Chương 53: Ngạnh chiến | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025
Dưới tán cây rừng, Mục Trần tĩnh lặng, ánh mắt qua những tán lá dày dạn chú mục vào hình bóng quen thuộc phía trên cao – Liễu Mộ Bạch. Hắn vốn không ngờ rằng mình lại có cơ hội đối đầu một chọi một với kẻ này ngay tại đây. Có vẻ như nhóm người của Liễu vực đã bị đàn ong dữ tách ra, và tên nham hiểm này cũng không thể tránh khỏi việc nghe thấy tiếng sáo mỏng manh mà hội tụ lại. Đáng tiếc là hắn ta vẫn chậm chân hơn Mục Trần một chút, chưa kịp đến nơi đã bị Mục Trần kéo hết cả.
Với lời đe dọa đòi bảo vật của Liễu Mộ Bạch, hắn chỉ cười nhạt, khoé miệng nhếch lên châm chọc:
– Chỗ này đâu phải Bắc Linh viện, ta tin rằng ngươi cũng rõ ràng nếu chết dưới tay ta, chẳng ai thèm truy cứu, vì vậy khuyên ngươi nên hiểu rõ tình hình thực tế một chút. Mà ta thấy tính cách ngươi cũng không đến nỗi ngu xuẩn như cái loại liều mạng đâm đầu vào chỗ chết.
Liễu Mộ Bạch sau khi nhìn thấy nụ cười khẩy của Mục Trần, hắn không hề để ý đến lời nói của mình, đôi mắt vẫn mang vẻ hờ hững, từ từ lên tiếng:
– Huyết Đồ đuổi giết ta mà còn chẳng sợ, Liễu Mộ Bạch ngươi thì có đáng gì?
Mục Trần mỉm cười đáp lại:
– Huyết Đồ đó thật ra quá ngu xuẩn, có lẽ hắn không may gặp phải Ngân Giác Long Báo trong Bắc Linh Nguyên, phải không? Vận khí của ngươi thật tốt, chuyện hi hữu như thế mà cũng đụng phải.
Liễu Mộ Bạch khinh thường, khí thế liền ra vẻ mỉa mai. Thực sự sau đó, bọn họ đã ở lại điều tra sự việc, lần tìm dấu chân của Huyết Đồ mà đến lãnh địa của Ngân Giác Long Báo, tìm thấy vài mảnh quần áo rách nát của Huyết Đồ, từ đó mờ mịt xây dựng vài giả thuyết về lý do tại sao Mục Trần có thể đào thoát và giết chết được Huyết Đồ.
– Huyết Đồ là bị Ngân Giác Long Báo giết chết, có liên quan gì đến ngươi chứ? Lấy cái chuyện đó ra dọa ta, ngươi cũng hơi khờ đó.
Liễu Mộ Bạch lạnh lùng cười nói, sự thật là hôm đó bọn người Liễu vực đã đoán ra được phần nào sự việc. Chỉ có điều, bọn họ đều nghĩ rằng việc Ngân Giác Long Báo xuất hiện là ngẫu nhiên, chứ chẳng ai ngờ rằng nguyên nhân chính lại do tên thiếu niên kia bày âm mưu dẫn dắt Huyết Đồ vào cái bẫy chết chóc ấy.
Mục Trần chỉ mỉm cười, hoàn toàn không có ý định biện bạch hay cãi cọ với kẻ nói nhiều này, hắn càng thích những đối thủ tự mãn cho mình thông minh.
– Bây giờ ngươi có ngoan ngoãn nộp những thứ đó ra không?
Liễu Mộ Bạch lại vươn tay ra, nhưng lòng bàn tay hắn đã bắt đầu xuất hiện linh lực dao động.
Mục Trần mỉm cười lắc đầu.
“Phốc!”
Vừa lúc Mục Trần lắc đầu, Liễu Mộ Bạch phóng người xuống khỏi nhánh cây, như một đầu ưng từ trên cao lao xuống bắt mồi. Linh lực mạnh mẽ trào ra từ lòng bàn tay, không chút nương tay oanh kích vào Mục Trần.
