Chương 1556 : Đã từng hỏi qua? | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 19/02/2025
Ma khí ngút trời cuồn cuộn, vương tọa làm từ đầu lâu lơ lửng trên không trung. Thân ảnh tựa ma thần đường hoàng ngự tọa, đôi mắt xám tro lạnh lẽo vô tình. Ma uy đáng sợ chậm rãi tản ra, khiến cả thiên địa chìm trong u ám lạnh lẽo.
Trong Bắc Thương Linh Viện, vô số ánh mắt kinh hãi tột độ nhìn thân ảnh Hắc Thi Thiên Ma Đế. Dù không biết rõ thân phận, nhưng từ ma uy khủng khiếp kia, ai nấy đều cảm nhận được, so với vị này, những ma đế trước kia chẳng đáng là gì…
Đây mới là một tôn cự ma chân chính!
“Thiên Ma Đế….”
Bắc Minh Long Côn sắc mặt tái nhợt, thân thể không kìm được run rẩy. Lão cảm nhận được, ma ảnh trên vương tọa kia chắc chắn là một vị Thiên Ma Đế, hơn nữa, còn là Thiên Ma Đế đỉnh cao.
Đây chính là tồn tại tương đương với Thánh Phẩm Thiên Chí Tôn hàng đầu a!
Bất luận ở ngoại vực tà tộc hay Đại Thiên Thế Giới, đều được coi là tầng lớp cao cấp nhất.
Bọn họ không thể ngờ, trong ma tai ở Bắc Linh đại lục này, lại xuất hiện một tồn tại đáng sợ đến vậy.
Trên bầu trời, ba nữ nhân Lạc Ly, Tiêu Tiêu, Lâm Tĩnh cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng. Các nàng hiểu rõ thực lực của Hắc Thi Thiên Ma Đế, đủ để sánh ngang với những Thánh Phẩm đỉnh cao như Tần Thiên, Thanh Sam Kiếm Thánh.
Trên vương tọa, ánh mắt âm trầm của Hắc Thi Thiên Ma Đế chậm rãi khóa chặt ba người Lạc Ly. Thanh âm lạnh lẽo vang lên, mang theo sát ý vô biên:
“Bảy vị Ma Đế dưới trướng bản tọa đều bỏ mạng trong tay các ngươi. Để tế bọn chúng, cả tòa đại lục này, bản tọa sẽ không để kẻ nào sống sót.”
Trong Bắc Thương Linh Viện, vô số học viên sợ hãi run rẩy. Sát ý nồng nặc kia khiến bọn họ suýt chút nữa hỏng mất. Dù sao đối với bọn họ, sát khí của một vị Thiên Ma Đế đỉnh cao thật sự quá mức đáng sợ.
Trong mắt Lạc Ly cũng thoáng qua hàn quang, nàng lạnh lùng nói: “Đường đường là Hắc Thi Thiên Ma Đế, không đến tiền tuyến đấu với cường giả đỉnh cao của Đại Thiên Thế Giới ta, lại như con chuột lén lút vào hậu phương đối phó kẻ yếu, không khỏi quá coi thường thân phận mình rồi.”
Hắc Thi Thiên Ma Đế nghe vậy, hờ hững nhướng mắt, nói: “Chiến tranh vốn không từ thủ đoạn nào, để ý tới công bằng, thật đúng là buồn cười.”
Lạc Ly thấy vậy, biết lời nói đã vô dụng, không hề nói thêm. Tròng mắt nàng trở nên lạnh như băng, ngọc thủ nắm nhẹ, Thái Linh Cổ Đồ chậm rãi hiện ra, tản ra linh lực dao động vô biên vô tận.
“Đã như vậy, ta cũng chỉ có thể ở đây ngăn cản ngươi.” Thanh âm Lạc Ly lạnh thấu xương, không hề sợ hãi.
Hắc Thi Thiên Ma Đế hơi nghiêng đầu, con ngươi xám xịt nhìn chằm chằm Lạc Ly, khóe miệng dường như nhếch lên nụ cười châm chọc: “Chỉ dựa vào ngươi?”
Dung nhan tuyệt mỹ của Lạc Ly bình tĩnh, nàng nhẹ giọng nói: “Tin tức nơi này đã sớm truyền ra. Chỉ cần ta có thể ngăn cản ngươi một thời gian, tự khắc sẽ có cường giả tới dọn dẹp ngươi.”
