Chương 73: Danh ngạch hạt giống | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025
– Ngươi không biết chuyện gì cả sao?
Ôn Linh trợn mắt nhìn gương mặt ngơ ngác của Mục Trần.
Mục Trần khẽ nhíu mày, trong lòng hắn mơ hồ nhớ lại một cảm giác lạ lẫm nào đó, nhưng rốt cuộc cụ thể ra sao, hắn cũng không rõ lắm.
– Ngươi vừa tiến vào trạng thái Tâm Trận.
Ôn Linh nhẹ giọng nói.
– Trạng thái Tâm Trận?
Mục Trần sửng sốt.
– Đó là một loại trạng thái chỉ có thể gặp ở Linh Trận sư cấp 3 trở lên, một trạng thái huyền diệu. Khi đó, người bày trận thoát khỏi trói buộc của đôi mắt, trực tiếp lấy tâm khiển trận, quỹ đạo linh trận đều ẩn chứa trong lòng, tùy tâm mà động.
Ôn Linh nhìn Mục Trần, nói tiếp:
– Lúc nãy Tụ Linh trận gặp biến cố, tưởng rằng đã thất bại, bất quá ngươi lại vô thức ra tay hỗ trợ bổ sung kịp thời.
Mục Trần ngạc nhiên, hắn dường như nhớ ra Tụ Linh trận kia hiện lên rõ ràng trong lòng hắn. Thời điểm cuối cùng, linh trận xuất hiện vài chỗ thiếu hụt linh ấn, hắn như phản xạ liền nghĩ đến phải làm một cái gì đó để bổ khuyết.
– Thì ra đó gọi là trạng thái Tâm Trận.
Mục Trần tỏ ra khá tò mò, nhờ vào loại trạng thái này, hắn cảm giác việc bố trí linh trận dễ dàng hơn nhiều, những luồng sáng linh lực tùy tâm mà vận động, cảm giác thuận buồm xuôi gió thật sướng khoái.
– Nhưng nhìn cái vẻ mặt của ngươi, hẳn là vô ý mà tiến vào trạng thái huyền diệu đó. Nếu ngươi may mắn thể ngộ thêm nhiều cảm giác đó, ta nghĩ ngươi sẽ có thể tự chủ tiến vào trạng thái Tâm Trận, mang lại lợi ích rất lớn cho việc ngươi tu luyện linh trận.
Ôn Linh tặc lưỡi, giọng nói của lão lúc này không thể che giấu được sự hâm mộ và ghen tị. Trạng thái Tâm Trận, không biết bao nhiêu Linh Trận sư tha thiết ước mơ mà không được a! Ngay cả chính bản thân lão cũng chưa bao giờ được thử qua.
Mấy người Trần Lăng bên cạnh cũng dõi theo Mục Trần bằng ánh mắt phức tạp. Thực sự họ không thể nào có thể lên mặt trưởng bối với hắn. Họ hiểu rõ mình không thuộc một tầng lớp với tên kia, có lẽ không lâu nữa thôi, họ sẽ phải ngước mặt nhìn lên, khiêm tốn xin thiếu niên ngây ngô kia chỉ giáo cho.
– Ha ha, đa tạ các vị, lần này thành công kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2, đối với Mục vực chúng ta thực sự là một đại ân a!
Đúng lúc này, Mục Phong thần sắc hân hoan, vẻ mặt tươi cười cuồng hỉ tiến vào, ôm quyền khách khí cảm tạ mấy người Ôn Linh, Trần Lăng.
Ôn Linh chỉ cười nhạt, còn hai trong ba người kia lại đỏ mặt. Họ suýt chút nữa đã phá hỏng mọi thứ, nếu không phải Mục Trần vừa may mắn tiến nhập vào trạng thái Tâm Trận, e rằng lần này mọi tội lỗi đều phải trút lên đầu họ.
– Mục vực chủ, công lớn trong chuyện này vẫn do Ôn lão ca và thiếu chủ…
Trần Lăng tỏ vẻ hổ thẹn.
– Trần Lăng tiên sinh cứ nói đùa, công sao tính lớn nhỏ được, nếu không có ba vị, ta dám chắc Tụ Linh trận này chẳng thể nào bố trí được!