Mục Trần đẩy mũi chân vào đám lá khô rậm rạp dưới chân, bất ngờ hất mạnh lên trời, lá khô tung tóe khắp nơi, thân hình hắn nhanh chóng lùi lại phía sau.
“Rào!”
Linh lực đỏ rực bộc phát, trực tiếp chấn nát đám lá khô cản trở tầm nhìn. Liễu Mộ Bạch, thân pháp nhanh như chớp, bàn tay hắn quắp lại như vuốt ưng, linh lực đỏ rực khao khát bùng phát, động thái công kích hướng về chỗ yếu hại trong lồng ngục của Mục Trần.
Nhìn thế công tàn nhẫn của Liễu Mộ Bạch, ánh mắt Mục Trần cũng lạnh đi, trên nắm tay trào ra linh lực hắc ám, ngay khi đó, một đạo Sâm La Tử Ấn lóe lên trên đỉnh quyền của hắn.
Một quyền tung ra!
Sâm La Tử Ấn bất ngờ lóe lên, linh lực hắc ám bao phủ tạo nên một dao động bá đạo.
“Chát!”
Quyền ấn của Mục Trần tông thẳng vào ưng trảo sắc bén của Liễu Mộ Bạch, một tiếng va chạm chát chúa vang lên, mắt thường có thể thấy rõ khí lãng linh lực khuếch tán dữ dội, quét bay hết mọi vật thể xung quanh hai người.
Thân hình Mục Trần hơi chấn động, lùi về sau vài bước, ánh mắt lãnh đạm vẫn chú ý đến Liễu Mộ Bạch, thực lực của tên này quả nhiên đã tiến vào Linh Luân cảnh a.
– Linh Động cảnh hậu kỳ?
Liễu Mộ Bạch bỗng thốt lên, ánh mắt kinh hãi. Lần trước hắn giao tranh với Liễu Dương ở viện thí chỉ vừa đạt đến Linh Động cảnh trung kỳ, chưa bao lâu đã có thể đạt đến Linh Động cảnh hậu kỳ. Tốc độ tu luyện của hắn quả thực rất nhanh.
Hơn nữa, điều khiến Liễu Mộ Bạch kinh ngạc hơn nữa là thực lực như vậy mà vẫn không thể chiếm ưu thế khi đối đầu với Mục Trần. Thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ lại có thể cường hãn như vậy, đúng là khiến người khác kinh ngạc.
– Có thực lực, không trách được luôn khiến ta cảm thấy chán ghét. Ban đầu ta định đánh cho ngươi mất mặt khi tranh đoạt danh ngạch Ngũ Đại Viện, nhưng hiện tại, ngươi khiến ta ghét cay ghét đắng, vậy thì ta sẽ không cho ngươi cơ hội đâu.
Liễu Mộ Bạch tức giận lẩm bẩm, lại co chân búng ra, linh lực đỏ rực bao bọc lấy cơ thể, áp lực trực tiếp dồn đến Mục Trần. Nhìn bộ dáng của hắn có vẻ như đang tính toán liều mạng với Mục Trần trong này.
Và không chần chừ, linh lực càng lúc càng mãnh liệt, đôi tay hắn co lại như trảo, linh lực đỏ rực cuồn cuộn quấn quanh hai tay, mơ hồ hình thành một đầu hỏa ưng. Thủ trảo và hỏa ưng dung hợp, công kích hung hãn hướng tới Mục Trần.
Đối diện đòn tấn công sắc bén từ Liễu Mộ Bạch, Mục Trần không chọn chính diện kháng cự. Thực lực của Liễu Mộ Bạch rõ ràng mạnh hơn hắn một bậc, nếu cứ lao đầu xông lên, quả thật chỉ làm cho tên kia thỏa mãn.
Mục Trần điểm chân nhảy lùi lại, trong lúc đó những tia hắc ám đột ngột xuất hiện trên mười đầu ngón tay hắn.
