Chương 75: Linh quyết thất tầng ba | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025
Tu luyện trường, không khí bỗng chốc trở nên kỳ quái vì tin tức bất ngờ đó. Những ánh mắt kinh ngạc, thán phục thi nhau hướng về phía chủ nhân của tin tức chấn động.
Linh Luân cảnh?
Hiện tại ở Bắc Linh viện, không ít đệ tử ưu tú đã có dự cảm về việc đột phá, nhưng chỉ có duy nhất một người vượt qua được đẳng cấp đó, mọi người đều biết đó chính là tây viện Liễu Mộ Bạch, kẻ được xưng tụng là đệ tử mạnh nhất Bắc Linh viện.
Vậy mà giờ đây, đông viện lại xuất hiện thêm một người thứ hai?
Mặc Lĩnh đứng bên cạnh, lòng dạ nao nao nhìn Mục Trần, khẽ cười tự giễu bản thân. Mới đây thôi, hắn còn ba hoa chích chòe, nào ngờ Mục Trần đã vượt qua hắn từ lúc nào.
– Thật sự là quái thai.
Mặc Lĩnh và Đàm Thanh Sơn thì thầm với nhau, trên đầu họ hiện rõ sự hâm mộ lẫn ganh tị với tên kia. Đặc biệt là Thanh Sơn, mới hai ba tháng trước cùng Mục Trần thăng cấp lên thiên giới, cũng chính nhờ có tên kia cho một viên Ngọc Linh quả mà giờ đây hắn đã đạt thực lực Linh Động cảnh trung kỳ, nhưng không thể ngờ rằng Mục Trần đã vượt xa hắn quá nhiều.
– Quả là một tên khó nhằn.
Trần Phàm, Hoắc Vân cũng trở nên nghiêm trọng. Dù rằng họ cũng đã có dấu hiệu ngưng tụ thành luân trong khí hải, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở dấu hiệu, so với Linh Luân cảnh chân chính thì khoảng cách vẫn còn rất lớn. Nhìn tên kia với sắc mặt bình tĩnh, họ cũng chỉ biết bặm môi, đối thủ cạnh tranh này cũng xem ra khá là khó chịu.
Mạc sư giơ tay lên, tiếng ồn ào trong sân lập tức lắng lại. Lão nhìn Mục Trần, nói:
– Mặc dù ngươi đã đạt thực lực Linh Luân cảnh, nhưng trong một tháng tới cũng nên ở lại Bắc Linh viện, điều đó tốt cho ngươi.
Mục Trần nghe vậy, lòng khẽ động, nhìn lại Mạc sư mà không phản bác gì, chỉ nhẹ gật đầu.
– Thôi được rồi, các ngươi mau đi tu luyện đi. Mục Trần, ngươi theo ta một chút.
Mạc sư phất tay, thực hiện xong câu nói rồi bước hướng ra ngoài tu luyện trường. Mục Trần cũng vội vàng theo ngay sau.
Hai người vừa rời đi, không khí trong sân lại trở nên huyên náo, chuyện Mục Trần tiến vào Linh Luân cảnh lập tức trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của các học viên rỗi hơi.
Mục Trần theo Mạc sư ra ngoài mà chẳng hề hay biết những chuyện xung quanh.
– Mục Trần, ta nghĩ ngươi cũng đoán được lý do vì sao Bắc Linh viện lại nhận được một danh ngạch hạt giống chứ?
Mạc sư mỉm cười nhìn hắn, gương mặt vẫn ngây thơ như thanh niên, nhưng ẩn sâu là sự cẩn thận, trưởng thành của kẻ đã trải qua bão táp.
– Vì ta à?
Mục Trần cất tiếng đoán thử, nụ cười trên môi không thể nào che giấu sự khôn ngoan. Danh ngạch hạt giống kia, nếu không có nguyên do đặc biệt, thì sao có thể từ trên trời rơi xuống Bắc Linh viện?
Mạc sư gật đầu xác nhận:
– Đúng là có liên quan tới ngươi, nhưng viện trưởng cũng không có ý định trực tiếp đưa cho ngươi.
– Ta hiểu, thứ đó lực hấp dẫn quá lớn. Nếu cấp cho ta, sẽ mang lại phiền toái lớn cho Bắc Linh viện.
Mục Trần tỏ ra không ngoài dự đoán, Bắc Linh viện từ trước đến nay luôn giữ lập trường trung lập, những kẻ đỏ mắt trước danh ngạch đó chẳng biết bao nhiêu mà kể, nếu trực tiếp cấp cho hắn, e rằng sẽ xảy ra bạo động.
– Hơn nữa…
Nét cười trong mắt hắn bỗng trở nên kiêu ngạo, mạnh mẽ hơn.