Hai mắt Hắc Thi Thiên Ma Đế híp lại, cười nói: “Chỉ sợ ngươi là kiến càng đòi rung cây, ngay cả chống đỡ ta chốc lát cũng không nổi.”
Uỳnh!
Khi thanh âm vừa dứt, quanh thân Hắc Thi Thiên Ma Đế đột nhiên có ma khí vô biên ùn ùn quét ra, biến thành một cự thủ tái nhợt, từ trên trời giáng xuống, hung hăng vỗ về phía Lạc Ly.
Trên cự thủ dường như tản ra tử vong khí. Một khi bị trúng, tất cả linh lực đều sẽ bị ăn mòn, sinh cơ đoạn tuyệt.
Đối diện với Hắc Thi Thiên Ma Đế xuất thủ, Tiêu Tiêu, Lâm Tĩnh đều biến sắc. Với cấp bậc của các nàng, hiển nhiên còn chưa đủ chống lại hắn.
Mà dù là Lạc Ly, cũng nhất định phải mượn thánh vật trấn tộc của Thái Linh Cổ Tộc – Thái Linh Cổ Đồ, mới có thể giao phong.
Cho nên, Lạc Ly tiến lên nửa bước, cổ đồ trong tay chậm rãi mở ra. Một vầng linh quang từ trong đó bắn ra, từ từ bay lên, biến thành một chiếc linh tán cực lớn.
Linh tán mở ra, trên đó khắc rõ văn lộ cổ xưa, mênh mông linh lực vờn quanh, cho dù là Thánh Phẩm Thiên Chí Tôn cũng phải ghé mắt.
Ùng!
Cự thủ hung hăng vỗ lên linh tán, toàn bộ thiên địa dường như có tiếng sấm sét rền vang. Mắt thường có thể thấy được gợn sóng năng lượng nhộn nhạo lên, lan tới vạn dặm.
Đối mặt với một chưởng hung hãn như vậy, linh tán kịch liệt gợn sóng, cuối cùng linh quang vỡ vụn, hóa thành đốm sáng đầy trời.
Có điều, mặc dù linh tán vỡ vụn, nhưng dù gì cũng ngăn cản được một chưởng kinh khủng kia của Hắc Thi Thiên Ma Đế.
Trong Bắc Thương Linh Viện, vô số người lúc này đều thở phào nhẹ nhõm. Nơi này chỉ có Lạc Ly là có thể giao thủ với Hắc Thi Thiên Ma Đế. Nếu ngay cả nàng cũng thua, vậy hôm nay chỉ sợ thật sự không còn đường sống…
Mặc dù đỡ được một chưởng của Hắc Thi Thiên Ma Đế, nhưng sắc mặt Lạc Ly cũng trở nên ngưng trọng. Bởi vì chỉ có nàng mới có thể cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của hắn, cho dù mượn sức mạnh của Thái Linh Cổ Đồ, cũng chỉ miễn cưỡng tương đương.
“Hơi có chút năng lực…”. Lần này, Hắc Thi Thiên Ma Đế cũng có chút kinh ngạc, nhẹ nhàng cười một tiếng, trong tiếng cười hàm chứa sát ý khiến người nghe dựng tóc gáy.
“Nếu ngươi bảo vệ những kẻ này, vậy trước mặt ngươi, bản tọa sẽ đem bọn chúng mạt sát toàn bộ.”
Khóe miệng Hắc Thi Thiên Ma Đế dâng lên nụ cười quỷ dị tàn nhẫn, chợt hắn hít sâu một hơi, chỉ thấy ma khí hùng hồn tràn vào trong hơi thở của hắn. Vài giây sau, chợt bị hắn một hơi phun ra.
Ào ào!
Ma khí sềnh sệch tràn ra, cuối cùng hóa thành hắc vũ đầy trời dội xuống. Bên trong mỗi giọt hắc vũ đều hàm chứa sức mạnh tử vong.
Xèo xèo!
Hắc vũ rơi xuống đất, chỉ thấy cả đại địa nhanh chóng hắc ám trong nháy mắt, tất cả sức sống đều bị cướp đi, từng dãy núi nhanh chóng khô héo, sụp đổ.
