Chương 55: Giải pháp | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 02/02/2025

Mục Phong ngắm nhìn đứa con trai đang mỉm cười nhẹ nhàng trước mặt, mặc dù trong lòng lão còn chút nghi hoặc nhưng lại cảm thấy thích thú. Ngay cả bản thân lão, với kinh nghiệm phong phú, cũng chưa tìm ra cách để mọi người vượt qua đầm hắc độc, vậy mà con trai của lão lại có thể giải quyết chuyện này sao?

– Nói thử xem làm thế nào, nếu chỉ là nói mò, thì lâu rồi ta cũng không cần giáo huấn ngươi nữa! – Mục Phong vui vẻ cười nói.

Mục Trần hướng tầm mắt vào đầm hắc độc mênh mông, chậm rãi nói:

– Đầm hắc độc này, chim sẻ khó lòng bay lọt. Nếu bước vào, sẽ lún sâu không thoát ra được, mà bay lên trời cũng khó khăn, bởi sương độc dày đặc. Nếu dùng những vật liệu nổi làm điểm tựa phóng qua, thì cũng khả thi để đi trên mặt nước, nhưng khổ nỗi, nếu dừng lại, Hắc Độc Ngạc đông đảo sẽ lao tới xé xác.

– Mấy chuyện đó, lẽ nào phụ thân ngươi không biết? – Mục Phong trêu đùa, vừa cười vừa mắng.

– Thật ra, muốn qua cũng không phải khó. Trong đầm này, có cái gì tự do qua lại không? – Mục Trần cười hỏi.

– Tự do qua lại? – Mục Phong nhăn trán suy nghĩ, chợt thốt lên: – Là Hắc Độc Ngạc?

– Đúng vậy, chỉ cần chúng ta bắt vài con Hắc Độc Ngạc, lột da bọc vào thuyền, thì có thể tự do đi lại trong đầm mà không bị cản trở. Mùi Hắc Độc Ngạc tỏa ra từ thuyền cũng sẽ giúp ta tránh công kích bất ngờ từ những con khác. – Mục Trần nói, ánh mắt tràn đầy tự tin.

– Thật đơn giản vậy sao? – Mục Phong cau mày suy nghĩ, chưa tính tới những khó khăn khác. Dù da Hắc Độc Ngạc có thể có tác dụng, nhưng khó mà đảm bảo cả đoàn an toàn.

– Ha ha, thật ra vẫn cần thêm một bước nữa. – Mục Trần cười nói, tuy Hắc Độc Ngạc khá ngu ngốc, nhưng dù sao cũng là sát thủ của đầm lầy, không dễ bị đánh lừa chỉ bằng mùi hương.

– Bước cuối cùng phải chờ những bước trước đó hoàn tất đã, Tía, việc liệp sát Hắc Độc Ngạc này sẽ là của mọi người nha.

Nghe lời đó, mọi người đều tròn mắt nghi hoặc, không ai đoán được Mục Trần định làm gì.

– Tiểu tử ngươi, tốt nhất đừng có gạt ta! – Mục Phong gầm gừ, hiện giờ bọn họ cũng không có cách nào khác. Hơn nữa, thời gian cấp bách, dây dưa sẽ bị Liễu vực bỏ xa.

– Chu Dã, chúng ta hãy ra tay, những người khác chuẩn bị làm thuyền. – Mục Phong trực tiếp ra lệnh.

– Vâng! – Mọi người đồng thanh trả lời.

Mặc dù mọi người đều hoài nghi phương pháp của Mục Trần, nhưng khi Mục Phong đã ra lệnh, không ai dám không tuân theo, bắt đầu phân tán chặt cây để lấy gỗ.

Mục Phong và Chu Dã cùng tiến lên, linh lực hùng mãnh trong cơ thể trào dâng. Mục Phong động thân hình đã xuất hiện giữa không trung của đầm hắc độc, linh lực như ngọn lửa phát ra sau lưng biến thành một con Viêm Điêu khổng lồ. Trên cơ thể chim lửa, vảy đỏ rực, hai cánh giống cánh rồng, sức mạnh đầy uy nghi, tỏa ra áp lực cường đại, khiến cho các sinh vật dưới đáy đầm hoảng loạn, đầm lầy khuấy động. Một con Hắc Độc Ngạc bất ngờ trồi lên khỏi bùn, sợ hãi nhìn chằm chằm vào bóng dáng chim lửa trên cao.

“Roarrr!”