– Nếu vật gì đó vốn thuộc về ta, ta sẽ tự tay đi lấy, không cần người khác ban tặng.
Mạc sư ngẩn ra, bất giác cười lớn, ánh mắt tràn đầy tán thưởng:
– Tiểu tử ngươi tự tin vậy sao?… Nếu đã như vậy, ngươi chắc chắn biết rõ đối thủ trực tiếp cạnh tranh là ai phải không?
– Liễu Mộ Bạch!
Mục Trần nhún vai, chuyện này không cần nghĩ cũng biết. Thật ra, tên kia dù rất gian xảo, nhưng Mục Trần phải thừa nhận hắn là một đối thủ có năng lực rất tốt.
– Ngươi có biết thực lực của Liễu Mộ Bạch không?
Mạc sư hỏi tiếp.
– Hẳn là đã sớm tiến vào Linh Luân cảnh. Trong Bắc Linh viện, có lời đồn hắn có thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ, thế nhưng ta cảm thấy hắn mạnh hơn rất nhiều.
Mục Trần nhíu mày, kể ra thì hắn đã từng giao đấu với Liễu Mộ Bạch trong Hắc Minh Uyên và biết rõ hắn vẫn còn ẩn giấu sát chiêu.
– Ừ, hiện tại Liễu Mộ Bạch có lẽ là Linh Luân cảnh trung kỳ.
Mạc sư gật đầu.
– Quả nhiên.
Hắn nhíu mày, một đối thủ khó chơi, nhưng giờ đây bản thân hắn cũng đã là Linh Luân cảnh sơ kỳ, giao đấu một lần nữa cũng chưa chắc ai sẽ sợ ai.
– Hơn nữa, hôm nay, Liễu Mộ Bạch sau khi nghe tin Bắc Linh viện có một danh ngạch hạt giống, hắn lập tức bỏ hết chỉ đạo của Tịch sư, chạy về Liễu vực, còn xin phép một tháng.
Mạc sư cười nói.
– Không nhận chỉ đạo của Tịch sư?
Mục Trần cũng không khỏi ngạc nhiên. Tịch sư là cường giả Thần Phách cảnh, có lão sư như thế chỉ đạo tu luyện phải là sự ưu đãi hơn hẳn đệ tử khác, mà Liễu Mộ Bạch lại phớt lờ?
– Hắn làm vậy cũng dễ hiểu, có lẽ hắn rất tin vào Liễu vực đủ sức khiến thực lực của hắn tăng lên nhanh chóng trong thời gian ngắn.
Mạc sư nhẹ giọng nói.
Mục Trần nghiêm nghị gật đầu. Dù cho Liễu Kình Thiên là cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ, nhưng về phương diện chỉ đạo tu luyện thì không thể nào so sánh nổi với Tịch sư.
Vậy Liễu Mộ Bạch đã tự tin như vậy, nguyên nhân là gì?
Mục Trần lẩm bẩm trong miệng, bất giác cảm thấy một chút nguy cơ. Những điều chưa rõ ràng dễ khiến người ta lo lắng.
– Trong một tháng tới, ta cũng sẽ chỉ đạo cho ngươi tu luyện, dĩ nhiên nếu ngươi cảm thấy trở về Mục vực có thể gia tăng sức mạnh hơn, ta cũng không ngăn cản.
Mạc sư mỉm cười nói.
– Mạc sư nói đùa, cha ta tuy rằng cũng là cường giả Thần Phách cảnh, nhưng thực tế phương pháp tu luyện ông ấy chưa từng dạy người khác bao giờ. Chuyện giáo dục không phải là chuyên môn của ông ấy.
Mục Trần đáp lại, thực lực của Mục Phong có lẽ mạnh hơn Mạc sư không ít, nhưng không phải cứ mạnh thì đã có khả năng làm một đạo sư.
Mạc sư chỉ cười:
– Đã vậy, trong một tháng tới, ngươi phải theo sát ta. Tuy nhiên, bây giờ Bắc Linh viện cũng có một chút bồi thường cho ngươi.
– Bồi thường?
Mục Trần hơi ngạc nhiên, bất chợt lắc đầu:
– Vì chuyện danh ngạch hạt giống kia sao? Mạc sư, Bắc Linh viện làm như vậy không có gì đáng trách, hơn nữa ta cũng không thấy mình bị tổn hại gì cả.
– Ha ha, đây là Tiêu viện trưởng mở miệng, dù sao thì sự thật cũng là nhờ ngươi mà Bắc Linh viện lần đầu tiên có được danh ngạch hạt giống. Nếu ngươi cảm thấy bồi thường không thuận tai, vậy thì nói lại là thưởng đi.
– Vậy thì… được rồi.
