Chương 69: Tụ Linh trận cấp 2 | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025

Trong hậu viện Mục phủ, Mục Trần đứng thẳng, ánh mắt lấp lánh niềm hưng phấn. Trải qua nhiều ngày khổ luyện, lão đã thành công ngưng tụ ra 15 linh ấn, đạt được yêu cầu cơ bản của Hỏa Viêm Trận.

Thế là lão quyết định thử nghiệm, xem thử linh trận cấp 1 trên thực tế thì lợi hại ra sao.

Mục Trần giang tay, linh lực hắc ám từ từ tuôn ra, hóa thành những đạo linh ấn xinh đẹp. Lão khéo léo điều khiển 15 linh ấn, nhét vào không khí. Từng đạo linh ấn như hạt mưa rơi xuống mặt hồ, thoáng chốc tan biến, tạo nên những gợn sóng kỳ lạ trong không gian.

Kiến tạo linh trận cấp 1 có độ phức tạp gấp bội tiểu linh trận, mấy ngày nay lão đã nghiên cứu cẩn thận trận đồ Hỏa Viêm Trận, nhưng thời điểm này thực hiện vẫn gặp không ít dựng đứng. Khi tất cả 15 linh ấn được nhét vào không khí, mồ hôi chảy ra từ trán tựa như dòng suối.

“Buuung!”

15 linh ấn hòa cùng không khí, hình thành 15 đốm sáng nhỏ li ti, nếu không tinh tế thì khó lòng phát hiện được. Mục Trần chợt động tâm, điều khiển những đốm sáng linh lực di chuyển, kéo dài thành những cái đuôi ánh sáng, giao hòa với nhau.

Trận đồ cũng thật phức tạp, khiến lão cảm thấy nôn nóng. Cấu tạo trận đồ phức tạp yêu cầu những thao tác tỉ mỉ và chính xác, chỉ cần sai lầm chút xíu thì sẽ thất bại ngay lập tức.

Rõ ràng, linh trận cấp 1 không phải dễ dàng kiến tạo, dù cho Mục Trần có thiên phú cao, nhanh chóng ngưng tụ được nhiều linh ấn, nhưng cũng không có nghĩa nhiều linh ấn đồng nghĩa với việc có thể nhanh chóng xây dựng linh trận cấp 1.

Một khi ánh sáng của trận đồ bắt đầu xen vào những động tác phức tạp, rốt cuộc đã xảy ra sai sót, một luồng linh lực không đúng vị trí.

Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng linh lực xuất hiện lệch lạc, Mục Trần thầm than rằng có điều bất ổn, thì không khí bỗng dâng lên những dao động linh lực cuồng bạo, đỏ rực lan tỏa, chiếu sáng rõ rệt một trận thế sơ khai chưa hình thành.

“Uỳnh!”

Linh lực đỏ rực cuồng bạo, trực tiếp công kích lên thân thể Mục Trần. Một tiếng nổ đục, khiến lão bay đi 10 mét, hình thù thảm hại, mặt mày xám xịt lăn lóc trên đất.

Mục Trần bò dậy, may mắn không bị thương nặng, chỉ xây xát chút đỉnh. Phủi bụi trên quần áo, lão trầm ngâm suy nghĩ về thời điểm xảy ra thất bại, con ngươi đen láy đảo qua đảo lại.

Lần đầu bố trí linh trận cấp 1, Mục Trần kết thúc với thất bại thê thảm. Dẫu vậy, lão không chán nản, mà quyết tâm hơn, chỉ nghỉ ngơi hồi phục trong chốc lát lại tiếp tục thử nghiệm lần thứ hai.

Kết quả…

“Uỳnh! Uỳnh!”

Trong không gian nắng gắt ở hậu viện, không ngừng văng vẳng những tiếng nổ trần trầm, một thiếu niên bị đánh bay loạn xạ, những vệ binh tuần tra chỉ biết nhìn nhau và không dám quấy rầy Mục Trần trong lúc tu luyện.

