Chương 60: Quái nham | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025
Trong thung lũng hắc ám, gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, những bộ xương khô khẽ nhúc nhích, phát ra những âm thanh lách cách rợn người.
– Đây chính là địa bàn của Cửu U Tước!
Trên con đường dẫn vào thung lũng, hai đoàn người đều dõi mắt về ngọn núi lửa đen hùng vĩ, ánh mắt tràn đầy thèm muốn khát khao.
Liễu Kinh Thiên, đôi mắt sáng quắc, bỗng nhiên liếc nhìn Mục Phong không xa phía sau, khẽ nở một nụ cười bí ẩn, linh lực hùng hồn bộc phát, thân hình như mũi tên rời khỏi cung, vọt thẳng đến ngọn núi lửa.
Ngay sau đó, Liễu Tông, Liễu Minh, Liễu Mộ Bạch cũng ngay lập tức bám theo.
– Lên!
Mục Phong cũng uy nghi ra lệnh, linh lực cuồn cuộn trong cơ thể bạo phát, hóa thành một con chim lửa khổng lồ, cánh rồng vỗ mạnh, như đám lửa bay lên. Mục Phong đứng trên lưng Viêm Long Điêu.
Một người một chim lao tới, linh lực cuồng bạo tuôn ra, tạo thành những cơn gió lốc giữa không trung.
– Hừ!
Liễu Kinh Thiên thấy Mục Phong bám sát, đôi mắt hắn trở nên lạnh lùng quát khẽ, ngân quang từ cơ thể bùng lên, một cự thú màu bạc tức thì xuất hiện.
Cự thú có thân hình giống như một con vượn khổng lồ, thân thể phủ đầy vảy bạc, tỏa ra ánh chớp lôi quang, rống lên như tiếng sấm vang.
– Đây là… Lôi Lân Thú?
Mục Trần nhìn thấy cự thú màu bạc sau lưng Liễu Kinh Thiên, không kìm nổi mà kêu lên thất thanh. Lôi Lân Thú, địa bảng bài danh 130, quả là không tầm thường, tuy chưa đạt đến trình độ thiên thú nhưng cũng là loại thượng phẩm trong số linh thú cao cấp.
“Uỳnh!”
Lôi Lân Thú bất ngờ bật dậy, như sấm sét xông ra, mang theo Liễu Kinh Thiên trên lưng, chặn đứng Mục Phong và Viêm Long Điêu.
– Ha ha! Liễu Kinh Thiên, rốt cuộc cũng chịu động thủ rồi sao? Vậy thì để ta xem ai tiến bộ hơn trong một năm qua!
Mục Phong nhìn thấy vậy, không những không lo lắng mà còn tỏ ra vui mừng, cười to một tiếng. Viêm Long Điêu cất tiếng hót lảnh lót, linh lực đỏ như lửa cuồng bạo gào thét, xông đến chỗ Liễu Kinh Thiên.
“Đùng!”
Hai quái vật to lớn hung hãn va chạm nhau giữa không trung, linh lực cường hãn trùng kích tỏa ra, khiến cho những bộ xương trắng dưới đất nhiều chỗ bị chấn nát vụn.
Mục vực và Liễu vực chính thức khai chiến, hai vực chủ đã động thủ, các thủ hạ của hai bên cũng không còn khách khí, hung quang ngập tràn nhìn nhau, gầm lên dữ dội, xung phong tấn công.
– Chu Dã, ra đây cho ta!
Liễu vực nhị gia, Liễu Tông, dữ tợn lao vào giữa đám người Mục vực, hào quang xanh biếc tỏa ra tràn ngập, một cự thú mơ hồ thành hình.
Một con bọ cạp bích lục, với thân thể tỏa ra mùi tanh tưởi, chắc hẳn ẩn chứa kịch độc.
– Bích Độc Ma Hạt, Vạn Thú Lục địa bảng thứ 204.
Mục Trần liếc nhìn bọ cạp xanh khổng lồ, lại vanh vách đọc ra thông tin về nó.
“Bành!”
Đất đai rung chuyển, Chu Dã gầm lên, Sơn Nhạc Linh Tê nện bước chấn động đất trời, như một tòa núi di động ầm ầm lao tới tấn công Liễu Tông.
“Uỳnh!”
Binh tướng hai bên cuối cùng đã hòa vào nhau, chém giết điên cuồng, phá vỡ không gian u tĩnh, linh lực bạo động không ngừng bắn ra, sát khí tràn ngập.
Mục Trần được Đoạn Vĩ bảo vệ cũng gia nhập vòng chiến, chạm trán với đám Liễu vực, nhưng nhanh chóng vượt qua, không hề dừng lại, nhanh nhẹn nhắm hướng ngọn núi lửa đen mà phóng đi.
– Mộ Bạch, chặn nó lại!
Đang giao chiến với Đoạn Vĩ, Liễu Minh nhìn thấy quát lớn.
Liễu Mộ Bạch vừa nghe lập tức gật đầu, bỏ lại đối thủ, quay người đuổi theo Mục Trần.
Mục Trần nghe tiếng gió rít phía sau, đôi mắt hơi liếc nhìn lại, linh lực trong cơ thể được khơi dậy, quán chú vào hai chân, tăng tốc nhanh hơn.
– Còn muốn chạy?
Liễu Mộ Bạch nhận ra cũng gầm lên, đồng thời tăng tốc bám riết không buông.
Hai người, một trước một sau, nhanh chóng vượt qua thung lũng, tiến sát tới chân núi lửa, bám vào vách núi dựng đứng mà leo lên.