Mục Trần gãi đầu, không cự tuyệt nữa. Bắc Linh viện muốn ưu đãi hắn, thì hắn cũng không cần phải kiêu ngạo mà từ chối.
– Đi theo ta đến linh quyết thất.
Mạc sư cười nói.
– Linh quyết thất?
Mục Trần ngẩn ra.
– Không phải ngươi rất tò mò về tầng 3 hay sao? Hôm nay có thể vào xem thử.
Mạc sư cười khẩy, xoay lưng đi.
– Linh quyết thất tầng ba?
Mục Trần liếm môi, trong mắt hắn chợt bùng lên sự háo hức. Linh quyết lợi hại nhất Bắc Linh viện ẩn giấu ở đó, chắc chắn phong phú hơn rất nhiều so với của cha hắn.
Xem ra Bắc Linh viện lần này thật sự muốn xuất ra một số vốn lớn. Tầng ba ấy chỉ có một vài đệ tử đặc biệt thỉnh thoảng được phép vào. Linh quyết nơi đó ít nhất cũng thuộc linh cấp!
Mục Trần phấn khởi hối hả bước đi theo.
Cả hai xuyên qua Bắc Linh viện, tiến vào linh quyết thất, đi thẳng lên tầng hai. Tại tầng hai, vài đệ tử thiên giới đang lật xem các linh quyết, khi nhìn thấy Mạc sư dẫn theo Mục Trần lên, họ tỏ ra ngạc nhiên.
– Mục Trần?
Một giọng nói thanh thuý vang lên, Mục Trần nhìn qua thì thấy một cô gái trong bộ trang phục đỏ quyến rũ, chính là Hồng Lăng, người vừa lên tiếng gọi hắn.
– Hồng Lăng học tỷ.
Mục Trần cúi chào, mỉm cười với Hồng Lăng, nhưng không nói thêm gì, vẫn bước theo Mạc sư đến một vị trí ở cuối tầng hai. Ở đó có một luồng sáng hình bầu dục nhẹ nhàng phát ra dao động linh lực mạnh mẽ.
Hai người dừng lại, khiến cho khá nhiều đệ tử còn lại tầng hai đều ngạc nhiên nhìn về phía này. Bọn họ đều biết đó là lối vào tầng ba của linh quyết thất, nhưng chưa từng thấy đệ tử nào đủ tư cách để vào trong.
– Mạc sư… muốn làm gì?
Mấy đệ tử thiên giới kinh dị nhìn Mạc sư và Mục Trần phía sau, ánh mắt lóe lên, dường như hiểu ra điều gì, nhất thời kinh ngạc thốt lên.
– Không thể nào…
Âm thanh hô lên kinh ngạc của họ cũng không làm Mạc sư gián đoạn, lão vung tay mở ra một khe hở trên luồng sáng bầu dục. Nhưng ngay khi lão chuẩn bị dẫn Mục Trần vào trong, một tên đệ tử bỗng tỏ ra bất mãn mà nghi vấn:
– Mạc sư, vì sao hắn có thể vào được tầng ba??
Mạc sư bất ngờ dừng chân, quay đầu nhìn tên đệ tử thiên giới đang căm phẫn bất mãn kia, ánh mắt lão đầy khó chịu và tràn ngập ghen tị. Bọn họ từ lâu đã thèm thuồng linh quyết trong tầng ba, nhưng cả năm nay không biết cách nào giành được tư cách đi vào, vậy mà Mục Trần chỉ cần lên thiên giới vài tháng liền được Mạc sư dẫn vào, khiến không ít người cảm thấy tức giận.
Mạc sư quét mắt nhìn đám đệ tử xung quanh, thản nhiên nói:
– Vì biểu hiện của hắn ở Linh Lộ, cho phép Bắc Linh viện được ưu đãi một danh ngạch hạt giống đầu tiên trong lịch sử, lý do đó đủ chứ?
Mấy tên kia nghe vậy thì lập tức ngậm miệng, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn về phía hắn. Quả thật đây là một tin tức chấn động. Nhưng không phải hắn đã bị đuổi ra sao? Ngũ Đại Viện lại còn vì hắn mà cấp cho Bắc Linh viện một danh ngạch hạt giống?
Hồng Lăng cũng đang cắn nàn bàn tay trắng nõn của mình, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên tuấn tú đứng sau lưng Mạc sư. Hắn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt nàng bỗng dưng tỏa sáng rực rỡ.
Mạc sư nhìn quanh một lượt, nụ cười khinh thường dành cho những học trò không biết trời cao đất dày, rồi bước vào khe hở của luồng sáng, Mục Trần ngay lập tức đi theo sau.
Khi hai người biến mất trong đó, tầng hai vẫn im lặng như tờ, hiển nhiên vẫn còn đang chìm ngập trong kinh ngạc.