Chương 56: Thủ đoạn độc ác | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025
“Póc.”
Trong đầm hắc độc, một quả bóng khí màu đen cực lớn nổi lên, rồi bùng nổ, độc khí tanh hôi từ từ lan tỏa, khiến màn sương độc bao phủ trên không càng thêm nồng nặc.
Ngay lúc đó, giữa nơi không có mấy sinh khí, một con thuyền nhỏ bọc da cá sấu chầm chậm lướt đi trên mặt nước.
Trên con thuyền nhỏ, mọi người đều đứng im lặng, không dám phát ra một âm thanh nhỏ, đôi mắt chăm chú quan sát dòng nước đầm lầy đen xung quanh, linh lực trong cơ thể vẫn lặng lẽ chuyển động.
Đám người ấy dĩ nhiên đã lựa chọn phương pháp do Mục Trần đề xuất. Thấy Mục Trần tự tin như vậy, nhân mã Mục vực cũng phần nào yên tâm, nhưng dù sao bản thân bọn họ cũng đang vượt qua tuyệt địa, chỉ cần một chút sơ ý cũng có thể làm lật thuyền, rơi vào trong bùn đen của đầm lầy, thì thật không dễ chịu gì.
So với vẻ lo lắng nơm nớp của họ, Mục Trần lại trông bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn không quên quan sát tỉ mỉ xung quanh. Hiện tại trên thuyền chỉ có những tinh anh của Mục vực, nếu lơ là mất đi bất kỳ ai thì đó cũng là tổn thất lớn.
Mục Phong đứng cạnh Mục Trần, gương mặt lạnh băng cũng hiện rõ vẻ nghiêm trọng, chuẩn bị sẵn sàng ra tay ngay khi có tình huống xảy ra.
Con thuyền nhỏ chầm chậm tiến vào đầm lầy, dần dần bên dưới lớp bùn đen bắt đầu có động tĩnh, bùn đen tràn ngập độc khí chợt cuộn lên, một con Hắc Độc Ngạc cực kỳ dữ tợn nổi lên mặt nước, chậm rãi bơi về phía con thuyền nhỏ.
Những người trên thuyền nhìn thấy, khóe mắt giật giật, trái tim đập mạnh như trống trận.
Mọi thứ trên thuyền yên tĩnh như tờ. Hơn mười đầu Hắc Độc Ngạc lượn lờ quanh con thuyền nhỏ, đôi mắt đỏ như máu xuyên qua lớp bùn hung tàn nhìn lên.
Ánh mắt mọi người tự nhiên trở nên căng thẳng tột độ.
Con thuyền do Mục Trần điều khiển vẫn duy trì tốc độ chậm rãi, nhẹ nhàng lướt qua đầm lầy, những con Hắc Độc Ngạc lại không tỏ ra có động thái công kích con thuyền, nhìn kỹ thì trong mắt chúng như có vẻ mơ màng mờ mịt, nhóm cường giả Mục Phong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng, những con Hắc Độc Ngạc có linh trí thấp kém vẫn mơ hồ cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ, nhưng không thể hiểu nổi cái kỳ lạ đó là gì và đến từ đâu.
Cuối cùng, thuyền nhỏ đã thuận lợi vượt qua vòng vây của Hắc Độc Ngạc, nhưng mọi người vẫn không dám thở mạnh, mãi đến nửa giờ sau, khi họ nhìn thấy bờ bên kia của đầm lầy thì mới dám thở ra một hơi thật sảng khoái, đẩy mọi cơn buồn bực lo lắng ra khỏi lòng.
– Hê hê, thật đúng là dễ dàng đi qua, thiếu chủ quả là lợi hại!
Không khí trên thuyền trở nên thoải mái, Đoạn Vĩ vui mừng tán thưởng không ngớt.
– Tía à, sao rồi? Không làm mất mặt chứ?
Mục Trần trong lòng cũng thả lỏng, phủi tay mấy cái, quay qua Mục Phong mà cười nói.
– Tiểu tử thúi!
Mục Phong vừa cười vừa mắng, nhưng khó giấu đi nét vui mừng trong ánh mắt mình. Con trai hắn không ngờ đã trưởng thành nhanh chóng, đã có thể ra tay trợ giúp cho lão, không uổng công nhiều năm gà trống nuôi con.
– Tiểu Mục tử quả nhiên đã khác xưa.
Chu Dã cũng thở dài hoài niệm. Kể từ khi Mục Trần trở về từ Linh Lộ, hắn chắc chắn đã có nhiều biến hóa. Nếu như trước đây chỉ được xem là một nam hài tử thông minh, trong sáng và có tiềm lực, thì bây giờ đã trở thành một nam tử cường tráng, có thể gánh vác việc lớn.
