Chương 9: Đối mặt | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025
“Liễu Dương…”
Mục Trần nhìn thiếu niên đang khoanh tay trước ngực kia, không hề lộ ra chút kinh ngạc. Hắn thản nhiên nói: “Ngươi đứng đó xem kịch nửa ngày rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi à?”
Đám người Mộ Nguyên thấy Liễu Dương thì mừng rỡ không nguôi, cùng nhau gọi một tiếng Liễu ca, rồi lại nhìn Mục Trần với ánh mắt hung hãn đầy đắc ý.
Dù hiện tại Mục Trần cũng khá nổi tiếng tại Bắc Linh viện, mà vừa rồi hắn cũng dễ dàng đánh bại ba người Mộ Nguyên liên thủ, nhưng nếu so với Liễu Dương – người được coi là mạnh nhất ở địa giới học viện, thì vẫn còn kém xa. Bây giờ, bọn họ có Liễu Dương làm chỗ dựa, vì thế không còn sợ hãi Mục Trần nữa.
Liễu Dương liếc nhìn đám người Mộ Nguyên tả tơi như vậy thì chau mày, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mục Trần: “Mục Trần, có lẽ hôm nay ngươi nên đưa ra một lời giải thích thỏa đáng cho Tây viện chúng ta.”
“Giải thích?”
Mục Trần chăm chú nhìn thiếu niên nổi tiếng nhất Tây viện trước mắt rồi cười đáp: “Bọn họ vô cớ đả thương người Đông viện mà còn đòi giải thích cái gì? Ta nghĩ là các ngươi mới nên làm như vậy chứ.”
Đám đệ tử xung quanh thấy hai người họ đối đầu nhau như vậy thì không khỏi hé miệng cười thầm. Hiện tại, cả hai đều là những người mạnh nhất tại địa giới Bắc Linh viện. Họ cứ nghĩ phải đến sáng mai mới được chứng kiến cuộc tranh tài, nào ngờ giờ đã có dịp thấy họ đối mặt nhau.
Liễu Dương híp mắt, mang theo chút hàn ý. Tại địa giới Bắc Linh viện, làm gì có ai dám không khách khí với gã như vậy. Dù từng nghe chuyện về Mục Trần nhưng gã vẫn tự tin rằng mình là người mạnh nhất nơi này.
“Ngươi thật quá kiêu ngạo…”
Liễu Dương cười chế giễu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Mục Trần: “Ta rất tò mò muốn biết tại sao một kẻ dựa vào may mắn để giành được suất tham gia Linh lộ rồi bị đuổi ra như ngươi lại có thể ra vẻ kiêu ngạo như thế?”
Nghe những lời khó nghe này từ Liễu Dương, đám người Tô Lăng tức giận không thôi, nhưng họ hiểu rằng Liễu Dương không phải là người mà họ có thể đối phó, nên chỉ đành cắn răng im lặng.
“Có phải may mắn hay không thì ngươi cứ thử sẽ biết.” Nhưng trái ngược với sự tức giận của mọi người, Mục Trần chỉ nhếch môi cười đáp lại.
Đồng tử của Liễu Dương hơi co lại, hiển nhiên gã không ngờ rằng Mục Trần lại dám nói ra những lời này. Gã lạnh lùng nói: “Ta vốn định chờ tới sáng mai tham gia tỷ thí giữa hai viện mới đánh ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại không biết điều như vậy. Vậy thì ta sẽ dạy dỗ ngươi ngay bây giờ, tránh phí thời gian cho ngày mai.”
Vừa nói xong, Liễu Dương chậm rãi bước tới, linh lực lập tức bao phủ trên tay gã, độ nồng đậm của linh lực thậm chí còn hơn xa Mộ Nguyên.
Đám người Tô Lăng nhìn thấy khí thế của Liễu Dương thì giật mình kinh hãi, chẳng nhẽ hắn thật sự sẽ ra tay ngay bây giờ sao?
