Chương 610: Huyết Ma Thú vs Chiến Thần Viên | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 05/02/2025
Bốn chiến đài đã có ba hồi kết, chỉ còn lại một nơi sôi động thu hút mọi ánh nhìn trong không gian này.
Đó là chiến đài Huyết Thiên Hà đối đầu Võ Linh.
Hai đội giao chiến giằng co, mỗi bên đều thắng hai trận, điểm số đang ngang bằng, kết quả cuối cùng hoàn toàn định đoạt bởi trận đấu của hai vị đội trưởng.
“Huyết Thiên Hà kia lợi hại thật, lại có thể chiến với Võ Linh đến mức này!”
Trầm Thương Sinh kinh ngạc thốt lên. Võ Linh là đại biểu hiển hách nhất của Võ Linh viện, trong nửa năm vòng loại hắn ẩn giấu rất sâu, chưa từng bộc lộ hết thực lực. Vậy mà lúc này hắn vẫn chưa thể hạ gục được đối thủ là Huyết Thiên Hà.
“Huyết Thiên Hà là hoàng tử Huyết Thần tộc, ẩn giấu chỉ có nhiều hơn chứ chẳng kém Võ Linh.”
Lạc Li khẽ đáp. Nàng hiểu biết Huyết Thần tộc nhiều hơn. Cho dù Võ Linh là cháu ruột viện trưởng Võ Linh viện, nội tình của Võ Linh viện vẫn chưa thể so sánh với Huyết Thần tộc.
“Chẳng biết hai người này ai có thể thắng đây?”
Mục Trần cũng tặc lưỡi. Về mặt tình cảm, hắn mong Võ Linh chiến thắng, đối với Huyết Thiên Hà hắn chẳng ưa chút nào, kẻ kia luôn có âm mưu hãm hại Lạc Li.
“Trận chiến đấu kịch liệt lắm đây!”
Ai nấy đều gật gù tán thành, mắt không rời chiến đài.
Lúc này, mọi sự chú ý trong không gian đều đổ dồn về đó, đặc biệt là đệ tử Võ Linh viện, ai nấy cũng lo lắng khẩn trương. Hiện tại Bắc Thương Linh viện, Thánh Linh viện và Vạn Hoàng Linh viện đều đã lọt vào tứ cường, nếu Võ Linh viện thất bại như Thanh Thiên Linh viện thì sĩ khí sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Trên chiến đài khổng lồ, hai luồng linh lực mênh mông va chạm, một màu đỏ huyết tinh và một màu vàng sẫm của đất, nhuộm chiến đài thành hai vùng màu sắc phân biệt rõ ràng.
Huyết Thiên Hà và Võ Linh hoàn toàn mất hút trong linh lực vô tận, chỉ nhờ dư kình đối chiến bắn ra người ta mới biết được sự gay cấn dữ dội của trận chiến.
“Gràoooo!”
Bỗng một tiếng gào thét giận dữ vang lên từ trong vòng chiến, tiếng gào không giống tiếng người, mà như vượn rống, cực kỳ hung bạo, chấn huyết linh lực tan tác.
Diễn biến bất ngờ khiến nhiều người kinh ngạc.
Mục Trần và Lạc Li cũng trừng mắt nhìn. Giữa biển linh lực vàng sẫm, một cái bóng to lớn sừng sững hiện ra. Một con thú cao cả trăm trượng, dáng vẻ như khỉ núi khổng lồ, đang cầm một thanh hắc côn to lớn, mặt hung tợn, mắt đỏ tươi hiếu chiến khát máu vô cùng.
Con vượn khổng lồ xuất hiện, linh khí quanh đó sôi lên dữ dội.
“Đó là… Linh thú bảng, Địa Bảng hạng 15, Chiến Thần Viên?”
Mục Trần thất thanh kinh hô.
Lạc Li cũng kinh ngạc, hẳn nhiên không hề biết Võ Linh lại có thể luyện hóa tinh phách Chiến Thần Viên. Xem ra việc này không thể thiếu sự trợ giúp từ Võ Linh viện, bằng không với sức mạnh bản thân hắn không thể nào đủ sức luyện hóa tinh phách linh thú cường đại như thế.
“Thật sự khủng bố, tay Võ Linh này lại có sức mạnh đáng sợ.”
Trầm Thương Sinh kinh nghi hoảng hốt, hắn cũng tỏ ra rất hâm mộ. Tinh phách linh thú cấp cao đến thế căn bản người thường không có tư cách hưởng thụ, không chỉ cần cơ duyên lớn, mà còn phải được cường giả trợ giúp, bằng không nhất định sẽ bị tinh phách linh thú nuốt mất thần trí.
Bản thân hắn khi ở Thần Phách cảnh luyện hóa tinh phách linh thú không mấy cường đại, nên khi thực lực tăng cao đến nay, tinh phách lực đã hao mòn đi hầu như không còn lại gì.
“Huyết Thiên Hà sắp tiêu rồi.”
Lý Huyền Thông lên tiếng nhận định. Võ Linh đã dùng đến chiêu này, cục diện giằng co sẽ bị phá, huyết linh lực bị áp đảo co cụm, thất bại là khó tránh khỏi.
“Không đơn giản như vậy…”
Lạc Li khẽ lắc đầu phản bác, mắt lạnh lẽo nhìn vào huyết linh lực đang co cụm.
Mục Trần cũng chăm chú không rời mắt khỏi chiến đài. Hắn muốn biết gã Huyết Thiên Hà kia giấu con bài nào, đối đầu Võ Linh cuồng mãnh, tên kia chiến đấu ra sao?
“Uỳnh!”
Con vượn khổng lồ múa may hắc côn, quét ngang một đòn, huyết linh lực tan tác, rồi đập thẳng vào một cái bóng mơ hồ bên trong đó.