Sắc mặt Lạc Ly cũng vào lúc này kịch biến. Nàng nhận ra được hắc vũ kia kinh khủng, nếu rơi xuống, sợ rằng trong khoảnh khắc, toàn bộ học viên của Bắc Thương Linh Viện cũng sẽ bị tước đi sự sống.
Hắc Thi Thiên Ma Đế thủ đoạn tàn nhẫn, thật khiến người ta không rét mà run.
Thời điểm như vậy, Lạc Ly không dám chậm trễ chút nào, bàn tay kết ấn thật nhanh. Thái Linh Cổ Đồ chậm rãi bay lên, từng đạo linh quang bắn ra, tạo thành đoàn đoàn linh vân, trôi lơ lửng trên bầu trời Bắc Thương Linh Viện.
Linh vân thật dày, ngưng kết cuồn cuộn linh lực. Xèo xèo.
Hắc vũ rơi xuống, va chạm với linh vân, nhất thời bộc phát ra tiếng xèo xèo. Linh vân cuộn trào, không ngừng bị ăn mòn…
Lần này, mặc dù không có tiếng va chạm kinh thiên động địa, thế nhưng loại giao phong này càng thêm hung hiểm. Trong Bắc Thương Linh Viện, tất cả mọi người đều nội tâm run sợ nhìn lên trời cao. Bọn họ đều hiểu, một khi linh vân kia không che nổi, sợ rằng trong khoảnh khắc sau đó, toàn bộ Bắc Thương Linh Viện cũng sẽ thây ngã khắp nơi.
Linh vân cùng ma vũ không ngừng va chạm, mênh mông linh lực đang bị tiêu hao nhanh chóng.
Vẻ mặt Lạc Ly cực kỳ ngưng trọng. Nàng có thể cảm giác được linh lực ẩn chứa trong Thái Linh Cổ Đồ đang nhanh chóng bị tiêu hao, nhưng nàng không dám lui bước chút nào, chỉ có thể không ngừng thúc giục năng lượng trong Thái Linh Cổ Đồ.
Có điều, dù là ai cũng có thể nhìn ra được, linh lực phát ra từ Thái Linh Cổ Đồ dần dần đã có chút không bắt kịp tốc độ tiêu hao.
Vì thế, linh vân dày đặc cũng dần dần trở nên mỏng manh.
Hắc Thi Thiên Ma Đế hờ hững nhìn cảnh này, nụ cười ngày càng đậm.
Ma vũ rơi xuống, linh vân càng ngày càng nhạt.
Sắc mặt của Lạc Ly cũng hiện vẻ tái nhợt, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, không muốn lùi về phía sau.
Trong Bắc Thương Linh Viện, vô số học viên trong mắt đều dâng lên sự sợ hãi, thân thể run rẩy không ngừng. Một vài người nhát gan đã phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Bắc Minh Long Côn cùng Thái Thương Viện Trưởng đứng chung một chỗ, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương vẻ khổ sở. Hy vọng vốn vừa dâng lên khi mấy người Lạc Ly xuất hiện, lúc này đã hoàn toàn chôn vùi.
Đối mặt với một vị Thiên Ma Đế đỉnh cao, bọn họ ngay cả ý muốn trốn chạy cũng không có.
Đường Thiên Nhi đứng cạnh Ôn Thanh Tuyền, sắc mặt nàng trắng bệch nhìn giằng co trên bầu trời, bàn tay run rẩy lấy từ trên cổ xuống một tấm ngọc phù, hai tay nắm chặt.
Mục Trần đã từng nói với nàng, nếu vô tình gặp nguy hiểm, liền bóp vỡ miếng ngọc này.
Nhưng nàng đã hơn năm năm không nghe được tin tức của Mục Trần, cũng không biết hắn hiện giờ thế nào, cho nên Đường Thiên Nhi cũng không tùy tiện làm.
“Linh vân sắp tan!”
Đột nhiên, có người sợ hãi chói tai hô lên.
Trên bầu trời, linh vân trở nên mỏng manh, cuối cùng dưới từng ánh mắt tuyệt vọng, tiêu tán hầu như không còn.