Bọn họ lo lắng nhìn Mục Trần, nhưng chỉ thấy gương mặt non nớt như họ không hề lộ ra chút sợ hãi nào; thậm chí trong ánh mắt đó còn hiện lên tia sáng lập lòe không ai nhìn rõ được.
Thấy bộ dáng ấy của Mục Trần, đám người Tô Lăng chợt phấn chấn hẳn lên. Dù Liễu Dương có mạnh đến đâu thì Mục Trần cũng không phải dễ bắt nạt đâu.
“Người này thật là… được đằng chân lân đằng đầu.”
Mục Trần lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, gương mặt vốn luôn tươi cười bỗng lộ ra vẻ lạnh lùng. Hắn khẽ xoay lòng bàn tay lại, linh lực màu đen bắt đầu âm thầm bùng lên ở đầu ngón tay.
Một số đệ tử quanh đó thấy hai người sắp đánh nhau thì trợn tròn mắt lên. Hai người rõ ràng là những kẻ mạnh nhất tại địa giới Bắc Linh viện, liệu ai sẽ thắng ai đây?
“Ngừng tay!”
Nhưng ngay khi hai người đang tranh giành khí thế, một tiếng quát lớn bỗng vang lên từ đằng xa, một bóng người mang theo tiếng gió rít xuất hiện giữa hai người họ.
“Mạc sư.”
Đám đệ tử xung quanh thấy người này tới thì lập tức kinh hãi, vội vàng đồng thanh hô.
Người đàn ông trung niên được gọi là Mạc sư có gương mặt nghiêm nghị, quanh người dường như ẩn hiện linh lực khủng khiếp nào đó khiến tất cả mọi người cảm thấy bị áp lực.
Khi nhìn thấy rõ người đến là ai, ngay cả Liễu Dương – một kẻ kiêu ngạo cũng phải cúi đầu. Người trước mặt này chính là cao thủ Thần Phách cảnh hàng thật giá thật, không chỉ ở Bắc Linh viện mà còn ở Bắc Linh cảnh cũng được coi là cao thủ hạng nhất, gã tất nhiên không dám đắc tội.
“Ở trong học viện, các con muốn so tài thì đến đài tỷ võ chứ sao lại đánh nhau ở ngoài này, chẳng lẽ các con muốn bị phạt hết sao?” Mạc sư nhìn quanh một lượt, trầm giọng nói.
“Ha ha, sao Mạc sư lại nói như vậy, bọn con chỉ đùa giỡn một chút thôi mà.”
Liễu Dương cười mỉm. Gã hiểu rằng giờ mình không thể ra tay nên quay sang chỉ tay về phía Mục Trần, cất giọng: “Ngày mai hai viện tỷ thí, ta chờ ngươi.”
Nói xong, Liễu Dương liền dẫn mọi người rời đi, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thì thào: “Chỉ là một tên bị đuổi ra khỏi Linh lộ mà thôi…”
Đám Tô Lăng cũng nghe thấy những lời thì thào mà Liễu Dương cố ý nói ra này thì sắc mặt tái xanh, Tô Lăng cắn răng nói: “Mục ca, hắn kiêu ngạo quá, huynh thực sự đạt được tư cách tham gia Linh lộ chứ? Hắn tính toán gì chứ?”
Mục Trần thấy Tô Lăng căm phẫn trong lòng thì nhẹ nhàng vỗ vai gã, cười nói: “Đệ tức giận làm gì? Chẳng lẽ bị chó cắn một miếng thì đệ phải cắn ngược lại nó sao?”
“Nhưng khó chịu lắm…”
“Khó chịu là chuyện đương nhiên.” Mục Trần mỉm cười, gương mặt hiền lành của hắn dần chuyển sang vẻ lạnh lùng: “Dù không thể cắn nó nhưng ta lại muốn dùng gậy dạy cho nó một bài học, đánh đến khi nào nó không dám nữa thì thôi.”
“Tiểu tử Liễu gia này thật sự giống cha nó.”
