Chương 72: Tâm trận | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025
Uoong Uoong!
Linh lực cuồng bạo hùng hồn như sóng cuộn giữa không trung. Bên ngoài quảng trường, những ánh mắt thấp thỏm nhìn lên tiếng tăm của Ôn Linh và Mục Trần, nơi năm quang trận linh lực phức tạp đang chậm rãi kết nối.
“Viu!”
Năm quang trận cấp tốc run rẩy, từng luồng sáng linh lực bắn ra, chui vào trung tâm trận pháp, vươn ra giao tiếp lẫn nhau.
Từng luồng ánh sáng lần lượt giao nhau phức tạp, tạo thành những trận chấn động. Năm Linh Trận sư trong đó đều mang sắc mặt nghiêm trọng, không ai dám phân tâm chút nào. Bởi lẽ, lúc này, bất kể một tia linh lực nào xảy ra sai sót cũng đều sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
“Roẹt roẹt!”
Những luồng sáng lặng lẽ tiếp xúc nhau, Mục Phong nhìn thấy năm quang trận vốn tách rời nay đang mờ mịt có dấu hiệu sát nhập lại. Thế nhưng, lão không dám thở mạnh một chút nào, vì lão biết rõ rằng vẫn còn xa mới có thể thành công.
Thời gian từng chút một trôi qua, quỹ đạo chuyển động của những luồng sáng càng lúc càng phức tạp. Công việc này yêu cầu sự khống chế linh lực cực kỳ chính xác. Hai luồng linh lực tiếp xúc nhau đều phải hòa hợp với nhau, nếu không thì sẽ khiến cho bên linh lực yếu hơn bị công kích tan tác, dẫn đến thất bại.
Công việc này quả thật rất cần một thủ pháp khống chế điêu luyện.
Ôn Linh cùng các vị khác trở nên nghiêm trọng hơn, mồ hôi túa ra như mưa, những thao tác điều khiển tiêu hao rất nhiều tinh thần. Mục Trần ngưng thần chăm chú, ánh mắt của hắn và các người đồng hành dần dần khép lại. Dù trước mắt chỉ là một mảnh đen tối, nhưng tâm thần hắn như đang trôi theo những luồng sáng linh lực, như phiêu đãng giữa dòng nước trong Tụ Linh trận. Hắn không chỉ thấy rõ bộ phận linh trận do mình phụ trách, mà ngay cả những linh trận của Ôn Linh cũng đều nằm trong lòng hắn.
Giờ khắc này, thế giới bên ngoài như hoàn toàn tách biệt với cơ thể hắn, mọi động tĩnh đều không thể quấy nhiễu tâm trí hắn. Trong lòng hắn chỉ còn lại những quỹ đạo trận đồ phức tạp đang đan xen lẫn lộn vào nhau.
Dưới trạng thái kỳ lạ đó, nỗi lo âu trong lòng Mục Trần bỗng nhiên nhạt đi hẳn, ngón tay run run, từng luồng linh lực theo tâm ý của hắn chuyển động. Hắn cảm nhận được một sự thân quen với linh trận này, như thể sinh ra đã biết.
Giữa không trung, năm trận đồ, những luồng linh lực kết nối đang kéo chúng hội tụ lại một chỗ, dần dần xuất hiện dấu hiệu dung hợp.
Mục Phong thấy biến hóa đó, sắc mặt hắn bất giác vui mừng, dường như mọi việc đang vô cùng thuận lợi. Thế nhưng Ôn Linh không thể lơi lỏng chút nào. Lão biết rõ, trận pháp loại này nếu chưa kết thúc thì bất kì bước nhỏ nào cũng có thể phá hủy hết mọi công sức từ đầu đến cuối.
“Còn một chút nữa…”
Ôn Linh cắn răng, kiên trì giữ vững tâm trạng, khống chế linh lực duy trì sự ổn định, kết nối tới bốn trận đồ bên kia, hoàn thành bước quan trọng nan giải nhất.
Khi bước nhỏ cuối cùng hoàn thành, trong lòng lão bỗng nhiên thở phào mừng rỡ. Nhưng khắc đó, lão đột nhiên cảm nhận một dao động bất thường truyền ra từ linh trận.
Dao động ấy không mãnh liệt, nhưng khiến Ôn Linh sắc mặt biến đổi, vội ngẩng đầu, thấy linh trận nơi Trần Lăng xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn.
“Nguy!”