Linh vân tiêu tán, Hắc Thi Thiên Ma Đế tàn nhẫn nhìn những ánh mắt tuyệt vọng kia, nhẹ nhàng cười một tiếng, tay áo vung lên. Mênh mông huyết vũ hội tụ một chỗ, tạo thành một viên hắc sắc thủy cầu chừng trăm trượng.
Trong thủy cầu, hàm chứa tử khí kinh khủng.
“Tiếp đó, các ngươi cũng chết đi…”
Hắc Thi Thiên Ma Đế khẽ cười nói, ngón tay búng ra, hắc sắc thủy cầu bắn ra. Sức mạnh tử vong tản ra, sắp sửa tuyệt diệt tất cả sinh linh trên mảnh đại lục này.
Đường Thiên Nhi run rẩy, bàn tay khẽ bóp, tấm ngọc phù kia vỡ vụn ra.
Trên bầu trời, Lạc Ly sắc mặt tái nhợt. Nàng nhìn hắc sắc thủy cầu gào thét tới, cắn chặt răng, vẫn không chịu lui về phía sau, bàn tay run run nắm chặt Thái Linh Cổ Đồ, muốn một lần nữa thúc giục.
Mặc dù nàng cũng biết, bằng thực lực của nàng, mặc dù có Thái Linh Cổ Đồ trong tay, cũng không thể nào chống lại Hắc Thi Thiên Ma Đế.
Thân thể mềm mại đơn bạc của nàng đứng trước nhất, khung cảnh này tỏ ra vô cùng thê mỹ.
Trong Bắc Thương Linh Viện, vô số người tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong tới.
Đám người Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Ôn Thanh Tuyền đều ảm đạm thở dài một tiếng.
“Tất cả, cũng hết rồi sao…”. Thái Thương Viện Trưởng cũng phát ra tiếng thở dài vô lực.
Uỳnh!
Hắc ám ma cầu rốt cục tới gần Bắc Thương Linh Viện, ầm ầm nổ tung lên. Tử vong tựa như biến thành tử hải, mãnh liệt rơi xuống, chỉ quét một cái là có thể dễ dàng mạt sát toàn bộ vô số người phía dưới.
Lạc Ly nắm chặt Thái Linh Cổ Đồ, linh quang nở rộ, sắp sửa chống cự lần cuối cùng.
Nhưng mà, ngay trong khoảnh khắc này, nội tâm Lạc Ly chợt có cảm ứng. Sau đó thân thể mềm mại run rẩy của nàng liền thấy, phía trước thân thể nàng, linh quang trong thiên địa tụ đến, mơ hồ ngưng tụ thành một thân ảnh thon dài.
Thân ảnh thon dài kia dường như giơ bàn tay ra, hướng về phía tử vong ma hải nhẹ nhàng nắm chặt. Nhất thời toàn bộ ma hải chui vào lòng bàn tay hắn, biến thành một viên hắc ám tinh thể.
Hắn đưa hai tay ra, nhẹ nhàng chà xát viên tinh thể kia một cái, nhất thời tiếng rắc rắc rất nhỏ vang lên, bột vụn màu đen phiêu tán xuống.
Ma hải kia thanh thế hủy diệt là vậy, dưới tay của hắn, dễ dàng như thế bị xóa sạch đi.
Trong Bắc Thương Linh Viện, vô số ánh mắt ngơ ngác nhìn cảnh này. Bọn họ vốn đã tuyệt vọng chờ đợi tử vong, nhưng ai có thể ngờ tới, cục diện lại đột nhiên đổi chiều…
Từng đạo ánh mắt rung động nhìn về thân ảnh thon dài bao phủ trong linh quang phía trước Lạc Ly. Người này rốt cục là thần thánh phương nào, thế công hủy thiên diệt địa của Hắc Thi Thiên Ma Đế lại bị hắn tiện tay hóa giải…
“Kẻ nào?”. Con ngươi của Hắc Thi Thiên Ma Đế co rụt lại, tức giận quát lên, gắt gao nhìn chằm chằm linh lực quang ảnh kia.
Dưới vô số ánh mắt rung động, trên bầu trời, một tiếng cười thanh lãng, cũng vào lúc này, vang vọng lên giữa thiên địa.
“Hắc Thi Thiên Ma Đế, ngươi muốn giương oai ở Bắc Thương Linh Viện này, đã từng hỏi xem Mục Trần ta có đồng ý hay chưa?!”
***
Dịch bởi Zero