Mãi đến chiều tối, bóng đêm đã dần phủ xuống, bộ dạng thê thảm của Mục Trần mới chịu dừng lại. Từ buổi trưa đến giờ đều là thất bại, nhưng cũng không khiến lão nản lòng, bởi vì sau mỗi thất bại lại là một bước tiến nhỏ, số lần thực hiện cũng ngày càng nhiều. Theo tốc độ này mà luyện tiếp, thì không sớm thì muộn Hỏa Viêm Trận cũng sẽ được lão kiến tạo thành công.

Nghĩ thông suốt, Mục Trần nhếch mép cười, phủi mông quay người vào phòng.

Ba ngày tiếp theo, toàn bộ tinh thần của Mục Trần đều chìm đắm trong Hỏa Viêm Trận, rồi lại ra hậu viện thử nghiệm, lại tiếp tục thất bại liên tiếp.

Có đôi khi, vệ binh tuần tra bất chợt nhìn thấy bộ dạng te tua rách nát của lão mà suýt không nhận ra thiếu chủ. Họ cũng chẳng rõ Mục Trần đang tu luyện điều gì, nhưng thấy lão liên tục thất bại vẫn không chịu đầu hàng, kiên trì bò dậy tiếp tục theo đuổi đam mê, khiến trong lòng họ càng thêm bội phục trước sự kiên cường của thiếu chủ.

– Thiếu chủ thật là người chăm chỉ a, về sau thiếu chủ kế thừa Mục vực, xem ra Mục vực chúng ta sẽ nở mày nở mặt không ít.

Mấy tên vệ binh thả bước đi qua hậu viện, không dám nói lớn hay giậm chân mạnh, tránh việc quấy rầy thiếu niên đang siêng năng kia, chỉ khe khẽ thảo luận rồi tiếp tục tuần tra.

Mục Trần thất bại, lại bò dậy. Lại thất bại, lại tiếp tục. Cứ tiếp tục mãi cho đến chạng vạng tối ngày thứ ba, đột nhiên có một biến hóa.

Thiếu niên thê thảm ở hậu viện, quần áo rách bươm, không biết đã lăn lê bò càng trên đất bao nhiêu lần, nhưng duy chỉ có đôi mắt đen láy vẫn toát ra thần thái kiên định, sắc mặt nghiêm chỉnh. 15 linh ấn múa may bay lượn trên đầu ngón tay, nhanh chóng dung hòa vào không khí, tạo thành từng đám dao động linh lực.

Thủ pháp kết xuất và điều khiển dung hợp linh ấn của Mục Trần giờ đã hơn hẳn trước kia, hiển nhiên thất bại cũng giúp lão trở nên điêu luyện hơn nhiều.

Không khí lay động, thiên địa linh khí cũng nhanh chóng đổ tới, trước mặt Mục Trần, một hồng quang cường thịnh xuất hiện, không khí bồng bềnh nhấp nhô, một quang trận phức tạp đỏ rực ánh lửa từ từ hiện ra.

Trong quang trận đỏ tươi, hào quang bắt đầu khởi động, như có một ngọn lửa xuyên qua trong đó, cảnh tượng thật sự huyền ảo.

Mục Trần nhìn chăm chú vào Hỏa Viêm Trận, cuối cùng đã có thể ngưng tụ được, ánh mắt lão không thể diễn tả hết nỗi vui mừng đang trào dâng như những con sóng. Sau bao nhiêu thất bại tê tái, rốt cuộc đã thành công!

Quả thật Hỏa Viêm Trận tuy vẫn chưa ổn định, nhưng thật sự đã hình thành.

– Đi!

Mục Trần đè nén vui mừng trong lòng, bàn tay khẽ vận động, chỉ vào một khối cự thạch giả sơn trong hậu viện.

“Viu!”

