Chương 606: Đội trưởng chi chiến | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 05/02/2025
Không gian mênh mông, kim quang chói lọi, chiến đài khổng lồ tỏa ra uy áp đáng sợ, xung kích linh lực cuồn cuộn tuôn trào.
Bốn kim đài rộng lớn, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, đan xen vào nhau, quần thảo không ngớt, lực trùng kích kinh thiên động địa.
Tám chi đội đều đã triển khai chiến đấu sinh tử, một mất một còn.
Lúc này, chỉ có dốc toàn lực, bộc lộ hết khả năng mới có thể vượt qua vòng Bát Cường đầy cam go này.
Trong tám trận chiến, giao tranh giữa tám vị đội trưởng đương nhiên là thu hút sự chú ý nhất. Ai cũng hiểu rõ, theo quy chế bảy điểm, chỉ cần đội trưởng thất bại, thì gần như kết quả đã định sẵn.
Thành bại của đội trưởng, chính là thành bại của cả đội.
Trung tâm của bốn tòa chiến đài trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, ngay cả các vị viện trưởng trên bầu trời cũng không ngoại lệ.
Ngoài trận giao tranh giữa Mục Trần và Liễu Thanh Vân, Cơ Huyền đối đầu Ôn Bất Thắng, Võ Linh chiến Huyết Thiên Hà đều là những trận đấu cực kỳ hấp dẫn.
Duy chỉ có trận đấu giữa Ôn Thanh Tuyền và Phương Vân có vẻ nhẹ nhàng hơn cả. Lúc này, Phương Vân dường như là đội trưởng có thực lực yếu nhất trong tám người, nhưng dù sao cũng có trong tay một thần khí hạ phẩm, tăng phúc chiến lực không nhỏ. Chỉ tiếc, đối thủ mà hắn phải đối mặt lại là Ôn Thanh Tuyền, thực lực không hề kém cạnh Lạc Li.
Long Hổ Đỉnh của Phương Vân dễ dàng bị Ôn Thanh Tuyền áp đảo, kim chiến thương trong tay nàng tựa như võ thần tái thế, công kích như thủy triều liên miên cuồn cuộn, liên tiếp đẩy lùi đối thủ.
Cứ theo cục diện này, sớm muộn gì Phương Vân cũng bị Ôn Thanh Tuyền đánh cho khốn đốn, rồi thừa cơ sơ hở mà phá tan phòng ngự, giành chiến thắng tuyệt đối.
Khác với chiến trường của Ôn Thanh Tuyền và Phương Vân, hai chiến đài khác có vẻ đang giằng co quyết liệt, đặc biệt là trận chiến giữa Võ Linh và Huyết Thiên Hà.
Cả hai đều trổ tài thi triển tuyệt kỹ, dao động linh lực hiển nhiên đều đã vượt qua Tam Trọng Thần Phách Nan, khoảng cách đến Chí Tôn Cảnh chân chính đã rất gần.
Huyết Thiên Hà búng tay, linh lực như dòng sông máu bắn phá không trung, oanh kích về phía Võ Linh.
Võ Linh sử dụng một vũ khí tựa như côn, hắc côn đen kịt mà dữ dội. Gương mặt thanh tú của hắn trở nên đanh thép và cứng rắn, thân thể cũng được tôi luyện vô cùng mạnh mẽ.
Công kích của Huyết Thiên Hà ập đến, Võ Linh chỉ đảo vài đường chiến côn đã có thể dễ dàng phá tan thành từng mảnh.
Công kích điên cuồng của hai người liên miên bất tuyệt, thay nhau tấn công, không hề có ý phòng ngự, khiến cho đám khán giả đang dõi theo chiến đài này hò reo và kinh hô liên tục.
Nhưng xét tổng thể, hai bên vẫn đang giằng co vô cùng dữ dội.
Còn lại trận quyết đấu của Cơ Huyền và Ôn Bất Thắng.
Nếu xét về danh tiếng, trận đấu này có vẻ không cân xứng chút nào. Cái tên Cơ Huyền gần như tất cả các đại linh viện ai ai cũng biết, còn Ôn Bất Thắng thì phần lớn còn chẳng rõ hắn đến từ linh viện nào. Cái tên Bất Bại Linh Viện nghe rất khí phách, nhưng chỉ khi nghe nói đến mới có vẻ “kêu” như vậy thôi, còn thực chất chẳng mấy ai nhắc đến.