Mục Phong nghiêm mặt hào sảng đáp lời.
Trần Lăng nghe thấy, bất giác cảm động trong lòng, ôm quyền cúi chào, ánh mắt hoàn toàn không còn sự kiêu căng như lúc trước. Mục Phong có thể làm chủ Mục vực, khí độ quả thật thu hút người khác, sau này có lẽ có thể nhờ cậy Mục vực nhiều hơn nữa, mà Mục Trần có thiên phú tu luyện linh trận khủng bố như vậy, không biết sẽ đạt đến trình độ cao đến mức nào. Chỉ cần khi đó được hắn chỉ điểm một chút, e rằng tiến cảnh bản thân cũng không nhỏ chút nào.
Mục Trần nhìn thấy thủ đoạn thu phục nhân tâm của Mục Phong, cũng lặng lẽ mỉm cười. Tía à, lão cũng cáo già lắm chứ, Linh Trận sư ở Bắc Linh cảnh vốn đã hiếm, nay có thể mượn sức một lúc ba vị Linh Trận sư cấp 1, đó thực là trợ lực không nhỏ, lại đồng thời thu lấy lòng cảm kích của họ.
Ôn Linh và ba vị kia bố trí Tụ Linh trận cấp 2 cũng tiêu hao quá lớn. Mục Phong chỉ trò chuyện với họ chốc lát, liền phái người đưa bọn họ đi nghỉ ngơi. Lão quay lại nhìn Mục Trần, thở phào cười nói:
– Tiểu tử ngươi giỏi lắm, lần này ngươi cũng mệt rồi a.
– Ngươi là tía của ta, ta đương nhiên phải giúp thôi, không thì làm sao có cơm ăn.
Mục Trần cười hì hì láu cá.
– Xú tiểu tử.
Mục Phong cười mắng, chụp lấy cái đầu hắn vò loạn mái tóc, lão nói:
– Muốn giúp ta, thì lấy bằng được danh ngạch Ngũ Đại Viện đi. Bắc Linh cảnh nhìn qua thì rộng lớn, nhưng thực chất chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng, có mắt không tròng, năng lực chẳng tới đâu. Chỉ có nhận được tài nguyên và học vấn của Ngũ Đại Viện, ngươi mới có tư cách bước tiếp trên con đường cường giả chân chính.
– Thiên phú của ngươi, hơn cha ngươi không biết bao xa nữa. Do đó phải đi thật xa hơn, ngươi phải làm những chuyện mà cha ngươi không có tư cách làm được.
Rồi lão thì thầm trong bụng:
“Vì ngươi chính là tất cả hy vọng của tía đó!”
Mục Trần thấy nét mặt hiền từ của Mục Phong với ánh mắt tràn ngập vui mừng và hy vọng, hắn mỉm cười:
– Tía cứ an tâm, ta đã nói, sẽ có một ngày ta dẫn mẫu thân về đây cho người.
Mục Phong cười khanh khách, cảm giác mí mắt sắp khôi kềm nổi, bất chợt gật đầu thật mạnh. Lão tin tưởng đứa con trai quý giá của lão sẽ không khiến lão thất vọng.
– Ngày mai ta trở về Bắc Linh viện. Tính thời gian, có lẽ danh ngạch Ngũ Đại Viện cũng đã được phát đi rồi, không biết năm nay Bắc Linh viện chúng ta được phân cho bao nhiêu danh ngạch….
Mục Trần duỗi lưng, đôi mắt đen nhìn vào rặng mây đỏ nơi chân trời xa xăm. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh người con gái xinh đẹp, dịu dàng, mái tóc dài như suối bạc, đôi mắt xanh như ngọc lưu ly, gương mặt xinh xắn, thường xuyên từ chối người khác từ xa tận ngoài nghìn dặm. Nhưng hắn biết rõ bên dưới sự lạnh lùng kia là một sự dịu hiền đến mức nào.
– Ngũ Đại Viện… thật sự không thể không đi.
Hôm sau, Mục Trần cáo biết Mục Phong và Chu Dã, tiến vào linh trận truyền tống ở Mục thành chuyển tới Bắc Linh thành, rồi nhanh chóng về thẳng Bắc Linh viện không hề nán lại chút nào.
