Chương 74: Trần Phàm, Hoắc Vân | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025

Bắc Linh viện, đông viện, tu luyện trường.

Hôm nay, tu luyện trường tấp nập, náo nhiệt vô cùng. Hầu như tất cả đệ tử thiên giới đông viện đều tụ tập tại đây, bởi lẽ hôm nay là ngày Bắc Linh viện công bố số lượng danh ngạch Ngũ Đại Viện.

Đệ tử đến Bắc Linh viện để tu luyện, phần lớn đều đặt mục tiêu vào danh ngạch Ngũ Đại Viện. Hằng năm họ khổ công tu tập cũng bởi vì Bắc Linh viện chính là bậc thang dẫn lối đến ngôi vị danh tiếng kia trong Ngũ Đại Viện.

Mục Trần tiến vào tu luyện trường, tiếng huyên náo khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Trước mắt hắn là biển người đông đúc, chật cứng. Quan sát xung quanh, từ xa đến gần, chỉ thấy toàn là đầu và tóc, khiến hắn cảm thấy choáng váng và khát nước, không ngờ thiên giới đông viện lại có nhiều đệ tử đến như vậy.

– Mục Trần, bên này!

Một giọng gọi dịu dàng của nữ tử vang lên gần đó. Mục Trần nghe thấy, liền quay sang, thấy Đường Thiên Nhi đang vẫy tay với hắn. Nàng dung nhan xinh đẹp, nụ cười đầy duyên dáng khiến không ít nam sinh xung quanh mê mẩn.

Mục Trần cũng mỉm cười đáp lại nàng, vội vàng bước đến. Chỉ một tháng không gặp, không ngờ nàng lại càng thêm yêu kiều, tuy khoác trên người bộ quần áo luyện công màu đen rộng thùng thình nhưng vẫn không che giấu được những đường cong mê mẩn.

– Một tháng không thấy, sao ta cảm giác ngươi có gì đó khác lạ?

Đường Thiên Nhi nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn từ đầu tới chân, vừa kinh ngạc lại vừa tò mò. Hiện tại Mục Trần đã có thực lực Linh Luân cảnh, tuy không hiện rõ nhưng tâm hồn nhạy bén của nữ tử vẫn nhận ra được chút biến hóa.

– Suýt chút nữa ta đã vùi xác trong Hắc Minh Uyên, không thay đổi mới lạ đó.

Mục Trần cười nói.

– Ngươi cũng đi Hắc Minh Uyên sao? Ta có nghe phụ thân nói hình như Mục vực các ngươi đã đánh nhau với Liễu vực ở Hắc Minh Uyên, không ngờ cả ngươi cũng tham gia?

Đường Thiên Nhi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

Mục Trần nhếch môi, xem ra động tĩnh ở Hắc Minh Uyên hôm đó cũng đã truyền xa, ngay cả Đường vực cũng nghe thấy. Nhưng xem ra người ngoài không ai biết rằng động tĩnh kinh thiên đó không phải do Mục vực hay Liễu vực, mà chính là do Cửu U Tước tiến hóa gây ra.

– Mục ca!

Bất chợt, một tiếng gọi vang lên, Mục Trần ngẩng đầu thì thấy Mặc Lĩnh, Đàm Thanh Sơn cùng mấy người quen đang tươi cười tiến tới. Họ trong một tháng này dường như đã chui đầu vào tu luyện rất khắc nghiệt, đều có vẻ thăng tiến hơn nhiều. Đặc biệt là Mặc Lĩnh, Mục Trần cảm nhận được linh lực trong cơ thể hắn càng ngày càng hùng hồn, hình như đã sắp sửa đột phá Linh Luân cảnh.

– Hê hê, Mục ca. Lần trước ngươi đưa cho ta Ngọc Linh quả, ít nhiều nhờ nó mà không lâu nữa ta sẽ thăng cấp vào Linh Luân cảnh, đến lúc đó, ta sẽ phải vượt xa ngươi rồi a.

Mặc Lĩnh cười nói, trêu ghẹo.

Mục Trần chỉ lặng lẽ cười đáp lại, không muốn đả kích kẻ tội nghiệp.

– Không biết lần này Bắc Linh viện có bao nhiêu danh ngạch. Lần trước chỉ có ba cái, khiến cho lưỡng viện tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Mặc Lĩnh liếm môi, ánh mắt lóe sáng khi nhắc đến danh ngạch, dĩ nhiên cũng rất thèm thuồng.

Mục Trần gật đầu, đang định tán gẫu vài câu thì tiếng xôn xao từ phía sau kéo hắn lại. Quay đầu lại, đập vào mắt là hai người đang chầm chậm tiến vào.

– Ồ, là Trần Phàm và Hoắc Vân… hai kẻ này cuối cùng cũng chịu xuất hiện.

Mặc Lĩnh nhìn hai người, lộ vẻ bất ngờ, nói thầm.

Mục Trần cũng không khỏi ngạc nhiên, nhìn hai người nọ một chút. Hắn mới bước vào địa bàn này đã nghe danh tiếng của hai vị cường giả đứng đầu đông viện, chỉ kém Liễu Mộ Bạch một chút. Bình thường họ rất ít khi xuất hiện ở Bắc Linh viện, thành ra bảng xếp hạng cũng chưa từng có tên của họ.

