Chương 67: Hắc chỉ trấn Linh Tước | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, chủ nhân vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắc chỉ là tờ giấy đen.
Biến cố bất thình lình ập đến khiến Mục Trần chẳng khác gì người mộng du, tinh thần hốt hoảng mà gương mặt thì tái mét như tàu lá. Đáng giận, vừa mới đột phá Linh Luân cảnh, hắn vẫn chưa đủ khả năng luyện hóa tinh phách linh thú, không ngờ cơ thể lại xuất hiện thứ quái gở này.
Tâm tư hắn như gặp phải ma quái, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hồi phục tinh thần từ trong hoảng loạn. Giờ đây, việc quan trọng nhất là phải giữ gìn mạng sống!
Tinh phách cắn chủ, chuyện này tuyệt đối không tốt lành. Khi trở thành cường giả Thần Phách cảnh, đủ mọi hạng người đều muốn luyện hóa tinh phách linh thú đỉnh cấp, nhưng không ai không biết rằng đó là việc cực kỳ nguy hiểm. Để luyện hóa tinh phách linh thú, cần phải xóa đi toàn bộ ký ức cũ của linh thú, kể cả linh trí. Thủ đoạn này chắc chắn sẽ khiến linh thú phản kháng mãnh liệt. Nếu kẻ nào tham lam luyện hóa linh thú vượt qua sức khống chế của bản thân, hoặc gặp phải linh thú có khí thế quá hung ác, sẽ bị chúng nhân cơ hội mà quay lại cắn chủ. Một khi điều đó xảy ra, vận mệnh sẽ rơi vào tay cửu tử nhất sinh.
Dao động hung ác mạnh mẽ đang lao thẳng đến não bộ Mục Trần, âm thầm mưu đồ xóa bỏ thần trí của hắn. Đối mặt với công kích tinh thần mãnh liệt trong cơ thể, hắn không có cách nào khác ngoài việc hít thở thật sâu, điều khiển linh lực trong cơ thể vận chuyển để ngăn chặn dao động đó.
“Boong!”
Một tiếng động vang lên như tiếng chuông, chấn động làm cho yết hầu hắn tuôn ra một ngụm máu. Nhưng linh lực mạnh mẽ ngăn cản dao động kia lại không có hiệu quả, nhanh chóng bị phá vỡ, chỉ khiến nó khựng lại một chút rồi tiếp tục hung hãn lao vào não bộ Mục Trần.
Dao động hung ác va chạm vào tâm trí, Mục Trần một lần nữa trở nên mê muội. Hắn nhanh trí cắn đầu lưỡi, dùng nỗi đau nhức để đánh thức đầu óc. Tiếp theo, hắn cảm thấy trong cơ thể có một ngọn hắc viêm quỷ dị bốc lên.
Nhìn hắc viêm trôi nổi, hắn mơ hồ nhận ra bên trong đó là một bóng đen đang nhẹ nhàng giang cánh.
– Là Cửu U Tước!
Mục Trần nhìn thấy cái bóng vừa khắc sâu vào trí nhớ hắn từ hôm qua, trong lòng dậy sóng. Hắn thật sự không thể ngờ, cơ thể mình không chỉ đột nhiên xuất hiện một tinh phách linh thú không rõ nguồn gốc, mà còn là tinh phách của Cửu U Tước!
– Chính là lúc đó!
Mục Trần chợt nhớ lại trước khi bị hôn mê ở Hắc Minh Uyên, luồng lửa đen nhằm vào hắn, hắn cảm nhận được như có gì đó ẩn chứa bên trong đó. Có lẽ lúc ấy tinh phách Cửu U Tước đã nhân cơ hội tự bạo mà xông vào cơ thể hắn.
– Đáng chết!
Mục Trần tức giận lớn tiếng, trong lòng không có chút vui mừng nào vì tinh phách Cửu U Tước đang trong người, trái tim đập liên hồi, thần kinh căng như dây đàn. Với thực lực hiện tại của hắn, đừng nói là Cửu U Tước, ngay cả linh thú bình thường cũng không đủ khả năng luyện hóa. Chuyến này chỉ có một khả năng, thần trí bản thân sẽ bị Cửu U Tước xóa bỏ. Biết đâu cái con gà quay độc ác đó còn có thể sử dụng một phương pháp nào đó để chiếm lấy cơ thể hắn, lại trùng sinh một lần nữa.
Mà chuyện đó, hắn quyết không để xảy ra trên thân thể này!
“Kwoork!”