Mạc sư nhìn về hướng Liễu Dương rời đi, lông mày khẽ nhíu lại, hiển nhiên ông rất không hài lòng với gã. Sau đó, ông quay lại mỉm cười nhìn Mục Trần, nói: “Con nói hay lắm, rất hợp với tâm ý ta.”
“Nhưng ta nghe nói, hiện tại Liễu Dương đã đạt tới Linh Động cảnh sơ kỳ, hơn nữa còn sở hữu linh mạch Nhân cấp, cũng coi như ngang với Linh Động cảnh trung kỳ. Con có chắc rằng sẽ không thua trong trận tỷ thí giữa hai viện vào ngày mai không?”
“Mạc sư yên tâm, con sẽ không khiến người bẽ mặt đâu.” Mục Trần cười nói. Mạc sư là người quản lý Đông viện bọn họ. Nếu Đông viện thua thảm trong trận tỷ thí ngày mai, ông chắc chắn sẽ rất đau lòng.
“Mạc sư, bọn con xin phép đi trước.”
Mạc sư khẽ phất tay nhìn Mục Trần dẫn bọn Tô Lăng rời đi, ông âm thầm tặc lưỡi. Người tiểu tử này còn nhỏ mà luôn khiến mọi người ngạc nhiên, sự kiêu ngạo bồng bột thường thấy ở tuổi thiếu niên dường như không xuất hiện ở hắn, nhưng ông cảm giác được sự sắc bén ẩn chứa trong gương mặt hiền lành ấy. Người này…
“Không hổ là người tạo nên chuyện động trời ở Linh lộ. Nếu như có thể hoàn thành rèn luyện ở đó thì e rằng hắn đã trở thành miếng bánh ngon trong mắt Ngũ đại viện chứ sao còn ở đây được nữa…”
Mạc sư thở dài, dường như ông rất mong đến ngày mai, ngày diễn ra đợt tỷ thí giữa hai viện. Nghe nói tiểu tử Liễu gia kia đã chuẩn bị đầy đủ, thật không biết ai sẽ là người mỉm cười cuối cùng trong trận tỷ thí lớn nhất ở địa giới ngày mai đây?
…
Màn đêm dần buông xuống. Trong phòng, Mục Trần lặng lẽ ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, hiển nhiên đang trong trạng thái tu luyện. Thiên địa linh khí nhẹ nhàng xoay tròn quanh hắn, từ từ men theo nhịp thở mà dung nhập vào cơ thể.
Khi ngày càng nhiều linh khí đi vào, quanh người hắn thoáng hiện chút ánh sáng mờ ảo.
Trong khí hải, linh lực màu đen đang tuôn trào, sức mạnh hùng hậu hơn nhiều lần so với lúc mới tu luyện, hiển nhiên Mục Trần gần đây đã rất chăm chỉ.
Từng tia linh khí chuyển động theo lộ tuyến của Đại Phù Đồ Quyết, cuối cùng hóa thành linh lực màu đen tiến vào khí hải, khiến cảm giác hùng hậu này dần rõ ràng hơn.
Hiện tại, tuy Mục Trần đã khá thông hiểu Đại Phù Đồ Quyết nhưng chưa thành công đạt tới cấp Trúc Cơ, nhưng hắn cũng cảm nhận được mình đang rất gần cảnh giới này.
Mục Trần không vội vàng, lặng lẽ thu liễm linh lực đang tiến vào khí hải. Khi hấp thu tia linh lực cuối cùng, hắn bất ngờ cảm thấy khí hải đang chuyển động. Sợi linh lực màu đen nhanh chóng phình to ra, cảm giác sức mạnh tràn đầy lan tỏa khắp cơ thể.
Mục Trần thoáng ngạc nhiên khi cảm nhận được biến hóa trong khí hải. Một lúc sau, hắn không khỏi mỉm cười. Hắn không ngờ rằng mình lại có thể đột phá một cách dễ dàng như vậy.