Trái tim Ôn Linh giật mình, sắc mặt tái nhợt. Trần Lăng và Linh Trận sư bên cạnh liên kết, nhưng tên kia dường như kéo dài luồng sáng linh lực hơn một chút, khiến cho luồng linh lực của Trần Lăng bị đánh tan tác.
Trần Lăng kinh ngạc nhận ra điểm ấy, sắc mặt kịch biến, vội vàng muốn xoay qua cứu trợ, cố gắng ngưng tụ ánh sáng lại. Nhưng sự gấp gáp lại sinh ra sai sót, khiến cho quang trận của hắn trở nên bồng bềnh lắc lư.
“Rắc.”
Đột ngột một tiếng gãy vang lên từ trong quang trận của Trần Lăng, sắc mặt hắn tái xanh nhìn lại, từng đạo linh lực trong quang trận lần lượt tiêu tan, thậm chí còn lan đến linh ấn của hắn, phá hủy khu vực ba cái, tạo nên những chấn động vỡ nát.
Biến cố nơi Trần Lăng khiến cho hai người kia cũng có sắc mặt biến đổi, đặc biệt là người trực tiếp gây ra tình cảnh này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Khi linh ấn đã bị phá, có nghĩa là phá hủy gần như một nửa linh trận. Mất đi phần quang trận của Trần Lăng, Tụ Linh trận này rõ ràng không thể hoàn thành.
“Chuyện gì…”
Biến cố bất ngờ giữa quảng trường không thoát khỏi tầm mắt của Mục Phong và Chu Dã. Cả hai đều nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào quang trận đang lung lay trước mặt Trần Lăng, không thể ngờ đến bước này vẫn phát sinh vấn đề.
“Trần Lăng! Ổn định tâm thần, không được loạn!”
Ôn Linh quát lớn.
Trần Lăng gắng sức cắn răng, hít sâu ổn định quang trận. Thế nhưng ba linh ấn của hắn đã bị chấn vỡ, quang trận không còn nguyên vẹn.
“Ôn lão ca, bên phía ta không thể giữ lâu được nữa, thật có lỗi, lại do ta phá hỏng mọi thứ.”
Trần Lăng gượng gạo nói.
“Ngươi có ba linh ấn bị phá hỏng, linh trận không trọn vẹn, liệu còn khả năng ngưng tụ lại linh ấn bổ sung không?”
Ôn Linh gặng hỏi.
“Ta…”
Trần Lăng đỏ mặt, lắp bắp nói,
“Ta e rằng không thể giữ trọn vẹn linh trận đồng thời vẫn ngưng tụ linh ấn…”
Ôn Linh thở dài, ánh mắt nhìn về hai vị Linh Trận sư kia, họ cũng xấu hổ mà lắc đầu. Bởi vì cả hai đều có lực giới hạn, không đủ sức hỗ trợ Trần Lăng.
Ôn Linh thấy vậy, khuôn mặt lão đượm vẻ chua xót. Lần này liên hợp bày trận, lão đã nhận hết phần phức tạp nhất, điều khiển 20 linh ấn đến phần quan trọng, không thể dứt ra hỗ trợ thêm nữa.
Lão than thở một tiếng, quay nhìn Mục Phong, đành lắc đầu bất đắc dĩ. Chẳng lẽ lần này vẫn phải cam chịu thất bại sao?
Mục Phong cười khổ, gật đầu, định phất tay bảo họ dừng lại.
“Việc gì vậy?”
Nhưng ngay khắc đó, Chu Dã bên cạnh bất ngờ thốt lên kinh ngạc,
“Tiểu mục hắn đang…”
Mục Phong nghe vậy vội nhìn sang Mục Trần vẫn nhắm chặt mắt, dường như hắn không hề nhận ra tình huống trong trận, nhưng đầu ngón tay của hắn lại xuất hiện thêm ba linh ấn.
“Hắn muốn làm gì?”
Ôn Linh cùng các người kia cũng theo tiếng hô mà nhận ra hành động của Mục Trần, bọn họ đứng ngẩn ra. Nhưng rồi sắc mặt họ nhanh chóng biến đổi bởi cả bốn người đều thấy ba linh ấn của Mục Trần bắn về phía không trung trước mặt Trần Lăng.
Ba linh ấn nhanh chóng hòa quyện vào không khí, từng luồng sáng linh lực lan ra, quấn quanh quang trận đang lung lay sắp đổ.