Mục Phong gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Mục Trần, nhưng bất chợt lão nhảy lên, lao thẳng xuống đầm nước, tiến lên phía trước:
– Chúng ta nên đẩy nhanh tốc độ, nếu không sẽ bị bọn Liễu vực bỏ xa.
– Vâng!
Các tinh anh Mục vực hùng dũng nhận lệnh, lục tục lên bờ, vẫn giữ cảnh giác, nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ xong xuôi, bắt đầu gia tăng tốc độ đi sâu vào rừng rậm Hắc Minh Uyên.
Khi đám người Mục Phong thoát khỏi đầm hắc độc, từ một vách đá xa xa có vài ánh mắt lạnh lẽo từ trên cao quan sát bọn họ.
– Không ngờ bọn kia lại có thể bình an xuyên qua đầm hắc độc! Chúng làm thế nào được nhỉ?
Liễu Minh nhìn theo những bóng người đã đi khuất, đôi mắt khó tin lẩm bẩm.
– Xem ra Mục vực cũng có chuẩn bị.
Liễu Tông nhíu mày, vốn định thừa dịp đoàn người Mục vực hao tổn sức lực trong đầm hắc độc mà tập kích, nhưng không thể ngờ được đối phương lại nhẹ nhàng vượt qua chướng ngại.
Liễu Kình Thiên cũng lạnh lùng quan sát. Mục vực đã chuẩn bị chu đáo, điều này chỉ càng làm tăng thêm uy hiếp đối với họ. Bọn người kia nhất định phải bị trừ đi không gợn chút tàn dư, Cửu U Tước nhất định phải thuộc về Liễu vực. Chỉ cần có được Cửu U Tước, Liễu vực sẽ thực sự trở thành bá chủ Bắc Linh cảnh, mà Liễu Kình Thiên hắn, sẽ không còn vẫn mang danh Liễu vực chủ nữa, mà sẽ là Bắc Linh cảnh chủ!
Dã tâm phừng phừng thiêu đốt trong hai mắt Liễu Kình Thiên.
– Đại ca, giờ phải làm gì?
Liễu Minh hỏi, đoàn người của Mục vực đã nhanh chóng biến mất không còn thấy bóng dáng.
– Không vội.
Liễu Kình Thiên cười nhạt:
– Kế hoạch này chúng ta đã chuẩn bị bao lâu chứ? Hắc Minh Uyên chúng ta dò xét từ lâu, Mục vực thì cứ đỏ mắt xông bừa một hướng mà cũng dám đối đầu sao?
Ánh mắt âm u nhìn vào rừng sâu, lão cất giọng.
– Đi thôi, đến nơi đó ta sẽ dọn đại lễ tặng cho chúng.
…
Càng lúc càng tiến sâu vào Hắc Minh Uyên, nhóm người của Mục Phong càng thêm cẩn trọng. Khu vực này của Hắc Minh Uyên có dấu vết của linh thú cao cấp, nếu bị đám thú hung dữ ấy dán mắt vào thì sẽ cực kỳ phiền phức, dù sao cũng cần cẩn thận đề phòng cả bọn người Liễu vực.
Đội ngũ lặng lẽ xuyên qua rừng cây tối tăm, dọc đường thỉnh thoảng gặp linh thú nhưng không dám ra tay trước, mà chọn cách đánh một vòng khá xa để nhanh chóng rời khỏi.
Dưới áp lực căng thẳng đó, khoảng nửa giờ trôi qua, Mục Phong mới dẫn mọi người thoát ra khỏi khu vực cây cối rậm rạp, tiến đến một vách đá bên vực sâu thăm thẳm. Trên vách núi có những khe nứt lớn chằng chịt, nhìn qua như cái miệng rộng của ác ma.
Mục Phong nhìn xuống vực thẳm đen ngòm, lông mày nhíu chặt, gương mặt nghiêm trọng.
– Chúng ta đã rất gần thâm sơn Hắc Minh Uyên…
Mục Phong chậm rãi nói:
– Khu vực này mới thực sự là Hắc Minh Uyên, nơi đây đầy rẫy linh thú cao cấp sinh sống.
– Linh thú cao cấp.
Nhóm thủ hạ đều tỏ ra nghiêm túc, linh thú cấp bậc đó chính là sánh ngang với Mục Phong, cường giả Thần Phách cảnh.
– Trên đường đến đây, ta không cho phép giết một linh thú nào, vì đám linh thú cao cấp cực kỳ hiếu sát, mùi máu dù chỉ thoang thoảng cũng dễ khiến chúng chú ý, mà với đội hình của chúng ta, chỉ cần hai đầu linh thú cao cấp cùng xuất hiện thì sẽ tạo thành tổn thất thê thảm.
Mục Trần cũng gật đầu, nơi này thật sự hung hiểm hơn Bắc Linh Nguyên nhiều.