Hỏa Viêm Trận đột nhiên bừng lên ngọn lửa nóng rực, một cột lửa chói chang đỏ rực giữa trời chiều, như một ngọn núi lửa tí hon phun trào, mạnh mẽ tấn công vào tòa giả sơn.

“Đùng!”

Quả núi nhỏ được tạo thành từ cự thạch màu đen rung rinh, vỡ nát, đá vụn rơi tứ tung, khiến cho hậu viện hỗn loạn tựa như bị ai đó phá hoại.

– Uy lực thật kinh khủng!

Mục Trần chứng kiến uy lực của Hỏa Viêm Trận chưa hoàn chỉnh, khuôn mặt lão hiện lên đầy vui mừng lẫn khiếp sợ. Lực công kích này, cường giả Linh Luân cảnh trung kỳ trúng phải cũng không dễ chịu chút nào a! Linh trận cấp 1 thật sự lợi hại, quả đáng ngưỡng mộ, mặc dù linh lực tiêu hao không ít.

– Thiếu chủ!

Một đám vệ binh tuần tra cũng nghe thấy động tĩnh lớn như thế, lập tức vội vàng chạy tới, nhìn thấy thiếu niên đứng giữa đống đá vụn, không khỏi hoảng sợ, còn tưởng rằng Mục Trần gặp phải tập kích, ngay lập tức tỏ ra lo lắng.

– Không sao, không sao! Tất cả chỉ là ta quậy phá một chút mà thôi.

Mục Trần cười khẽ, không cần nhìn lão cũng biết bộ dáng mình cực kỳ thảm hại, sợ rằng đám vệ binh hiểu lầm, nên bất đắc dĩ cười chào một tiếng rồi quay người trở về phòng, tắm rửa thay quần áo. Đám vệ binh ngây người, không biết mô tê gì, không ngờ thiếu chủ lại có thể phá hoại cỡ này, lão mạnh mẽ từ khi nào vậy? Mới cách đây không lâu lão chỉ mới ở Linh Động cảnh hậu kỳ, thế mà giờ đã đánh nát một tòa giả sơn ngay cả mấy vệ binh lão luyện và đội trưởng Linh Luân cảnh sơ kỳ cũng không làm nổi.

Mục Trần tắm rửa sạch sẽ, chui ra khỏi phòng, thấy mấy gia nhân đang quét dọn hậu viện bừa bãi. Mấy ngày nay chỉ quanh quẩn ở hậu viện, mất ăn mất ngủ nghiên cứu luyện tập Hỏa Viêm Trận, thực sự đã khiến lão khá mệt mỏi.

Mục Trần thong thả bước đi trong Mục phủ, lắc mình tiến vào khu vực phòng nghị sự. Nhìn thấy trong phòng còn có ánh đèn, lão tự hỏi:

– Đã tối lắm rồi mà phụ thân còn đàm luận với ai?

Mục Trần nghĩ ngợi, bất chợt một tiếng “Rầm” thật to khiến lão giật mình sợ hãi. Tiếng động ấy thật quen thuộc, chính là khi Mục Phong nổi cơn tam bành, đập tay xuống bàn, hầy da, không biết bao nhiêu cái bàn đã bị lão đập cho gãy nát rồi đấy.

“Tía lần này lâu lắm mới phẫn nộ như vậy, không biết có chuyện gì nhỉ?”

Mục Trần ngẩn ngơ suy nghĩ, tiến sát đến cửa, ghé tai lắng nghe.

Trong phòng nghị sự, Mục Phong sắc mặt xanh xám nhìn cái bàn trước mặt bị lão đập nát bấy, đứng phắt dậy, giọng điệu cực kỳ tức giận:

– Cái đám ba ba trứng thúi Liễu vực cũng dám lén lút ngáng đường ta sao?

Chu Dã bên cạnh cũng trừng mắt, thở dài:

– Cái tên kia nghe phong thanh chúng ta kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2, không chỉ nâng giá nguyên vật liệu khắp nơi, lại còn bỏ tiền mua chuộc không ít Linh Trận sư, bây giờ nguyên vật liệu còn lại của chúng ta không thể thử nghiệm hai lần nữa.