“Víu!”
Trong lúc đang cấp tốc trèo lên, Mục Trần bỗng cảm nhận được một luồng kình phong mang theo sát khí từ bên dưới phóng lên, hắn lập tức đập tay vào vách núi phía trước, thân hình lăng không nhảy ra.
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm vào đá vang lên, một thanh trủy thủ sắc lẹm cắm vào vị trí mà Mục Trần vừa đứng, xuyên thấu qua đá núi cứng rắn.
“Vù vù!”
Liễu Mộ Bạch nắm chặt hai tay, lại phóng ra một loạt trủy thủ khác. Lúc này hắn trực tiếp ám toán Mục Trần, hẳn nhiên muốn bức lui hắn.
Mục Trần nhận thấy tiếng gió bị xé rách phía sau, lập tức nắm chặt bàn tay, pháp ấn nhanh chóng hiện ra, bắn đi hòa vào không khí.
Những luồng sáng như dải lụa hiện lên, không khí vặn vẹo, linh lực dao động không ngừng, bắn ra ngăn cản những thanh trủy thủ đang lao tới.
Sau khi kiến tạo tiểu linh trận phòng ngự, Mục Trần cũng không để Liễu Mộ Bạch tiếp tục hành động, hắn bật nhảy ra một chỗ có đá vụn núi lửa, tung cước mạnh, đá vụn văng đầy không trung như cơn cuồng phong công kích vào Liễu Mộ Bạch.
“Bụp bụp bụp!”
Liễu Mộ Bạch thấy công kích, nắm tay tung ra, linh lực rực lửa mang theo kình phong hỗn loạn, đánh vỡ đá vụn.
Dù hoàn hảo ngăn cản nhưng Liễu Mộ Bạch bị chậm lại, không thể đuổi kịp, tức giận nghiến răng, tăng tốc đuổi theo.
Hai người leo lên núi, thay nhau công kích và phòng ngự, bất kể thứ gì có thể sử dụng đều tận dụng để ngăn cản đối phương. Cảnh tượng đánh nhau vô cùng sôi động, chỉ có hai người mới thực sự cảm nhận được sự nguy hiểm trong cuộc chiến. Họ ra tay không chút nào lưu tình.
Vài phút sau, Mục Trần đã lên tới đỉnh núi lửa đen, nhìn xuống miệng vực núi lửa, chỉ thấy một mảnh tối đen, không rõ trong đó chứa đựng điều gì.
“Ầm!”
Khi Mục Trần vừa quét mắt nhìn vào miệng núi lửa, một luồng sức mạnh cuồng mãnh từ phía sau thổi tới, hắn do dự một thoáng nhưng lập tức búng chân nhảy xuống miệng núi tối tăm như mực.
Liễu Mộ Bạch bám sát theo sau, thấy Mục Trần nhảy vào cái vực đen ngòm, không kìm lòng, cũng đành cắn răng mà lao theo.
Hai người trượt trên sườn dốc nham thạch, một bước châm chậm lại, tung mình đáp xuống đáy vực.
Trong khu vực miệng núi lửa, ánh sáng mờ ảo, khắp nơi đều là dung nham khô cứng hóa thành đá đen, không khí cũng tối thui.
Mục Trần quét mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bất kỳ dấu vết nào của Cửu U Tước, chỉ thấy những cự thạch xám đen nằm vương vãi khắp nơi.
Xuống tới đáy vực, Liễu Mộ Bạch cũng không lập tức tiếp tục truy kích Mục Trần, cũng đồng dạng nhìn quanh, hẳn nhiên cũng muốn tìm kiếm tung tích của Cửu U Tước.
Hai người lẫn lộn nhìn nhau, ánh mắt đều trở nên nghi hoặc.
Mục Trần nhíu chặt lông mày, cẩn thận từng bước đi tới, ánh mắt không ngừng tìm kiếm.
Liễu Mộ Bạch lướt nhìn Mục Trần, cũng lùi lại một chút, dĩ nhiên cũng đang nghĩ giống như hắn.
Đáy vực của miệng núi lửa này không lớn lắm, cả hai nhanh chóng kết thúc một vòng, không hề có thu hoạch gì, khiến cho biểu cảm của hai người càng thêm nghi ngờ.
Chẳng lẽ cảnh tượng trong miếng đồng kia là giả sao?
Mục Trần khẽ cắn môi, vẫn luôn quan sát xung quanh, bất giác đã đến vị trí trung tâm miệng núi lửa. Tại khu vực này có những viên nham thạch khổng lồ bị núi lửa xói mòn.
Hắn kiểm tra các cự thạch, không thấy gì bất thường, trong lòng chán nản thở dài, vừa định xoay người rời đi thì bất ngờ khựng lại, bàn tay nắm chặt, miếng đồng cổ kia hiện ra trong tay hắn. Lúc này, nó đang tỏa ra nhiệt độ tăng dần.
– Miếng đồng này… chẳng lẽ có thể cảm ứng được Cửu U Tước?
Mục Trần vừa nghĩ trong lòng, liền đứng bất động nhìn Liễu Mộ Bạch đang tìm kiếm vị trí khác, sau đó lặng lẽ bước về phía cự thạch hắc nham ở trung tâm.
Hắn vuốt ve từng khối cự thạch. Lát sau, hắn dừng lại trước một viên đá to, ánh mắt sáng rực nhìn về cự thạch đó. Ở vị trí này, miếng đồng trong tay hắn có nhiệt độ nóng nhất.