Liễu Mộ Bạch theo sát không buông, đòn tấn công mạnh mẽ ép buộc Mục Trần liên tiếp lùi lại. Nhìn thấy đối phương không ngừng tránh né, Liễu Mộ Bạch cười gằn:
– Không phải ngươi vẫn tự phụ cho mình mạnh sao? Giờ thì sao mà như thỏ rừng tránh né chạy trốn?
Mục Trần vẫn điềm nhiên tránh né, trả lại tên kia một tia cười khiêu khích, nhưng không có ý định ở lại đối cứng.
– Ta xem ngươi có thể trốn đi đâu!
Khóe mắt Liễu Mộ Bạch sáng lên, thân hình như bay bổng giữa không, linh lực hùng hồn tuôn ra mạnh hơn, bàn tay biến thành quyền, từ trên cao chực nện xuống Mục Trần.
– Viêm Ưng Phần!
Một quyền nện xuống, linh lực đỏ rực như ngọn lửa cuộn trào. Quyền phong được ngọn lửa bao lấy, Liễu Mộ Bạch tựa như hỏa ưng gào thét lao xuống, chặn đứng tất cả đường lui của Mục Trần.
Mọi người đều nghĩ Mục Trần sẽ hoảng loạn, nhưng hắn bất chợt dừng lại, đôi con ngươi đen láy chăm chú nhìn thế công cuồng bạo tiến tới, hai bàn tay chớp mắt hợp lại, quát lớn:
– Kết trận!
“Zíu, zíu, zíu…!”
Khi hắn vừa kêu lên, không khí trước mặt bỗng chốc dao động, từng luồng linh lực hắc ám như sợi chỉ tuôn ra, quấn quanh tứ chi và thân thể Liễu Mộ Bạch, trói chặt lại.
Bất chợt bị trói buộc, khiến thân thể Liễu Mộ Bạch khựng lại cứng ngắc trong chớp mắt. Gương mặt hắn lại một lần nữa hiện lên sự kinh hãi:
– Linh trận?
Chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, hắn ngay lập tức nhận ra sức mạnh trói buộc của linh trận có vẻ yếu ớt, cười khinh thường:
– Ra chỉ là một cái tiểu linh trận.
“Ầm!”
Linh lực hùng hồn trong cơ thể tựa như sóng dữ, trào ra mạnh mẽ, trực tiếp chấn nát những tia linh lực hắc ám. Thế công của Liễu Mộ Bạch vẫn không hề bị cản trở, hung hãn oanh kích vào Mục Trần, chỉ có điều tiểu linh trận kia đã làm cho thế công chậm lại một nhịp, khí thế cũng giảm hẳn đi.
Lúc này đây, khi đối mặt với đòn tấn công không buông tha của Liễu Mộ Bạch lần thứ hai cuồng bạo tiến tới, Mục Trần không còn lựa chọn tránh né nữa, sắc mặt hắn ngưng trọng, sát khí lạnh lùng mạnh mẽ hướng ra ngoài.
Linh lực hắc ám bổng chốc bao bọc lấy hai bàn tay Mục Trần, hắn bước tới vài bước, trong tay xuất hiện hai đạo Sâm La Tử Ấn thoắt ẩn thoắt hiện.
– Cuối cùng thì không chạy nữa sao?
Liễu Mộ Bạch thấy vậy, ý cười càng sâu, càng thêm sung sướng, sát khí cũng mạnh mẽ, ánh mắt hung ác tàn nhẫn, linh lực đỏ rực như hỏa ưng săn mồi, áp lực vô hình nhanh chóng dồn lên ngực Mục Trần.
– Sâm La Tử Ấn!
Hai bàn tay co lại, rồi tung ra theo tiếng quát đầy khí thế, linh lực trong cơ thể bùng nổ như sóng dữ cuồn cuộn.
Hai luồng Sâm La Tử Ấn tỏa ra quang mang bá đạo.
Quyền chưởng gào thét vung tới, dưới đôi mắt hung ác và lạnh lẽo của cả hai người, ầm ầm va chạm với nhau.