Mục Phong nắm chặt bàn tay, nhìn bốn người khác đang ngồi trong phòng. Bốn người đó là Ôn Linh cùng ba vị trung niên khác, chính là ba vị Linh Trận sư cấp 1 mà lão Phong đã mời tới.

– Ôn Linh tiên sinh, việc kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 hiện tại còn khó khăn gì?

Mục Phong chậm rãi hạ giọng hỏi.

Ôn Linh thở dài, nói:

– Vực chủ, bọn ta đã thử hai lần, tổn thất không ít nguyên vật liệu, nhưng cũng đã rút ra được vài nghiên cứu. Chúng ta đã thảo luận, nếu có thêm một vị Linh Trận sư cấp 1 hỗ trợ thì sẽ chắc chắn hơn nhiều.

Chu Dã nhíu mày:

– Linh Trận sư ở Mục vực đều đã ngồi cả ở đây, nhưng Liễu vực lại giở trò ám muội sau lưng, muốn tìm một Linh Trận sư cấp 1 ở nơi khác, quả thực có phần phiền toái a.

Ôn Linh cũng thở dài, ông biết rõ rằng tình hình hiện tại thực sự rất rắc rối, nhưng bây giờ không còn biện pháp nào khác. Chỉ dựa vào bốn người ngồi ở đây, hẳn vẫn chưa đủ.

– Chu Dã, truyền tin ra bên ngoài, lôi kéo những Linh Trận sư bị Liễu vực mua chuộc, bảo với họ rằng chỉ cần có thể đến hỗ trợ Mục vực chúng ta, điều kiện gì mà Liễu vực hứa hẹn, Mục vực sẽ dâng tặng gấp đôi!

Chu Dã kinh hãi, lại phải nhỏ máu ra nhiều gấp đôi. Nhưng nếu làm như vậy, bọn Linh Trận sư gian xảo chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà há mồm sư tử. Nếu như vậy, thì thật không công bằng cho ba vị Linh Trận sư ngồi đây, dễ khiến họ sinh tâm bất bình.

Nghĩ đến đây, lão Chu khẽ liếc qua ba vị Linh Trận sư nọ, quả nhiên thấy sắc mặt của họ hơi mất tự nhiên.

– Vực chủ không nên nói như vậy, ngược lại sẽ chỉ khiến chúng ta tự loạn trận tuyến.

Ôn Linh khổ sở cất tiếng.

Mục Phong cũng bình tĩnh lại, ôm quyền tỏ vẻ tạ lỗi với ba vị Linh Trận sư kia, rồi cắn răng ngồi xuống. Hiện tại chuyện Mục vực muốn kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 đã không còn là bí mật, nếu thất bại không chỉ thất thoát tiền bạc, mà còn trở thành đề tài bàn tán chê cười trong xã hội này.

Phòng nghị sự lại một lần nữa rơi vào im lặng, không khí trở nên nặng nề.

“Két!”

Khi mọi người còn đang im lặng suy tư, cửa phòng chậm rãi được đẩy ra. Mục Phong khó chịu nhíu mày, vừa định quát lớn vào mặt gia nhân nào bước vào không đúng lúc khi lão đang bực mình thì ngẩng đầu lên thấy Mục Trần, liền bất giác nở một nụ cười ấm áp.

Mục Trần cũng mỉm cười nhìn Mục Phong, rồi nhìn Ôn Linh, nhẹ nhàng nói:

– Ôn tiên sinh, người nói rằng cần thêm một Linh Trận sư, vậy thì để việc đó cho ta đi, được chứ?

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 394: Hắn sao có thể mạnh đến tình trạng như thế

Chương 108: Yên ổn

Đại Chúa Tể - Tháng 2 2, 2025

Chương 393: Thắng thiên! Khủng bố buông xuống!