….
Bắc Linh viện, trong một thư phòng, ba người đang ngồi thẳng lưng, vị trí chủ tọa chính là viện trưởng Bắc Linh viện, Tiêu Mộ. Trái phải là hai vị Mạc sư, Tịch sư chủ tịch đạo sư của lưỡng viện đông tây.
– Danh ngạch Ngũ Đại Viện, đã tới tay chúng ta.
Tiêu viện trưởng cầm trong tay một cuộn giấy màu vàng. Trên cuộn giấy, có năm huy hiệu khác nhau, mỗi cái khi nhìn vào đều khiến người ta cảm thấy áp lực ghê gớm. Năm huy hiệu đó, chính là đại biểu cho Ngũ Đại Viện.
– Bắc Linh viện chúng ta năm nay có bao nhiêu danh ngạch?
Mạc sư phấn khích cất tiếng hỏi.
Tiêu viện trưởng gõ gõ ngón tay khô héo nhẹ nhàng lên cuộn giấy vàng, ánh mắt có vẻ cổ quái:
– Năm danh ngạch.
– Năm?
Mạc sư suy nghĩ một chút, nói:
– Đông viện có năm đệ tử nhiều khả năng trong thời gian ngắn sắp tới sẽ đột phá bình cảnh tiến vào Linh Luân cảnh, tây viện hẳn sẽ có bảy đệ tử. Xem ra lần này cạnh tranh khá gay gắt a.
Tiêu viện trưởng gật đầu, điều kiện gia nhập Ngũ Đại Viện vốn khắc nghiệt, không phải ai muốn vào cũng có thể.
– Mặt khác, ngoại trừ năm danh ngạch này, còn một danh ngạch đặc biệt.
Ánh mắt lão Tiêu viện trưởng càng lúc càng trở nên quái dị, nhìn về phía hai vị đạo sư.
– Danh ngạch đặc biệt?
Cả hai cùng trố mắt nghi hoặc.
– Là một danh ngạch cấp hạt giống.
Tiêu viện trưởng buông cuộn giấy vàng trong tay, chậm rãi trả lời.
– Danh ngạch cấp hạt giống?
Mạc sư và Tịch sư cuối cùng đều trở nên nghiêm trọng, bất giác không kiềm chế được hỏi:
– Danh ngạch cấp bậc này sao lại gửi cho Bắc Linh viện chúng ta?
Danh ngạch Ngũ Đại Viện được chia làm ba cấp. Thấp nhất là danh ngạch bình thường, thứ hai là danh ngạch hạt giống, hiện tại Bắc Linh viện có được một danh ngạch đặc biệt này. Bất quá bình thường danh ngạch cấp độ đó chỉ có vài linh viện danh tiếng và thực lực mạnh mẽ mới được Ngũ Đại Viện cấp cho. Với quy mô của Bắc Linh viện bọn họ, cho đến hiện tại vẫn chưa bao giờ nhận được danh ngạch loại đó.
Đẳng cấp cao nhất chính là danh ngạch hạch tâm, cực kỳ hiếm hoi. Người đạt được nó, khẳng định là thiên tài yêu nghiệt. Chỉ có kẻ tỏa sáng chói lóa trong Linh Lộ mới đủ tư cách nhận lấy.
Những loại danh ngạch cấp cao cũng không chỉ có tên mà thôi, đồng thời còn quyết định thân phận của học viên sau khi tiến vào Ngũ Đại Viện, đi kèm theo đó là tài nguyên, do vậy đối với danh ngạch cao quý đó, vô số người đều sẵn sàng tranh giành đến mức sứt đầu mẻ trán.
– Danh ngạch cấp hạt giống, gom hết tất cả linh viện ở Bách Linh Thiên cũng chỉ có 20 cái. Thật không ngờ năm nay chúng ta lại có một cái.
Tiêu viện trưởng nở nụ cười cổ quái, lão cảm thấy thật khó tin.