– Đi thôi, mọi người hãy tăng cường cảnh giác.
Mục Phong giơ tay lên, bước đi trước dẫn đường, tiến vào khe núi đen thui trên vách đá. Phía sau, Mục Trần, Chu Dã và các thủ hạ cũng cẩn thận bám sát theo.
Vực thẳm Hắc Minh Uyên, trên không trung luôn có sương độc bao phủ, khiến không khí nơi đây âm u ẩm ướt, thỉnh thoảng vang lên những tiếng gầm rống dữ dội từ xa vọng lại, mang theo mùi vị chết chóc ám ảnh.
Mục Phong cẩn thận bước đi trong bóng tối, tránh xa hết thảy những nơi có dấu hiệu xuất hiện linh thú. Mục Trần cũng nhận thấy linh lực trong người Mục Phong và Chu Dã vẫn đều đặn vận chuyển, luôn sẵn sàng ứng phó với tình huống bất ngờ.
Cẩn thận hành tẩu, đoàn người vẫn chưa gặp phải khó khăn gì. Sự thuận lợi khiến cho nhóm người Đoạn Vĩ phía sau cũng lén thở phào nhẹ nhõm, với tốc độ này, không bao lâu họ sẽ tới nơi sâu nhất của vực thẳm Hắc Minh Uyên.
Nhưng khi họ cảm thấy thoải mái hơn, thì Mục Trần lại không như vậy, càng yên tĩnh thuận lợi lại càng khiến hắn cảm thấy bất an.
Đến một con đường núi khác, Mục Trần khẽ liếc mắt sang Mục Phong, bốn mắt nhìn nhau, hắn cũng thấy rõ trong ánh mắt cha mình có một tia cảnh giác, dĩ nhiên, người lão luyện như Mục Phong cũng có cảm giác bất an như vậy.
Qua con đường núi đó, tầm nhìn phía trước chợt trở nên thông thoáng, một khu đất trống mênh mông trên sườn núi. Địa thế nơi này là giao điểm của ba tòa núi lớn, xung quanh đều là vách núi dựng đứng.
Mục Phong nhìn bãi đất phía trước, đôi mắt bất chợt tập trung, rồi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào một nơi bí ẩn trên vách đá. Ở chỗ đó có vài bóng người chầm chậm hiện ra.
– A ha ha, Mục Phong, các ngươi đi cũng nhanh quá chứ.
Trên vách núi, Liễu Kình Thiên cười nhạt nhìn xuống đám người Mục Phong.
– Bọn Liễu vực, cẩn thận!
Chu Dã nhìn thấy, kêu lên nhắc nhở mọi người, linh lực mạnh mẽ trong cơ thể bốc lên.
– Liễu Kình Thiên, các ngươi định làm gì?
Mục Phong trầm giọng quát, Liễu vực dường như quá am hiểu về Hắc Minh Uyên.
– Thấy các ngươi khổ cực như vậy, thật không vui lắm, cho nên ta muốn giúp các ngươi một tay.
Liễu Kình Thiên mỉm cười, nhưng trong nụ cười chứa đầy ác ý, lão vung tay, đám thủ hạ của Liễu vực phía sau liền nâng những cái bình lớn lên, hung hăng ném xuống.
“Choang choang”
Bình rơi xuống đất vỡ nát, bất ngờ tung tóe những chất lỏng đỏ thẫm, không ai ngờ đó đều là máu tươi, mùi máu nồng nặc tràn ngập không khí, lan tỏa ra xung quanh.
Mục Phong thấy cảnh đó nhất thời biến sắc.
– Hơi tiếc là máu linh thú dường như cũng không có hiệu quả cao lắm.
Liễu Kình Thiên đưa mũi hít mùi máu tươi, thờ ơ nhận xét, ánh mắt ác độc. Bất thình lình, hắn vung tay lên, hơn mười tên thủ hạ của Liễu vực bất ngờ bị đẩy bay khỏi vách núi, thét lên kinh hãi.
“Đùng.”
Liễu Kình Thiên mặt không đổi sắc đánh ra vài luồng hào quang linh lực, hung hãn bắn vào những tên thủ hạ đang bay xuống.
“Uỳnh!”
Một tiếng vang gọn gàng vang lên, mười mấy người Liễu vực xấu số lập tức nổ tung giữa không trung, máu me rơi xuống như mưa, tạo thành một cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Ánh mắt Mục Phong chợt trở nên u ám.
“Graoooow!”
Từ vực thẳm Hắc Minh Uyên đột ngột vang lên những tiếng gầm rống dữ tợn, linh lực cuồng bạo phát ra mãnh liệt.
Linh thú cao cấp!
Sắc mặt Mục Phong cuối cùng trở nên tái mét, Liễu Kình Thiên quả thật là một kẻ độc ác!