Trong luồng hỏa diễm màu đen thâm thúy, Cửu U Tước dường như nhận ra ánh mắt hắn đang dõi theo, liền bộc phát khí thế hung tợn trong tiếng hót lanh lảnh. Hắc viêm chuyển động, bắn về phía khí hải của hắn, manh nha chui vào.
Nó thực sự không ngoan, biết rằng chỉ cần phá hủy khí hải, linh lực của Mục Trần sẽ tan biến hoàn toàn, biến hắn thành một phế nhân, lúc đó sẽ không còn cách nào để phản kháng nữa.
– Súc sinh độc ác!
Mục Trần bị hành động tàn nhẫn của Cửu U Tước làm cho sợ hãi, lớn tiếng chửi rủa, lập tức điều động linh lực ngăn cản một kích tất sát của nó.
Trong hắc viêm, Cửu U Tước như ẩn như hiện nhìn thấy linh lực phía trước, hai mắt nó sắc bén lóe lên vẻ khinh miệt. Nó là sinh vật nào chứ? Dù hiện tại mất đi bản thể, nhưng không phải là thứ mà một tên nhân loại thực lực Linh Luân cảnh có thể đối phó.
Hắc viêm trở nên đậm đặc hơn, hai cánh vỗ phành phạch, luồng lửa lao tới bức tường linh lực. Ngay khi cả hai va chạm vào nhau, Mục Trần hoảng hốt nhận ra hắc viêm lướt qua, linh lực của hắn chỉ trực tiếp bốc hơi biến mất.
Lực ngăn cản ấy so với Cửu U Tước, căn bản chẳng khác nào châu chấu đá xe, không một chút hiệu quả nào. Chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, một bên là siêu cấp linh thú hung danh thiên hạ, bên kia chỉ là một thiếu niên Linh Luân cảnh, hoàn toàn không thể cùng một cấp số.
Mục Trần biết rõ chênh lệch này, nhưng không cam lòng buông tay, ngược lại vẫn cắn răng kiên định.
– Muốn phế ta, ngươi đừng mong sống yên!
Mục Trần khẽ động tâm thần, quang luân vừa mới hình thành trong khí hải chậm rãi vận chuyển, một luồng linh lực từ trong đó được hắn điều động ra, không chút khách khí, bắn tới hắc viêm.
“Xèo xèo!”
Hắc viêm vẫn an nhàn tiến lên, linh lực tiếp xúc với nó không hề có thay đổi, lập tức bốc hơi đi mất. Dù Mục Trần dốc toàn lực để ngăn cản, chỉ có thể kéo dài một chút thời gian, nhưng hiển nhiên không thể ngăn cản được ý đồ của Cửu U Tước.
Chỉ ngắn ngủi hơn mười giây, hắc viêm đã hoàn toàn phá tan mọi trở ngại của Mục Trần, xuất hiện ngay bên cạnh khí hải. Cửu U Tước mơ hồ ẩn hiện nhìn Mục Trần với ánh mắt đầy thỏa mãn và coi thường.
“Phừng!”
Hắc viêm bốc lên, cuối cùng chui vào khí hải dưới ánh mắt phẫn nộ cực độ của hắn, khiến một loạt cơn đau cháy bỏng đồng loạt lan ra não, khiến Mục Trần nhăn nhó gầm lên đau khổ.
Hắn rõ ràng thấy, Cửu U Tước vừa tiến vào khí hải đã đến ngay chỗ quang luân linh lực, ngọn lửa như muốn phá hủy nó.
Quang luân linh lực ngưng tụ toàn bộ linh lực hiện tại của Mục Trần. Nếu bị hủy bỏ, vậy thì thành quả bao lâu khổ tu sẽ hoàn toàn tiêu tan trong nháy mắt.
Đối mặt với tình cảnh hung hiểm này, Mục Trần vô lực, chênh lệch quá lớn xảy ra trong cơ thể hắn, hoàn toàn không có thủ đoạn nào bù đắp, chỉ có thể đỏ mắt cuồng loạn tìm kiếm giải pháp, nhưng xem ra chỉ còn cách trơ mắt nhìn Cửu U Tước chậm rãi lơ lửng cạnh quang luân linh lực.
– Liều mạng với ngươi!
Cùng với tiếng rống hung bạo, Mục Trần cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn, quyết tâm cho quang luân linh lực tự bạo, đó là việc duy nhất hắn có thể làm, cho dù phải trả giá khắc nghiệt vô cùng, nhưng hắn không thể để bản thân bị Cửu U Tước xóa đi thần trí!
