Chương 70: Tham gia | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025
Không khí trong phòng nghị sự bỗng chốc trở nên tĩnh lặng khi lời nói của Mục Trần vang lên. Mấy người Mục Phong đều ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tên thiếu niên còn mang mùi sữa này.
– Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì đấy? – Mục Phong cau mày khiển trách.
Ôn Linh cũng khẽ nhăn mặt, việc kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 là một việc không hề đơn giản, phức tạp đến nỗi phải có năng lực Linh Trận sư cấp 1 mới có thể miễn cưỡng tham gia. Mục Trần tuy có thiên phú học tập Linh trận không tệ, nhưng cấp 1 và nhập môn là hai đẳng cấp hoàn toàn khác xa, làm sao hắn có thể gánh vác trọng trách lớn lao như thế?
– Ha ha ha, kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 không thể tùy tiện tham gia như vậy. Nếu có sự cố bất ngờ xảy ra, tổn thất nguyên vật liệu đối với Mục vực e rằng là điều rất nghiêm trọng.
Một nam tử có hàng mi rậm cười nhạt, hiển nhiên cho rằng Mục Trần chỉ là một tên thiếu niên kiêu ngạo.
Hai vị Linh Trận sư cũng gật đầu tán thành. Nếu chuyện trọng đại như vậy mà thằng nhóc vừa mới lớn cũng có thể tham dự, thì cần gì phải có họ nữa?
– Ôn tiên sinh, nếu có thể bố trí được linh trận cấp 1, vậy có thể miễn cưỡng xem như Linh Trận sư cấp 1 hay không?
Mục Trần không mảy may để ý đến lời lẽ của họ, chỉ nhìn Ôn Linh cười hỏi.
Ôn Linh ngẩn ra, nói:
– Thông thường thì đúng là vậy….
– Ta đã có thể bố trí thành công Hỏa Viêm Trận mà người đã dạy cho ta.
Mục Trần thản nhiên đáp.
Ôn Linh sững người, ngạc nhiên cả người.
– Cái gì? Ngươi làm cách nào?
– Ngươi thực sự có thể bố trí Hỏa Viêm Trận?
Ba vị Linh Trận sư cũng hoang mang nhìn Mục Trần, thật sự không thể tưởng tượng nổi một thiếu niên còn ngây ngô mà lại có thể đạt tới trình độ ngang ngửa với họ.
Mục Phong và Chu Dã cũng bàng hoàng nhìn Mục Trần. Dù sao hai người cũng khá hiểu tính cách của gia thất. Mục Trần chưa bao giờ nói dối trước mặt họ. Nếu hắn đã nói có thể bố trí Hỏa Viêm Trận, thì ít nhất sự thật cũng phải đạt khoảng 90%.
– Ngươi… – Ôn Linh hồi phục tâm tình, nhìn Mục Trần với vẻ kinh nghi bất định, vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng, hắn nói:
– Vậy làm thử cho ta xem.
Mục Trần bất đắc dĩ gật đầu, gồng tay, linh lực hắc ám ngưng tụ, 15 linh ấn màu đen lóe sáng tức thì.
– Đã có thể ngưng luyện ra 15 linh ấn…!
Bốn vị Linh Trận sư trông thấy, sắc mặt cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc. Trong nhóm bọn họ, có người chỉ mới có thể ngưng luyện được 17 linh ấn, mà gã thiếu niên mười mấy tuổi lại có thể sánh ngang năng lực với họ. Hắn thực sự là quái vật linh trận sư sao?
Ôn Linh nhìn thấy 15 linh ấn kia, khóe miệng giật giật, không nói lời nào. Nhưng ngược lại, trong lòng đã tin gần như hoàn toàn lời nói của Mục Trần vừa nãy.
Mục Trần nghiêm mặt, 15 linh ấn trên đầu ngón tay dần tan vào không khí, hai tay biến ảo nhanh chóng tạo thành các ấn pháp.
“Buung.”
Ấn pháp biến hóa, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, thiên địa linh khí nhanh chóng tụ lại ở khoảng không phía trước mỗi người.
Những cường giả có tầm nhìn hơn người tại đây chỉ cần liếc mắt là thấy một quang trận phức tạp đang nhanh chóng hình thành. Trong trận pháp, vài ánh lửa bắt đầu xoay chuyển.
Thời gian trôi qua, sau một lúc lâu, Mục Trần rốt cuộc cũng ngưng lại việc biến ảo ấn pháp. Giữa không gian trước mặt, một linh trận rực lửa, bao phủ gần nửa sảnh phòng, chậm rãi hiện ra.
Ánh mắt phức tạp của Ôn Linh nhìn vào linh trận vừa hình thành, nhắm mắt thở dài nói:
– Đúng thật là Hỏa Viêm trận.