Chu Dã cũng lơ lửng giữa không trung, phía sau xuất hiện một đầu tê giác to lớn như ngọn núi, trọng lượng của nó khiến không khí chấn động.

Phàm là cường giả trong Thần Phách cảnh, khi luyện hóa tinh phách của linh thú nào thì sẽ nhận được đặc tính và sức mạnh của linh thú đó. Viêm Long Điêu làm tăng tốc độ của Mục Phong, còn Sơn Nhạc Linh Tê lại mang đến sức mạnh và trọng lượng cho Chu Dã.

Mục Trần nhìn hai linh thú uy phong lẫm liệt phía sau hai người, không kềm được mà thèm thuồng. Thần Phách cảnh quả thật cường đại, hơn xa Linh Luân cảnh.

Chu Dã nắm chặt bàn tay lại thành quyền, khẽ quát lên, tung ra một nắm đấm. Linh lực vàng sẫm từ tay lão phóng ra, gào thét ầm ầm như đá tảng lăn xuống, hung hãn nện xuống đầm lầy.

“Uỳnh!”

Đất đai rung chuyển, đầm lầy bị đào ra một cái lỗ sâu, xung lực khiến cho mười mấy con Hắc Độc Ngạc bị đánh bay lên khỏi mặt nước.

Ngay lập tức, Mục Phong phối hợp, Viêm Long Điêu sau lưng rướn cổ ré lên, ánh lửa cuồng bạo quét ra, quấn lấy những con Hắc Độc Ngạc bị phóng lên không.

Mười mấy con Hắc Độc Ngạc, thực lực Linh Luân cảnh, trong chớp mắt đã bị đánh tan. Mục Phong khéo léo điều khiển linh lực, ném những xác cá sấu lên bờ, nơi những thủ hạ đang đứng chờ sẵn.

Khi Mục Phong và Chu Dã ra tay, không xa đầm hắc độc, nơi có con đường ven vách đá, một nhóm người chợt dừng lại, chính là những tên thuộc Liễu vực mà Mục Phong đã từng chạm trán.

– Cổ linh lực dao động này… – Liễu Tông dừng bước, ngước nhìn về phía nguồn linh lực lan tỏa: – Là Mục Phong và Chu Dã… có vẻ như họ đang gặp phiền phức rồi.

– Chắc hẳn họ đang mắc kẹt ở đầm hắc độc. Ha ha, thực lực của Mục Phong và Chu Dã muốn mạnh mẽ xông qua cũng không khó, nhưng tiêu hao sức lực cực lớn, còn phải hỗ trợ đám thủ hạ đi theo, e rằng không thể làm được. – Liễu Kình Thiên, đứng đầu đoàn người, mỉm cười nhạt.

– Vậy thì lần sau, chúng ta chỉ có thể gặp bọn họ ở sâu trong kia, hẳn chỉ có tàn binh thôi, thật là mất hứng thú tranh giành. – Liễu Kình Thiên nói, ánh mắt ánh lên sát khí.

– Cũng phải cảm tạ đại ca đã suy nghĩ chu đáo. Nếu có cơ hội, không để tên nào chạy thoát. Nếu Mục vực không có Mục Phong và Chu Dã trấn giữ, thì sao chúng ta không dễ dàng thu hoạch được nhỉ? – Liễu Minh cũng cười nham hiểm.

Liễu Kình Thiên chỉ gật đầu, đôi mắt ẩn chứa vẻ tàn nhẫn. Nếu quả thật có cơ hội, lão sẽ không buông tha. Giờ chỉ cần đến được nơi đó trước, mai phục chờ đợi bọn tàn binh tiêu hao sức lực, lúc đó mọi chuyện được định đoạt.

– Mục Phong a, cứ muốn ta ở lại Mục vực hưởng phúc thì không chịu. Nằng nặc đòi tranh đoạt Cửu U Tước với Liễu vực chúng ta, vậy thì cũng không trách ta được…

“Bùm”.

Đất đai rúng động, Mục Trần nhìn mười mấy cái xác cá sấu được Mục Phong thả tới, không thể kềm chế được mà chép miệng. Những con Hắc Độc Ngạc này, mỗi con đều có thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ, mà trong tay phụ thân và Chu thúc, một chút sức kháng cự cũng không có.

Mục Trần thầm tán thưởng, gọi vài tên thủ hạ dùng đao khéo léo lột da cá sấu. Bên kia, nhóm những vị thành chủ cũng đã chặt cây làm xong vài con thuyền nhỏ đơn giản, đang bọc da cá sấu quanh những con thuyền đó.