Quang luân linh lực bộc phát ra vô số hào quang, linh lực bỗng nhiên trở nên tàn bạo. Nhưng ngay đó, một tiếng vang nhỏ như chuông ngân nhẹ nhàng quanh quẩn bên trong khí hải.
Âm thanh vừa dứt, quang luân linh lực đang cuồng loạn sắp tự bạo bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Mục Trần kinh ngạc nhìn quang luân mất khống chế, vô ý nhìn lên phía trên quang luân, một tờ giấy đen mỏng dính lẳng lặng nằm ngang, thanh âm kia hình như phát ra từ chỗ ấy.
– Thứ này…
Mục Trần khóc không ra nước mắt, từ khi sở hữu tờ giấy đen bí ẩn này, hắn đã dò xét mãi mà không làm rõ ý nghĩa của nó, nhưng không ngờ vào thời điểm mấu chốt lại ngăn cản khả năng cuối cùng để hắn có thể liều mạng với Cửu U Tước, hoàn toàn vô dụng.
Quang luân linh lực bị áp chế, Cửu U Tước đã gần trong gang tấc. Ngọn hắc viêm này khiến không gian bên trong khí hải cũng trở nên vặn vẹo.
– Hết rồi!
Biến cố đột ngột khiến Mục Trần tuyệt vọng buông tay.
Hắc viêm hung mãnh lao tới, nhưng ngay khi nó sắp chạm được vào quang luân linh lực, một tầng hắc ám mỏng manh đột nhiên buông xuống.
“Oành!”
Từ nãy đến giờ, một đường tiến thẳng cực kỳ thuận lợi, nhưng hắc viêm bỗng nhiên bị đẩy lùi, Cửu U Tước lộ rõ vẻ kinh ngạc khó tin.
Mục Trần vừa thấy cảnh tượng xảy ra, cũng không khỏi ngẩn ngơ, rồi nhìn lên tờ giấy đen kia, bởi vì tầng hắc ám mỏng manh đó xuất phát từ tờ giấy đó rơi xuống, che phủ quang luân.
“Roẹt roẹt”
Âm thanh kỳ lạ từ tờ giấy đen phát ra. Từ trước đến nay không hề động đậy, nhưng hôm nay bề mặt của nó cũng xuất hiện một vài đốm sáng màu tím.
“Viu.”
Những đốm sáng vừa hiện lên bỗng bắn ra, trở thành những tia tinh vân với đuôi tím bọc lấy Cửu U Tước và ngọn hắc viêm vây bên trong.
Biến cố này khiến Cửu U Tước kinh hoàng, vội vàng oanh kích vào luồng sáng. Nhưng không ngờ, dưới sức công kích khủng khiếp của nó, tia sáng kia không hề hư tổn.
Quầng sáng hình thành, nhưng chưa dừng lại. Bên dưới Cửu U Tước, một quang mang tím đậm ngưng tụ, lan ra, hóa thành một bông hoa Mandala màu tím sẫm.
Hoa Mandala có nhiều hình dạng, song nó giống như hoa văn đối xứng ở các mặt. Trên đóa hoa Mandala, dường như phủ đầy những hoa văn ám kim khó hiểu. Ngay khi Cửu U Tước nhìn thấy đóa hoa Mandala, ánh mắt trở nên kinh hoảng, rồi hoang mang kêu lên vùng vẫy.
Đó hoa Mandala tím sẫm thần bí tựa như một chiếc lồng giam, trói chặt Cửu U Tước bên trong hắc viêm, chậm rãi phiêu động, dừng lại phía trên tờ giấy đen.
Bông hoa lung thần bí hoàn toàn giam giữ Cửu U Tước bên trong.
Cửu U Tước bị nhốt, bạo động ác liệt trong khí hải dần bình ổn lại, hắc viêm biến mất, hóa thành một con Cửu U Tước bằng nắm tay trẻ con.
Nó phẫn nộ giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi hoa lung màu tím sẫm. Dần dần nó đuối sức, ôm hận ý và ánh mắt hung ác nhắm lại, kiên nhẫn chờ đợi tích tụ năng lượng, chuẩn bị cho thời cơ thích hợp.
Mục Trần từ nãy đến giờ chỉ biết há hốc mồm nhìn cảnh tượng tranh đấu của con chim và bông hoa, một lát sau mới từ trong mờ mịt tỉnh lại, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn tờ giấy đen mỏng dính và đóa hoa Mandala tím ngắt.
Mọi chuyện… xong rồi à?