Vì lý do đó, ai ai cũng nghĩ rằng chiến quả trận này sẽ nhanh chóng ngã ngũ, Ôn Bất Thắng sẽ dễ dàng bại trận trước Cơ Huyền. Thế nhưng, lúc này đã giao đấu vài trăm hiệp, Ôn Bất Thắng vẫn kiên cường trụ vững trước mọi công kích của Cơ Huyền.
Và đặc biệt, hắn hoàn toàn dùng đôi tay trần của mình, đón đỡ mũi thương sắc bén của Cơ Huyền.
Màn giao tranh này khiến nhiều người kinh ngạc, bắt đầu nhìn nhận bằng con mắt khác, dần dần hiểu ra vì sao đội ngũ Bất Bại Linh Viện này lại có thể lọt vào Bát Cường.
Gã thanh niên dáng vẻ bình thường kia, xuất thân từ một linh viện nhỏ bé lại là một thiên tài khó gặp.
Nhưng dù vậy, đối với các vị viện trưởng trên bầu trời, cái nhìn của họ sâu sắc và rõ ràng hơn, lúc này đã thấy Ôn Bất Thắng đang dần bị Cơ Huyền áp đảo.
“Xoẹt!”
Mũi thương xé toạc không gian, sáng rực như mặt trời, linh lực cuồng bạo muốn chấn vỡ hư không.
Mũi thương ác hiểm đâm thẳng tới Ôn Bất Thắng.
Ôn Bất Thắng chẳng hề tỏ ra khinh thường, luôn tập trung cao độ, sẵn sàng nghênh đón mọi công kích. Đôi tay trần tỏa ra bạch quang trong suốt, màu sắc như ngọc thạch, nhẹ nhàng đánh ra.
“Koong!”
Một tiếng kim thiết vang vọng, lực trùng kích bùng nổ chấn nứt chiến đài.
Cơ Huyền run lên khựng lại, Ôn Bất Thắng thì bị đẩy lui một đoạn, cước bộ thi triển thân pháp tản kình để lại những dấu chân sâu cả thốn.
Cơ Huyền thu thương về sau, thản nhiên nhìn Ôn Bất Thắng:
– Nếu bản lĩnh của ngươi chỉ có vậy, thì kết thúc ở đây được rồi.
Lời vừa dứt, ánh mắt Cơ Huyền trở nên sắc bén và hung hãn, trường thương cắm phập vào chiến đài, hai tay giao thành chữ thập, thánh quang từ trong người trào ra, cuồn cuộn đổ vào một khối cầu sáng như mặt trời sau lưng hắn.
Dao động linh lực kinh người tỏa ra uy áp như núi lửa phun trào, cường độ đã đạt tới Tam Trọng Thần Phách Nan đỉnh phong.
Dường như hôm nay hắn còn mạnh hơn khi giao chiến với Mục Trần lúc trước.
Ôn Bất Thắng nhận ra ngay cảm giác nguy hiểm, hắn biết Cơ Huyền không muốn dây dưa nữa, đã quyết định phải phân thắng bại. Ôn Bất Thắng cũng hít sâu một hơi, tay phải vươn ra.
Cả cánh tay trắng nõn mà thon thả, trong suốt như được làm từ ngọc thạch. Bàn tay chợt có thêm hoa văn kim sắc chậm rãi lan tràn.
Hoa văn kim sắc chạy dọc theo tay phải như dòng máu, chỉ lát sau cả cánh tay phải đều phủ một màu ám kim, uy áp đặc biệt đáng sợ theo đó tràn ngập.
Uy áp kia khiến Cơ Huyền phải trợn mắt, chăm chú nhìn vào bàn tay Ôn Bất Thắng, tỏ ra kinh nghi.
– Dao động này….
Trên bầu trời, những vị viện trưởng cũng tỏ ra kinh ngạc, ánh mắt lóe lên.
– Tiểu tử Bất Bại Linh Viện kia được cấy một bộ xương cánh tay của cường giả Chí Tôn? Khó trách lại mạnh mẽ như thế…
Chiến đài phía tây.
Quang trận màu xanh lơ lửng trên không trung, một bóng người khổng lồ xa xưa như thần linh xuyên qua thời không mà đến, từ trên cao nhìn xuống.
Uy áp tràn ngập thiên địa.