Võ Linh xuống tay chẳng chút lưu tình, côn quét qua, không gian để lại vết nứt, huyết linh lực tan tành.
Nhưng chính lúc đó, biến cố xảy ra.
“Đùng!”
Một nắm đấm đỏ tươi đầy vảy vung ra, mạnh mẽ chặn lại thế công của hắc côn, kình lực đáng sợ phá tan mọi linh lực.
Mọi người kinh hãi khi thấy cự viên bị đẩy lui, nện chân ầm ầm văng ngược ra sau.
“Cái gì?”
Nhiều người hốt hoảng, sợ hãi. Huyết Thiên Hà vừa làm chuyện gì, sao có thể đánh lui được Chiến Thần Viên?
Trầm Thương Sinh cũng biến sắc.
Mục Trần trừng mắt nhìn vào chỗ linh lực màu đỏ còn lại. Khi nắm đấm đầy vảy đỏ xuất hiện, hắn cảm nhận được cái trứng của Cửu U Tước trong vòng tay hơi lúc lắc.
“Huyết Thiên Hà cũng luyện hóa tinh phách linh thú cường đại sao?”
Mục Trần lẩm bẩm nghiêm trọng.
Huyết linh lực tan đi hết, lộ ra một hình thù khiến người người kinh hãi.
Nhiều kẻ run rẩy hít hà một hơi.
Một con thú to lớn đầy vảy đỏ, thân thể như được bọc trong bộ huyết giáp dày cộm, trên lưng là những cái gai đỏ máu, dáng vẻ dữ tợn hung tàn.
“Đó là con gì?”
“Linh thú bảng, Địa Bảng hạng 13, Huyết Ma Thú.”
Lạc Li khẽ đáp, mắt lạnh như băng.
“Huyết Ma Thú?”
Mục Trần chấn kinh. Huyết Ma Thú là một loài cực kỳ hung tàn, xếp hạng cao đến 13, chỉ kém Cửu U Tước hai bậc. Chẳng qua nếu người ta luyện hóa con linh thú hung bạo như thế, sẽ bị sự hung tàn ảnh hưởng đến thần trí và tính cách.
“Huyết Thần tộc có vài huyết hải, do bọn người Huyết Thần tộc dùng tinh huyết tạo thành, và dùng nó để đạt một khế ước với bộ tộc Huyết Ma Thú, nhằm tăng cường thực lực.”
Lạc Li vừa kể, mắt trừng lớn căm hận.
“Nhiều năm qua, Huyết Thần tộc công phạt tứ phương, xâm lấn lãnh thổ Lạc Thần tộc, bắt dân chúng Lạc Thần tộc về rút máu đổ vào huyết hải, bồi dưỡng Huyết Ma Thú!”
Mục Trần giật mình kinh hãi. Hắn biết chiến tranh chủng tộc rất tàn khốc, nhưng lại không ngờ Huyết Thần tộc độc ác tàn bạo đến mức đó, khó trách Lạc Li cực kỳ oán hận Huyết Thần tộc.
Mục Trần nhìn nàng, lòng càng thêm cảm thương. Trách nhiệm nàng phải gánh vác quá lớn, vượt xa suy đoán của hắn. Nhân dân cần nàng bảo vệ, vậy mà hơn hai năm nay vì hắn mà nàng cam tâm rời khỏi tộc, đến Bắc Thương Linh viện. Sự hy sinh của nàng làm hắn cực kỳ buồn phiền.
Nàng luôn yên lặng, mà lại hy sinh quá nhiều.
Mục Trần vươn tay nắm lấy tay nàng. Hắn chẳng hỏi lời nào, vì hiện tại con quái vật Huyết Thần tộc kia quá to lớn, hắn chưa thể hàng phục, nhưng rồi sẽ có ngày vì nàng mà hắn sẽ lấp cái biển máu kia, lật tung cả Huyết Thần tộc cho long trời lở đất.
Lạc Li nhận ra tâm ý của Mục Trần, để hắn nắm tay mình, lòng bình thản, nhẹ giọng phán:
“Võ Linh phải thua.”
Mục Trần nhìn lại, quả nhiên cục diện trên chiến đài đã hoàn toàn nghịch chuyển, con khỉ khổng lồ đối mặt huyết quyền cực kỳ khó khăn chật vật, bại lui liên tục.
Cảnh tượng đó cho mọi người thấy, trận giao đấu đã đến lúc cho kết quả.
“Đùng!”
Cú đấm cuối cùng, Huyết Ma Thú bị đẩy lui, vảy trên cánh tay to lớn bị nát rơi lả tả, nhưng Chiến Thần Viên lại bị đánh bay đi, thân hình khổng lồ cấp tốc biến nhỏ lại, rồi trở lại thành một người bình thường rơi trên chiến đài, lăn đi lông lốc.
Võ Linh phun ra một ngụm máu, quần áo rách nát, căm tức nhìn Huyết Ma Thú, ánh mắt không cam lòng. Hắn không ngờ Huyết Thiên Hà lại mạnh tới mức này.
Trên bầu trời, Huyết Ma Thú cũng nhanh chóng thu nhỏ, trở lại thành Huyết Thiên Hà. Hắn cười khẩy chọc ghẹo Võ Linh, rồi khoanh tay đưa mắt nhìn sang hướng Mục Trần và Lạc Li.
Nhìn thấy nụ cười khiêu khích của hắn, Mục Trần nhíu mày, tay vươn ra, ngón cái chỉ xuống đất.
Ánh mặt trời chiếu rọi, thiếu niên thân hình thon dài, sắc mặt bình thản, tư thái khiến người ta tâm động, cuồng ngạo và bá đạo.