“Đúng là phần quang trận bị hủy của Trần Lăng!”
Ôn Linh và các vị khác đều có nhãn lực tốt, liếc mắt biết ngay Mục Trần vừa vẽ ra cái gì, đó chính là phần quang trận bị phá trong lúc trước của Trần Lăng!
Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt kinh ngạc lẫn vui mừng liền chuyển thành hoảng sợ. Việc này có thể sao chứ? Trong năm người, Mục Trần có năng lực và kinh nghiệm kém nhất, chỉ mới được xem là chuẩn Linh Trận sư cấp 1, mà phần linh trận kia của Trần Lăng hắn vốn không hề tiếp xúc qua, sao có thể nhanh chóng tu bổ một cách hoàn mỹ như vậy?
Ôn Linh liếc nhìn các vị, nhận thấy vẻ mặt kinh ngạc của họ. Nhìn lại Mục Trần, lão phát hiện hắn vẫn nhắm chặt mắt, không hề nhìn mà vẫn có thể ngưng tụ bộ phận quang trận bị phá hủy của Trần Lăng.
“Vì sao lại như vậy?”
Hai gã Linh Trận sư kia hoảng hốt kêu lên.
Ôn Linh cũng không khỏi kinh ngạc, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt không mở ra kia. Không hề mở mắt, nhưng mười ngón tay của Mục Trần vẫn nhịp nhàng rung động, bất giác, lão nghiêm mặt, chậm rãi nói:
“Hắn dường như đang tiến vào trạng thái Tâm Trận.”
“Trạng thái Tâm Trận?”
Trần Lăng nghe mà ngẩn cả người, bất chợt hít một hơi thật sâu, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi:
“Trạng thái Tâm Trận không phải chỉ đến cấp 3 mới có thể tiến vào sao? Làm sao hắn có thể làm được?”
Ôn Linh cũng cảm thấy khó tin, lão chỉ đành cười khổ:
“Ta cũng không rõ… Dường như thiên phú linh trận của hắn không chỉ là cấp độ quái thai. Tình huống này tuy rằng khó thấy, nhưng một vài người có thiên phú dị bẩm hơn cả quái thai tu luyện linh trận, có thể trước khi đạt đến cấp 3 đã gặp cơ duyên để tiến vào trạng thái huyền diệu đó.”
Trần Lăng không nói gì thêm, trong lòng tràn ngập hâm mộ. Trạng thái kia e rằng cuộc đời của hắn cũng khó mà chạm đến, thế nhưng tên thiếu niên mới sơ học linh trận nọ lại có thể lơ mơ tiến vào, khiến người ta ghen tị biết bao.
“Trần Lăng, khống chế cho tốt phần linh trận còn lại của ngươi, kết nối với Mục Trần, tiếp tục hợp trận!”
Ôn Linh bình tĩnh quay lại với công việc chính.
Trần Lăng nghe thấy liền gật đầu, cẩn thận khống chế quang trận bị tàn phá, từ từ kết nối với phần quang trận được Mục Trần bổ sung.
“Hợp trận!”
Ôn Linh quát lên, cùng các vị khác lại lần nữa thúc giục liên hợp linh trận. Cuối cùng, không xảy ra tình huống bất trắc nào nữa, năm quang trận hoàn mỹ dung hợp lại. Bất ngờ, một cỗ dao động linh lực cường đại từ giữa không gian bùng nổ lan ra, hóa thành những quang hoa rực rỡ bao phủ bầu trời. Mọi người trong Mục thành đều cảm nhận rõ, một lượng lớn thiên địa linh khí như bị hấp dẫn kéo về quảng trường phía bắc hội tụ lại.
“Thành công!”
Ôn Linh và ba người kia nhìn linh trận phức tạp khổng lồ giữa không trung xôn xao, ánh mắt lấp lánh mừng rỡ hưng phấn, cảm giác thoải mái như vừa trút gánh nặng. Ở bên ngoài quảng trường, Mục Phong chứng kiến tình cảnh ấy cũng trở nên phấn khích.
Ôn Linh từ từ bình tĩnh lại, nhìn thiếu niên đang ngồi cách đó không xa. Hắn chậm rãi mở mắt, cũng nhìn lại Ôn Linh, gãi đầu, với vẻ mờ mịt nói:
“Chúng ta đã hoàn thành rồi sao?”
Ôn Linh nghe hắn nói vậy, không khỏi ngẩn ngơ, gương mặt lão cứng đờ như cây cột.