Chương 61: Trứng đen | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025

Xuất hiện trước mặt ta, một khối cự thạch nham đen tuyền, to lớn hơn mười trượng, với những vị trí thủng lỗ chỗ lác đác. Có lẽ do bị dung nham nóng chảy bào mòn, nên bề mặt cự thạch bóng bẩy kỳ lạ.

Ta nhẹ nhàng đưa tay sờ vào khối cự thạch nham, cảm giác rõ ràng nhiệt độ của miếng đồng đang gia tăng, nóng bỏng dị thường.

– Hay là Cửu U Tước ở trong này? – ta suy nghĩ một cách mơ hồ.

Ánh mắt ta đảo nhanh về phía Liễu Mộ Bạch, nắm chặt tay lại, linh lực hắc ám trong lòng bàn tay khởi động, một đạo Sâm La Tử Ấn hiện ra.

“Bùng!”

Ta co tay ngang hông, mạnh mẽ tung ra một quyền, lập tức tạo thành tiếng phá đá vang vọng, mang theo lực công phá cực mạnh, oanh kích khối cự nham.

“Oành!”

Khi ta đấm vào khối đá, tiếng nham thạch vỡ vụn vang lên, khối cự thạch rung lên nhẹ, những khe nứt li ti nhanh chóng lan tràn ra.

“Rắc rắc…”

Đá vụn dần dần từ cự thạch rơi ra, khe nứt càng lúc càng kéo dài, tràn ngập khối đá.

Thấy được cảnh tượng ấy, ta cẩn thận lùi lại. Lúc nãy ta tung một đấm vào cự thạch, cũng nhận ra trong đó có một chút ánh sáng le lói truyền ra…

Tảng đá to không ngừng rung chuyển, đá vụn nhanh chóng rơi lả tả. Khi ta còn đang chăm chú theo dõi, đột nhiên tròng mắt co lại, một tia hắc ám bất chợt từ khe hở trên cự thạch lóe ra.

Động tĩnh bên này đã khiến Liễu Mộ Bạch chú ý, y cũng giương ánh mắt kinh dị nhìn vào cự thạch đang run rẩy, lộ rõ nét sợ hãi lẫn vui mừng.

Từng tia hắc ám từ những khe nứt tỏa ra, bỗng chốc ta cảm nhận được dao động linh lực, tiếng nổ lớn “bùm”, khối cự thạch bùng nổ dữ dội.

Đá vụn bắn ra tứ phía, nhiều viên đá xẹt qua cơ thể ta, nhưng may mắn không tạo thành uy hiếp nào. Ta vẫn chăm chú nhìn vào trung tâm, nơi cự thạch đã tan nát, quang mang hắc ám tối đen như mực lặng lẽ dâng lên, nhẹ nhàng huyền phù nơi đáy vực của miệng núi lửa.

Quang mang bồng bềnh, trong đó dường như có một vật gì đó giống như cái trứng màu đen, chu vi khoảng một trượng. Cái trứng đen bóng loáng, lớp vỏ có những đường hoa văn thần bí khó hình dung, nhìn kỹ thì ra là một con hắc điểu đang giương cánh, che phủ bảo vệ lấy quả trứng.

– Đây là… – ta nhìn những tia hắc ám lóe ra từ quả trứng đen, đầu tiên là ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó vui mừng khôn tả, hình ảnh trên miếng đồng trung khớp hoàn toàn. Xem ra lúc Cửu U Tước hóa thành một cái trứng, chính là quả trứng trước mặt này.

Khi ta nhìn thấy trứng đen, Liễu Mộ Bạch cũng phát hiện, nét tham lam hiện rõ trong mắt, y liền động thân, phóng nhanh về phía quả trứng đen.

Ta nhìn thấy, không tức khắc xông lên theo, lòng rất bình tĩnh. Ta không tin Cửu U Tước có thể dễ dàng tóm lấy như vậy.

Liễu Mộ Bạch nhanh chóng tiếp cận quả trứng, khi đến gần khoảng một trượng, đột ngột xuất hiện một tia hắc ám mãnh liệt trùng kích ra.

“Bành!”

Tia hắc ám công kích vào thân thể y, thân hình đang lao lên văng ngược lại như diều đứt dây, đóng lên vách đá, hộc máu.

“Ô ô ô ô ô ô…!”

Quả trứng sau khi phát động công kích, dường như bị kích hoạt gì đó, những vòng tròn linh lực hắc ám tỏa ra chung quanh, rồi từ từ rời khỏi đáy vực, bay lên không.

Ta nhìn thấy, vội vàng quay đầu, chạy lên vách đá, nhanh chóng trở lại đỉnh núi lửa.

“Ô ô ô ô ô ô…!”

Trứng đen lơ lửng trên không, từng luồng hắc hoàn tràn ngập tuôn ra, khiến cho thiên địa linh lực bất chợt trở nên cuồng bạo.

Động tĩnh lớn như thế nhanh chóng thu hút ánh mắt chú ý bên dưới. Mục Phong và Liễu Kình Thiên sau một kích đẩy lui lẫn nhau cũng không tái chiến nữa, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn quả trứng đen bí hiểm vừa xuất hiện.