– Nghe nói hai người kia gia nhập một đội thám hiểm, thường xuyên đi săn linh thú.

Mặc Lĩnh nói.

Mục Trần gật đầu, khó trách hắn cảm nhận được mùi huyết tinh trên người hai kẻ kia, xem vẻ mặt bình thản của họ cũng không giống những đệ tử ngây ngô xung quanh.

– Có lẽ họ đã sắp tiến vào Linh Luân cảnh.

Mục Trần nhẹ nhàng nói, vì hắn cảm thấy rõ linh lực trong cơ thể hai người kia mạnh hơn cả Mặc Lĩnh. Xem ra họ đang dần dần ngưng tụ linh luân.

– Ra là hai vị này a.

Đường Thiên Nhi lén nhìn họ, chỉ nhẹ nhàng nói ra.

Mục Trần nghe ra chút khác lạ trong giọng nàng không khỏi nghi ngờ nhìn nàng.

– Hê hê, Mục ca. Trần Phàm và Hoắc Vân từ nhỏ đã quen biết, cả hai luôn ganh đua nhau mà lớn lên, giờ vào Bắc Linh viện cùng tranh đoạt ánh mắt của Thiên Nhi, cũng xem như là mục tiêu để ganh đua, thường xuyên đánh nhau vì nàng. Thế nhưng cuối cùng đều bị nàng từ chối, nên cả hai gia nhập đội thám hiểm để rèn luyện thêm, tuyên bố rằng chờ khi đạt được danh ngạch Ngũ Đại Viện sẽ quay lại theo đuổi nàng.

Mặc Lĩnh khẽ cười, giải thích cho câu hỏi hiện rõ trên mặt Mục Trần.

Mục Trần ngạc nhiên, đột nhiên thấy thú vị khi nhìn đôi mắt của Đường Thiên Nhi, đang đỏ bừng áp sát mình. Thật sự hoa khôi đông viện quả có sức lôi cuốn không nhỏ, bên đây một cái, bên kia cũng một cái, hô hô.

Khi Mục Trần còn đang lắng nghe Mặc Lĩnh nói chuyện, Trần Phàm và Hoắc Vân đều nhìn về phía này, rõ ràng là đang nhìn Đường Thiên Nhi bên cạnh hắn. Sau đó, cả hai bất ngờ nở nụ cười, nhanh chóng tiến đến chỗ họ.

Đường Thiên Nhi thấy họ đang tiến thẳng về phía mình, không khỏi chép miệng, nép vào sau lưng Mục Trần.

Hành động nhỏ của nàng khiến cho hai người kia đơ ra, ánh mắt đều hướng về nam tử đang che chắn nàng. Trần Phàm có vẻ bình thản hơn, nhưng Hoắc Vân thì không mấy hứng thú.

– Ngươi hẳn là Mục Trần, đúng không? Đã sớm nghe danh, hôm nay rốt cuộc có dịp gặp mặt.

Trần Phàm thản nhiên chào hỏi Mục Trần, nở một nụ cười thân thiện, đưa tay ra.

– Hạnh ngộ.

Mục Trần cũng đáp lại bằng nụ cười, nhìn qua tay Trần Phàm rồi khẽ bắt tay một cái.

Hai bàn tay vừa chạm nhẹ, lòng bàn tay Trần Phàm bỗng phóng ra linh lực dao động, cánh tay nổi gân xanh.

Mục Trần cảm nhận áp lực từ bàn tay, không mảy may phản kháng, chỉ hơi lắc đầu, để mặc Trần Phàm thúc giục kình lực mà khuôn mặt vẫn không đổi sắc.

– Trần Phàm, ngươi định làm gì vậy?

Đường Thiên Nhi luôn chú ý đến Mục Trần, thấy rõ sự tình đang diễn ra, không nhịn được mà trợn mắt quát lên.

Trần Phàm nhìn chằm chằm vào khóe miệng có chút mỉm cười của Mục Trần, mày hắn nhíu lại. Xem ra, Mục Trần này không phải dạng tầm thường.

– Ha ha, Thiên Nhi, chỉ là ta nhìn thấy cái mình thích nên thèm chút thôi, đông viện chúng ta lâu nay chưa có ai tài giỏi như vậy cả.

Trần Phàm thu tay lại, cười nói đáp Đường Thiên Nhi.

– Mục Trần huynh hẳn sẽ không để ý việc nhỏ này chứ?

Trần Phàm quay lại nhìn Mục Trần.

– Sức lực đến vậy, dĩ nhiên không cần để tâm.

Mục Trần cũng mỉm cười đáp lại.

– Đến lúc phải ra tay một chút mới được.

Hoắc Vân đề nghị.

– Có cơ hội thì nói sau.

Mục Trần lười biếng, cũng không muốn để tâm đến hai người này, liền quay người ra đi. Đường Thiên Nhi tức giận trừng mắt nhìn hai kẻ, rồi cất bước theo sau.