Ba vị Linh Trận sư kia cũng kinh ngạc trợn mắt, không tin nổi theo tiếng cười gượng phát ra. Thiếu niên mười mấy tuổi, trở thành Linh Trận sư cấp 1? Quả thực, chuyện này là lần đầu bọn họ nghe thấy trong cả đời này. Thiếu chủ Mục vực này rốt cuộc là một tên quái thai gì chứ?
Mục Phong cùng Chu Dã có phần vui sướng khác. Mục Phong đứng dậy, vỗ tay khen ngợi Mục Trần:
– Tiểu tử giỏi lắm, xem ra ngươi thực sự kế thừa thiên phú của mẫu thân ngươi.
– Đừng bỏ qua những nỗ lực của ta chứ… – Mục Trần khẽ cười đáp. Nếu không phải thời gian qua kiên trì nghiên cứu thử nghiệm Hỏa Viêm Trận, trải qua vô số thất bại, làm sao mới có thể trong thời gian ngắn thành công kiến tạo được linh trận này?
Mục Phong tươi cười gật đầu, ánh mắt chan chứa vui mừng và tự hào. Toàn bộ tâm lý tức giận trước đây vì Liễu vực đã bị phá hoại giờ đã biến mất.
– Ôn tiên sinh, ngươi thấy Mục Trần như thế nào? Có thể giúp đỡ chút nào không? – Mục Phong nhìn Ôn Linh, hỏi.
Ôn Linh trầm ngâm một chút, rồi nói:
– Mục Trần có thể ngưng luyện ra Hỏa Viêm Trận, đúng thật không giả. Nhưng hắn chỉ vừa mới nhập môn, chưa thể được xem là Linh Trận sư cấp 1, về mặt kinh nghiệm, nhãn lực cũng cần được tôi luyện thêm.
Mục Phong nhìn Mục Trần, gật đầu đồng ý. Dù hắn có tài năng tốt đến đâu, kinh nghiệm cũng không thể có được một cách tự dưng.
Mục Trần thở dài, tạo ra sắc mặt chán nản, buồn rầu nói:
– Ha ha ha, bất quá thì… Kinh nghiệm chỉ có thể dần dần tích lũy thôi. Kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 cũng là một cơ hội tốt. Ta hiện tại cũng có thể miễn cưỡng đủ tư cách tham dự một chút.
Ôn Linh nhìn vẻ khổ sở của Mục Trần, không nhịn được mà cười lớn.
Mục Trần nhướng mày ngạc nhiên, vui vẻ chắp tay:
– Vậy đa tạ Ôn tiên sinh.
Ôn Linh khoát tay, ánh mắt đối với Mục Trần càng thêm hãnh diện. Thiếu niên có thiên phú như vậy, liệu lão có thể không mến tài hay sao? Lão cũng hiểu, về sau khó mà chỉ bảo hắn thêm, biết đâu không xa nữa, hắn sẽ nhanh chóng vượt mặt mình, lúc đó có lẽ còn chưa chắc ai sẽ phải cầu cạnh ai.
Ba vị Linh Trận sư nghe thấy cũng không dám lên tiếng phản bác, hẳn nhiên là vì sự kinh ngạc từ việc vừa nãy Mục Trần biểu hiện ra. Theo như Ôn Linh nói, tên nhóc Mục Trần này mới chỉ tiếp xúc với linh trận khoảng một tháng, trong giai đoạn nhập môn sơ học. Thế mà thành tựu của hắn đã muốn vượt qua bọn họ. E rằng không lâu nữa, thiếu niên hết sức ngây ngô này sẽ trở thành Linh Trận sư lợi hại nhất Bắc Linh cảnh.
– Ngày mai Mục Trần sẽ cùng chúng ta đến khu vực bố trí Tụ Linh trận, trước hết cho hắn làm quen với vài thứ. Đợi vài ngày nữa, ta sẽ dốc toàn lực ra tay, có được không? – Ôn Linh nhìn về phía Mục Phong, hỏi ý kiến.
– Được! – Mục Phong không có chút dị nghị, chỉ cần có thể khiến tài nghệ của Mục Trần trên phương diện linh trận tấn bộ thêm một bước, thì cho dù tốn kém, lão cũng không cảm thấy đau lòng.
Mọi chuyện đã quyết định, Ôn Linh cùng mấy vị kia lại đàm đạo với Mục Phong vài chuyện quanh, rồi sau đó cáo từ rời đi.
– Tiểu tử, ngày mai ngươi nên theo Ôn Linh tiên sinh học hỏi cho kỹ, đừng tưởng có thiên phú là có thể lên mặt tự cao. Tu luyện linh trận không phải chỉ có thiên phú có thể tiến xa được đâu đấy! – Mục Phong thấy mọi người đều đã rời đi, mới nghiêm mặt răn dạy Mục Trần.
