thân, mỗi một đạo tổ phù đều đại diện cho một loại sức mạnh thuộc tính khác nhau.

Cuối cùng, hai tay Võ Tổ gom lại, tám đạo tổ phù tiến vào trong đó, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn tựa như có một mảnh tinh không nở rộ, thần bí mỹ lệ, ẩn chứa uy thế khó lường.

Mục Trần cũng hít sâu một hơi, hắn biết lúc này Viêm Đế, Võ Tổ đã thúc giục thế công mạnh nhất của bọn họ, đã như vậy, hắn cũng không cần lưu thủ nữa.

“Bất hủ.” Thanh âm nhàn nhạt từ trong miệng Mục Trần truyền ra, trong cơ thể hắn, có bất hủ quang lưu lướt ra, rơi vào lòng bàn tay hắn.

“Quang minh.”

“Thái linh.”

Theo miệng Mục Trần nói ra, thân thể hắc bạch Mục Trần cũng hơi rung, hai đạo ánh sáng bắn ra, đều hạ xuống lòng bàn tay Mục Trần, tượng trưng cho sức mạnh của Vô Tận Quang Minh Thể cùng Thái Linh Thánh Thể.

Sức mạnh của ba tòa Nguyên Thủy Pháp Thân quần tụ trong lòng bàn tay Mục Trần, hai tay hắn chậm rãi khép lại, trên mu bàn tay, có văn lộ cổ xưa tràn ngập ra.

Vào giờ khắc này, nụ cười trên khuôn mặt Thiên Tà Thần bắt đầu dần dần thu lại, ánh mắt âm trầm, bởi vì hắn bắt đầu cảm thấy một cỗ cảm giác uy hiếp.

Viêm Đế giương mắt, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Đây là thuật ta khổ tu nhiều năm, trước nay không hiển lộ trước người, hôm nay, liền dùng tới ước lượng chín mắt này của ngươi.”

“Mà thuật này, ta gọi là… Viêm Thần!”

Trong khoảnh khắc khi thanh âm phát ra, hỏa ảnh ba thước trong hoa sen chậm rãi bay lên, toàn bộ Đại Thiên Thế Giới trong khoảnh khắc này đều trở nên nóng rực.

Bàn tay của Võ Tổ vào lúc này cũng nâng lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn tạo thành một mảnh tinh không thế giới, bên trong có vô số tinh thần, tất cả sức mạnh trong đó hội tụ, dung hợp hoàn mỹ.

“Một chiêu này, ta gọi là…”

“Đại Càn Khôn!”

Võ Tổ búng tay ra, tinh không bay lên.

Hai tay của Mục Trần cũng vào lúc này chậm rãi buông ra, chỉ thấy một hạt châu to chừng trái nhãn từ lòng bàn tay hắn bay lên, bên trong hạt châu tản ra một cỗ dao động cực kỳ nguyên thủy.

“Nguyên thủy tức là thái sơ, vậy thì gọi là…”

“Thái Sơ Hoàn!”

Trong khoảnh khắc, ba thước hỏa ảnh, một mảnh tinh không, một viên long nhãn châu bay lên, hướng thẳng về phía Thiên Tà Thần.

Mà giờ khắc này, đối mặt với ba người Viêm Đế, Võ Tổ, Mục Trần trong trạng thái mạnh nhất, cho dù là Thiên Tà Thần cũng cảm thấy sợ hãi biến sắc, bởi vì đối mặt với ba thứ kia, cho dù là hắn cũng cảm nhận được khí tức tử vong chân chính.

Vào giờ phút này, hắn biết, hắn rốt cục vẫn còn xem thường ba nam nhân đứng ở đỉnh cao nhất Đại Thiên Thế Giới này rồi.

***

Dịch bởi Zero

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 128: Ta làm

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 2 24, 2025

Chương 129: Trời không tuyệt đường người

Đỉnh Cấp Gian Thương - Tháng 2 24, 2025

Chương 127: Lô đỉnh

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 2 24, 2025