Bách Linh Thiên, là khu vực rộng lớn bao trùm luôn cả Bắc Linh cảnh. Trong Bách Linh Thiên có khoảng 10 cái cảnh to nhỏ khác nhau. Bắc Linh cảnh chỉ là một cảnh yếu nhược trong đó mà thôi. So với Bắc Linh viện và những linh viện khác trong Bách Linh Thiên, thì chẳng có được mặt mũi gì để kêu ngạo. Từ xưa đến nay, danh ngạch cấp 2 này đều bị những linh viện kia xâu xé, chưa bao giờ tới tay bọn họ.
– Ta nghe được một vài tin tức, danh ngạch hạt giống này phân cho chúng ta, thực ra do chính Ngũ Đại Viện trực tiếp quyết định.
Tiêu viện trưởng vẫn thản nhiên nói tiếp.
– Gì? Ngũ Đại Viện trực tiếp quyết định?
Hai vị đạo sư càng lúc càng kinh ngạc hơn. Ngũ Đại Viện là cái gì chứ? Sao lại có thể chiếu cố một Bắc Linh viện nhỏ nhoi như họ? Căn bản bọn họ đâu có quen thân với cường giả hay nhân vật quyền thế nào ở Ngũ Đại Viện cả.
– Việc này nguyên nhân không phải do chúng ta….
Tiêu viện trưởng nheo mắt lại.
– Ta nghĩ… có lẽ Bắc Linh viện năm nay có một đệ tử lọt vào tầm ngắm của Ngũ Đại Viện.
– Đệ tử?
Hai vị đạo sư lại thêm một dịp ngẩn tò te, bất chợt Mạc sư sáng mắt lên:
– Là Mục Trần?
Cả Bắc Linh cảnh, chỉ có Mục Trần là người duy nhất từng tham dự Linh Lộ, lại rất kỳ quái là bị đuổi ra nửa chừng, một chuyện chưa bao giờ xảy ra ở Linh Lộ khiến người người khó hiểu, miên man bất định, chẳng biết Mục Trần đã làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì ở Linh Lộ.
Tiêu viện trưởng chậm rãi gật đầu:
– Dĩ nhiên là hắn. Hô hô, Ngũ Đại Viện đuổi hắn khỏi Linh Lộ, lại cấp danh ngạch hạt giống cho chúng ta, đây là cái ý gì đây? Bồi thường một chút cho hắn? Hay là luyến tiếc nhân tài?
– Luyến tiếc? Ngũ Đại Viện có thiên tài yêu nghiệt nào mà chưa thấy qua, một tên nhóc Mục Trần còn chưa có phần đâu.
Tịch sư nhíu mày nói.
Mạc sư cười nhạt:
– Cũng đừng xem thường một tên nhóc Linh Động cảnh hậu kỳ lại có thể đùa chết một tên hung đồ tâm ngoan thủ lạt với thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ đỉnh phong a….
Tiêu viện trưởng chỉ cười, khoát tay:
– Hiện tại chưa cần biết Ngũ Đại Viện trù tính chuyện gì, nếu đã cấp cho chúng ta danh ngạch này, thì chúng ta liền mượn nó vậy.
– Danh ngạch kia có trực tiếp cấp cho Mục Trần hay không?
Mạc sư dò hỏi.
Tiêu viện trưởng lắc đầu:
– Làm vậy sẽ khiến đệ tử khác bất mãn. Hơn nữa mấy tên thiếu chủ các vực của Bắc Linh cảnh một khi biết chúng ta có danh ngạch này, ta không tin bọn chúng có tên nào không đỏ mắt điên cuồng. Nếu cấp cho Mục Trần, chắc chắn bọn hắn sẽ oán hận bảo rằng chúng ta bất công.
– Vậy….
Tiêu viện trưởng đứng dậy, cười khẽ:
– Quy định cũ, thực lực vi tôn, kẻ nào mạnh nhất thì cầm lấy nó. Dù cho có thể danh ngạch này là vì Mục Trần mà có mặt ở đây, nhưng nếu hắn không đủ thực lực để nhận lấy, chỉ có thể tự trách mình mà thôi.
Nói xong, lão phất tay đi ra ngoài.
– Thông báo tin này đi thôi. Ta nghĩ, hạt giống này sẽ khiến mấy tiểu tử kia điên cuồng một chút…. Ha ha ha, danh ngạch hạt giống, Bắc Linh viện đã có người thứ nhất đạt được a.