– Dù sao bất kể thế nào, nếu tiểu tử nhà ngươi tu luyện linh lực có tầm thường đi chăng nữa, cũng không thể qua loa bình thường khi tu luyện linh trận được. Nếu không thì còn gì mặt mũi của mẫu thân ngươi chứ?
Mục Trần cất tiếng hỏi, mắt trắng dã, làu bàu nhìn lên trần nhà:
– Mẹ là Linh Trận sư lợi hại lắm sao?
– Bản lĩnh linh trận của nàng, đừng nói là Bắc Linh cảnh, mà cả đến Ngũ Đại Viện cũng khó tìm người nào có thể sánh ngang. – Mục Phong cười khẩy.
– Lợi hại như vậy sao? – Mục Trần trợn mắt, Linh Trận sư ở Bắc Linh cảnh dẫu sao cũng không cao lắm, phần lớn chỉ bình thường. Nhưng Ngũ Đại Viện là nơi nào, những Linh Trận đại sư cực mạnh ở đó, không chừng chỉ lật tay là đã dễ dàng hủy diệt một cường giả Thần Phách cảnh, mẫu thân của hắn có thể lợi hại hơn được họ sao?
– Dù sao mẹ lợi hại như vậy, chẳng phải tạo ra áp lực cho tía rất lớn sao?
Mục Trần đột nhiên liếc Mục Phong, cất giọng trêu chọc.
– Lúc trước ta gặp mẹ của ngươi, nàng bởi vì một số lý do mà bị phong ấn thực lực đến mức cực thấp. Khi đó, ta chăm sóc nàng như một nữ nhân yếu đuối bình thường, bảo vệ cho nàng, đến cuối cùng còn suýt chút nữa vì nàng mà mất mạng…
Mục Phong cười ý vị, khóe mắt hiện rõ chút đắc ý, nói:
– Ta nào ngờ được nàng lại lợi hại như thế, nhưng mẹ của ngươi rất dịu dàng, làm gì có áp lực nào cho ta chứ.
– Ra là lợi dụng người ta lúc khốn cảnh. Khi đó thực lực bị phong ấn, hẳn là lúc tâm tình của mẹ phòng bị yếu nhất. Bằng không làm sao nàng lại xem trọng nam tử cùi bắp như tía được chứ? – Mục Trần ra vẻ hiểu biết, gật đầu.
– Tên nhóc chết bầm, muốn ăn đòn hả!
Mục Phong xấu hổ chuyển sang tức giận, mặt đỏ bừng, giơ tay định gõ đầu hắn. Mục Trần lại cười to bỏ chạy, để lại ông cha với bộ mặt dở khóc dở cười.
– Cái tên nhóc…
Mục Phong thu tay lại, chợt vui vẻ mỉm cười, lẩm bẩm:
– Tịnh nhi, con của chúng ta càng ngày càng giỏi, ta nghĩ sau này hắn ắt có thể siêu đẳng hơn cả nàng, có lẽ đó chính là lúc gia đình chúng ta đoàn tụ…
Bất giác nhắc đến chuyện sâu kín trong lòng, ánh mắt lão chợt tối sầm, hai bàn tay nắm chặt, gương mặt lạnh như băng.
– Các ngươi xem thường ta ư, không sao cả! Quả thực ta không có cái năng lực đó, nhưng… lão tử vẫn còn một đứa con đó!
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời chưa ló dạng, Mục Trần đã ra khỏi phòng, bước đến phòng nghị sự, nơi đám người Mục Phong cùng Ôn Linh đã chờ sẵn.
– Đi thôi. – Mục Phong thấy Mục Trần đến nơi, cười nhạt một tiếng, dẫn đầu bọn họ rời khỏi Mục phủ, hướng về phía bắc Mục thành. Nơi đó có một quảng trường rộng lớn, ngày thường là nơi riêng dành cho hộ vệ, binh sĩ của Mục vực tập luyện. Nếu có thể kiến tạo thành công Tụ Linh trận cấp 2, rõ ràng sẽ gia tăng tốc độ bồi dưỡng cường giả, đồng thời cũng tạo thêm sức hấp dẫn đối với các cường giả từ nơi khác. Dù sao, lợi ích từ việc tu luyện trong Tụ Linh trận đều rõ ràng và hấp dẫn mọi người.
Hiện giờ khu vực quảng trường đã bị vệ binh Mục vực phong tỏa. Khi đoàn người Mục Phong tiến vào quảng trường, mỗi người ai nấy cũng đều có chút hồi hộp, mong chờ.