Nếu những con thuyền gỗ sơ sài này trực tiếp đi xuyên qua đầm, e rằng chưa được bao xa đã bị bùn lầy nhấn chìm. Nhưng khi bọc lấy da cá sấu còn sót lại một ít linh lực dao động, cũng sẽ đủ để thuyền nổi trên mặt nước đầm.

Mọi người đều đã hoàn thành công việc, không hẹn mà cùng nhìn về phía Mục Trần, trong lòng mỗi người đều đang thắc mắc, không biết phương pháp này có thể giúp mọi người cùng vượt qua đầm hắc độc hay không?

– Đến phiên ngươi làm việc rồi. – Mục Phong cũng nhìn Mục Trần, sắc mặt nghiêm túc nói: – Ngươi đừng có làm ẩu, nếu trong đầm xuất hiện phiền phức, thì không nhiều người sống sót đâu.

– Tía cứ an tâm. – Mục Trần thành thật cười cười, rồi chỉ vào đầm lầy, nói: – Chính yếu là phải tránh được công kích của bầy Hắc Độc Ngạc, như vậy sẽ không có phiền phức gì. Chúng vốn là linh thú trung cấp, nhưng vì sống trong đầm lầy lâu ngày nên tầm nhìn bị hạn chế. Chỉ cần có biện pháp khiến chúng loạn thị giác, kết hợp với khí tức từ da cá sấu này, sẽ đủ để ta xuyên qua.

– Làm cách nào khiến chúng hoa mắt được? – Mục Phong nhíu mày dò hỏi.

– Điều này cũng nhờ vào công lao của tía đã sắp xếp cho ta thời gian này để học tập một chút về linh trận… – Mục Trần mỉm cười, lòng bàn tay mở ra, tám linh ấn lung linh lơ lửng trên đầu ngón tay.

– Ngươi đã có thể bố trí linh trận? – Nhìn thấy linh ấn trên ngón tay Mục Trần, cả Mục Phong và Chu Dã đều sững sờ, còn những thủ hạ của Mục vực thì ánh mắt đầy thán phục nhìn về phía thiếu chủ.

– Chỉ là tiểu linh trận mà thôi. – Mục Trần cười nói: – Ta bố trí tiểu linh trận này gọi là Mê Hồn trận, có một chút hiệu quả mê hoặc, dù không lớn lắm nhưng với mấy con cá sấu mắt mờ thì lại rất thích hợp.

Mục Phong và Chu Dã vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cũng không khỏi thở dài. Không ngờ Mục Trần lại có kiến thức về linh trận không hề kém, thậm chí là còn lão luyện hơn họ một chút.

Nói xong, Mục Trần sắc mặt biến đổi, ngón tay động đậy, tám linh ấn lập tức biến mất xung quanh thuyền nhỏ. Mọi người cảm nhận được không khí có chút dao động kỳ lạ.

Mục Trần thi triển, thay đổi kết ấn, một lát sau thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trán:

– Được rồi!

Mọi người phóng tầm mắt nhìn lại, thấy trên thuyền xuất hiện một làn sương mỏng manh, che khuất hình dáng chiếc thuyền.

Làn sương này, mặc dù lạnh lẽo nhưng lại có vẻ kỳ lạ khiến bọn họ cảm thấy an tâm. Hắc Độc Ngạc thì không thể có tầm nhìn như con người bình thường.

– Thiếu chủ thật là tài năng a. – Đoạn Vĩ trầm trồ khen ngợi, trước kia vẫn đối đãi với hắn như một thiếu niên non nớt, nhưng giờ đây lại phát hiện, thiếu chủ của mình không đơn giản.

Dù không biết biện pháp này có hiệu quả ra sao, nhưng vẫn tạo được lòng tin cho mọi người.

– Khen sớm quá làm gì, nếu không có hiệu quả thì chỉ là phí công, mà còn hại người. – Mục Phong nói như không hài lòng, nhưng trong lòng lại không khỏi đắc ý vui sướng. Dù vậy vẫn cố ý nói như vậy để con trai không quá tự mãn.

– Là lừa hay ngựa, cứ tới sẽ biết. – Mục Trần bĩu môi, đẩy thuyền nhỏ tiến vào đầm hắc độc, dẫn đầu đoàn người bước tới.

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 109: Hồi phục

Đại Chúa Tể - Tháng 2 2, 2025

Chương 394: Hắn sao có thể mạnh đến tình trạng như thế

Chương 108: Yên ổn

Đại Chúa Tể - Tháng 2 2, 2025