– Thiên Nhi chẳng lẽ thích tên tiểu tử này rồi sao? Hai ta đấu mà khiến cho người khác chiếm lợi thì không hay.

Hoắc Vân nhìn bóng lưng của Đường Thiên Nhi mà rầu rĩ nói.

– Vậy phải xem hắn có bản lĩnh khiến chúng ta từ bỏ hay không.

Trần Phàm khoanh tay, nhướng mày nhìn Mục Trần.

– Phải tìm cơ hội đánh hắn.

Hoắc Vân nói.

– Được!

Trần Phàm cười tủm tỉm đáp lại.

Tu luyện trường càng lúc càng đông đúc, khoảng nửa giờ sau, một bóng người quen thuộc chầm chậm tiến vào, mọi tiếng ồn ào lập tức im bặt, ánh mắt đầy hào hứng đổ dồn vào người Mạc sư.

Mạc sư nhìn những cái đầu tóc đen như thác lũ, ánh mắt lão cười nhạt, không nói nhiều lời thừa thãi, liền nói thẳng:

– Năm nay Bắc Linh viện chúng ta có năm danh ngạch Ngũ Đại Viện.

– Năm?

Đệ tử khắp nơi ồ lên kinh ngạc. Danh ngạch, chỉ có những kẻ thực lực cực cao mới có tư cách tranh đoạt, nhưng đối với mọi người vẫn luôn rất hấp dẫn.

– Bên cạnh đó…

Đột nhiên Mạc sư lại nói thêm, ánh mắt lão lướt qua Mục Trần một chút.

– Ngoài năm danh ngạch đó ra, chúng ta còn nhận được một danh ngạch cấp hạt giống.

– Danh ngạch cấp hạt giống?

Cả sân bất ngờ im lặng, những ánh mắt ngạc nhiên như không thể tin nổi vào tai mình. Một lúc lâu sau, nhiều người mới hít sâu một hơi để bình ổn tâm tình. Ngay cả Trần Phàm, Hoắc Vân cũng thở gấp hơn nhiều.

Mục Trần có lẽ là người duy nhất bình tĩnh trước danh ngạch hạt giống, đúng là hiếm có, nhưng… nếu hắn có thể thuận lợi hoàn thành Linh Lộ, có khả năng hắn đã thừa hưởng danh ngạch, thậm chí ở cấp bậc cao nhất.

– Danh ngạch hạt giống chỉ dành cho đệ tử mạnh mẽ nhất Bắc Linh viện. Vì thế, muốn giành lấy, nhất định phải đánh bại tất cả những kẻ cạnh tranh.

Mạc sư nhìn những đệ tử đang khiếp sợ, lại liếc nhìn Mục Trần bằng đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ, mỉm cười nói:

– Trong thiên giới đông viện, những kẻ đủ tư cách tham gia tranh đoạt danh ngạch có năm người: Trần Phàm, Hoắc Vân, Mặc Lĩnh, Đường Thiên Nhi, và… Mục Trần.

Nghe thấy năm cái tên đó, giữa sân vang lên nhiều tiếng thở dài tiếc nuối. Nhưng họ đều hiểu rõ, để có được tư cách ấy, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới phải đạt được thực lực Linh Luân cảnh. Trong số này, phù hợp nhất có lẽ chỉ có năm người kia.

– Một tháng tới, ta sẽ dành riêng một khóa trình chỉ đạo tu luyện chuyên sâu cho năm người. Để cho các ngươi trong một tháng có thể thành công tiến vào Linh Luân cảnh!

Giọng nói trầm bổng của Mạc sư vang vọng trong sân.

– Vâng!

Mặc Lĩnh và những người kia nghe thấy, hưng phấn hô lên dõng dạc. Mạc sư chính là cường giả Thần Phách cảnh, được lão chỉ đạo chuyên sâu, nhất định tiến cảnh tu luyện sẽ thuận lợi hơn.

Mục Trần chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, suy nghĩ một chút, giơ tay lên.

– Mục Trần, ngươi có việc gì?

Mạc sư nhìn thấy cánh tay của Mục Trần, cất giọng hỏi.

– Mạc sư, ta nghĩ việc đó ta không cần.

Mạc sư sững sờ, đột nhiên như đoán ra điều gì, ánh mắt tập trung, gắt gao dò xét Mục Trần. Lão cảm nhận rõ ràng linh lực dao động trên người hắn có vẻ rất khác lạ.

– Ngươi… ngươi đã tiến vào Linh Luân cảnh sơ kỳ?

Mạc sư kinh hô thất thanh.

Trong sân lặng ngắt như tờ.

Không chỉ Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh cũng kinh ngạc trợn mắt nhìn Mục Trần bên cạnh, mà ngay cả Trần Phàm, Hoắc Vân đều há hốc miệng nhìn hắn.

Tên kia… vậy mà đã đạt được thực lực Linh Luân cảnh?

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 401: Hoá hình

Chương 115: Sâm La Tử Ấn đạo thứ ba

Đại Chúa Tể - Tháng 2 2, 2025

Chương 400: Tiên thần truyền thừa