Vô số người hoảng sợ nhìn quang ảnh đó, gương mặt của nó không rõ ràng, nhưng uy áp cường đại đã chứng thực sức mạnh đáng sợ.
– Đó là cái gì?
– Lúc nãy Liễu Thanh Vân có nói, dường như là Phong Tổ của Phong Linh Tộc…
– Phong Tổ? Vị thủy tổ huyền thoại đã sáng lập nên Phong Linh Tộc kia ư? Chẳng lẽ lão ta còn chưa chết?
– Cái này đương nhiên không phải là thực thể của Phong Tổ, có lẽ Liễu Thanh Vân dùng bí pháp Phong Linh Tộc kết hợp với huyết mạch của mình mà triệu hồi một linh ảnh. Mà chỉ như vậy thôi cũng đã thấy là đáng sợ lắm rồi.
– Xem ra Liễu Thanh Vân không định giữ sức nữa, có lẽ đây đã là sát chiêu cuối cùng…
Không ít người chấn động kinh ngạc, bị chiêu thức này của Liễu Thanh Vân làm cho hết hồn. Linh ảnh kia, e rằng cao thủ Tam Trọng Thần Phách Nan cũng khó mà chống đỡ nổi.
Liễu Thanh Vân dùng đến bước này, xem ra khá e ngại thực lực của vị đội trưởng chi đội đệ nhất vòng loại Mục Trần.
Khu vực Bắc Thương Linh Viện, vô số đệ tử lo lắng ra mặt.
– Liễu Thanh Vân quả nhiên rất lợi hại.
Diệp Khinh Linh thốt lên. Bát Cường không ai đơn giản, có lẽ vòng loại với họ chỉ là khởi động mà thôi, lúc này mới là thời điểm dùng tới những sát chiêu kinh thiên động địa.
– Mục Trần ca ca có thể đỡ được không?
Vũ Hi hoảng hốt lo lắng.
Diệp Khinh Linh méo miệng cười khổ. Giao đấu cấp độ kia nàng chẳng thể nào đủ khả năng hiểu được. Bây giờ chỉ mong Mục Trần cũng phải có cường chiêu áp trận.
– Liễu Thanh Vân triệu hồi linh ảnh Phong Tổ cũng khá, nhưng Mục Trần đâu dễ đối phó.
Linh Khê mỉm cười, trấn an các nàng. Phong Linh Tộc rất cường đại, nhưng với Linh Khê thì họ chẳng thể nào so bì với chủng tộc của dì Tịnh. Cái tộc người thần bí kia, năng lực thông thiên triệt địa của dì Tịnh cũng phải lo lắng kiêng dè, thì Phong Linh Tộc bao nhiêu đời nữa mới so được?
Nhìn thấy Linh Khê mỉm cười, các cô gái mới an tâm hơn một chút, nhưng vẫn nao nao trong lòng.
Mục Trần chăm chú quan sát linh ảnh màu xanh kia.
– Mục Trần, nếu ngươi có thể chống cự nổi chiêu này, thì ta sẽ nhận thua!
Liễu Thanh Vân tỏ ra đắc thắng, ấn pháp thay đổi, linh ảnh chui ra từ trong trận, giơ một chưởng vỗ xuống Mục Trần.
Chưởng kình hung mãnh, lực còn chưa áp xuống, trên bề mặt chiến đài đã in dấu cự chưởng khổng lồ.
Áo quần Mục Trần cũng bị ép dính sát vào người, trừng mắt kết ấn.
Linh lực hắc bạch giao thoa của hắn gào thét, rồi cấp tốc ngưng tụ lại.
Một tòa hắc tháp cự đại nhanh chóng hiện ra.
Hắc tháp lơ lửng giữa trời, thân tháp có hoa văn kim long ẩn hiện, mơ hồ có tiếng long ngâm cổ xưa vang vọng.
Ngay khi hắc tháp xuất hiện, Thái Thương viện trưởng suýt nữa đứng bật dậy, khóe mắt giật giật. Lão còn nhớ như in khi trước mẫu thân Mục Trần thi triển một hắc tháp giống thế này, nháy mắt luyện hóa luôn Phủ Hoàng Long Chí Tôn.
Mà hiện giờ, Mục Trần cũng có thể thi triển bản lĩnh đáng sợ kia sao?
Hắc tháp của hắn có thể ngăn cản nổi linh ảnh Phong Tổ do Liễu Thanh Vân triệu hồi ra hay không?