– Cha, quả trứng đen kia chính là Cửu U Tước hóa thành, mau cướp lấy! – Liễu Mộ Bạch chật vật leo lên đỉnh, gấp gáp quát lên.

– Cửu U Tước? – Liễu Kình Thiên nghe thấy liền trợn mắt, trong lòng khấp khởi mừng thầm, lắc mình hóa thành một bóng người mơ hồ, nhanh như chớp giật nhằm vào quả trứng đen trên không.

Mục Phong nhìn thấy thế, cũng không cam chịu đứng lại phía sau, lập tức theo sát tiến lên.

Tốc độ hai cường giả cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã xông lên tới đỉnh núi, giơ bàn tay tham lam vồ tới quả trứng đen bí hiểm kia.

– Tía, lùi lại! – ta gắt nhìn quả trứng đen, đột nhiên nhớ tới rừng xương trắng bên dưới thung lũng Hắc Minh Uyên, lòng cảm thấy bất an, vội quát lớn.

Nghe thấy tiếng hô, Mục Phong khựng lại, trong lòng giật mình kinh hãi, cắn răng bức lui.

Tuy cơ hội ngay trước mắt, nhưng vì quá tin tưởng con trai mình, lão vẫn nhẫn nại đè nén lòng tham đang dâng lên.

Nhưng khi Mục Phong khựng lại, Liễu Kình Thiên chỉ cười khẩy, một ngón tay đã tiếp xúc với quả trứng thần bí. Ngay khi sắp ôm trọn lấy vật ấy, sắc mặt lão lại kịch biến.

“Ruỳnh!”

Âm thanh kỳ lạ từ quả trứng thần bí truyền ra, ngón tay vừa chạm tới vỏ trứng của Liễu Kình Thiên lập tức bị cháy đen. Cơn đau đớn từ đầu ngón tay truyền lên khiến lão nhăn nhó không chịu nổi.

Biến cố bất ngờ khiến sắc mặt Liễu Kình Thiên đại biến, điên cuồng giãy giụa, nhưng lại càng hoảng sợ hơn khi phát hiện ngón tay dường như bị dính chặt vào quả trứng, mặc cho lão có giãy giụa cách nào cũng không thể bứt ra được, linh lực trong cơ thể nhanh chóng tuồn vào ngón tay, như dòng nước chảy vào quả trứng bí hiểm.

– Đáng chết! – Liễu Kình Thiên phẫn nộ gầm lên, ánh mắt chuyển thành hung ác, tay kia vung lên hạ xuống, mạnh mẽ chặt đứt ngón tay bị dính vào quả trứng.

Ngón tay đứt ra, máu tuôn xối xả, Liễu Kình Thiên cắn răng chịu đau, thân hình hoảng sợ lùi lại.

Biến cố xảy ra như chớp giật giữa những đám mây, Mục Phong ở gần nhất nhìn thấy rõ diễn biến, ánh mắt kinh hoàng nhìn về quả trứng. Vật tuy nhỏ mà lại quá kinh khủng, may mà có ta kêu gọi giật ngược, bằng không cái giá phải trả e rằng cũng không nhẹ.

– Đại ca! – Liễu Tông hoảng sợ nhìn Liễu Kình Thiên đang lui nhanh, vội vàng chạy tới vây lại, thấy lão ta đứt mất một ngón tay, khóe mắt cũng run rẩy kinh hoàng.

– Cẩn thận, thứ chết bầm này rất cổ quái! – Liễu Kình Thiên vận dụng linh lực cầm máu chỗ ngón tay đứt, hai mắt âm u nhìn về quả trứng, cất giọng hầm hừ.

Bọn người Liễu Tông gật gật như gà mổ thóc, xem ra Cửu U Tước quả nhiên không đơn giản có thể chiếm được.

Mục Phong lúc này cũng đã hạ xuống, quy tụ cùng thủ hạ Mục vực, tim đập chân run vỗ vai ta, gượng cười nói:

– May mắn có đem ngươi theo.

Ta nghiêm mặt, đôi mắt vẫn không rời khỏi quả trứng đen trên không, nhẹ giọng nói:

– Tía, cẩn thận chút đi, ta cảm thấy nó có gì đó không đúng lắm.

Mục Phong cũng chỉ biết gật đầu, Cửu U Tước không như linh thú tầm thường, mà là linh thú siêu cấp, bài danh thứ 11 trên địa bảng Vạn Thú Lục. So với nó, Viêm Long Điêu chẳng là gì.

Bầu không khí bất chợt trở nên quái dị, hai tổ người vừa mới giao tranh sống chết, không cam lòng cho đối phương một cơ hội vượt lên, thì hiện tại đều im lặng như tờ, không ai dám ra tay trước, tất cả cảnh giác nhìn thẳng vào quả trứng đen kia.

Một trận gió nhẹ từ xa thổi tới, góp thêm cho khung cảnh một chút kinh dị.

Ta đang nhìn chăm chú vào quả trứng, bất chợt rùng mình. Bởi vì ta phát hiện những hoa văn trên quả trứng kia vừa mới chớp lên một chút ánh sáng.

Một loại dao động kỳ lạ lặng lẽ sinh ra bên trong, nhanh chóng truyền ra ngoài.

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 428: Long Thanh kinh khủng

Chương 427: Thần Đế buông xuống

Chương 426: Thiên địa chính thống