Chương 523: Tần Phong | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 05/02/2025
Trong bóng rừng âm u, một đám đông bỗng chốc xuất hiện như nấm mọc sau mưa, những ánh mắt hung ác đồng loạt đổ dồn vào ba người đứng giữa vòng vây.
Mục Trần khẽ liếc nhìn thế cục hiện tại, không ngờ lại bị đám người Tần Phong phát hiện và bao vây nhanh đến vậy.
Lạc Li và Thanh Tuyền cũng tiến sát lại gần Mục Trần, ánh mắt lạnh lùng như băng liếc thẳng về phía Tần Phong. Dù đối phương đông người thế mạnh, nhưng muốn nuốt trọn bọn hắn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
“Ha ha, Mục Trần! Thật là, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại tự tìm đến!”
Tần Phong cười khẩy, giọng điệu chế giễu.
“Ngươi thật là quan tâm ta quá nhỉ?”
Mục Trần cười đáp, liếc nhìn đám lâu la đang bao vây xung quanh:
“Sao thế? Khu vực này không thể vận dụng linh lực, khiến ngươi lo lắng lắm à?”
“Còn mạnh miệng?”
Tần Phong nhíu mày:
“Chẳng lẽ ngươi không biết nên lo lắng mới phải sao?”
Mục Trần giả vờ suy nghĩ, rồi lắc đầu:
“Tiếc là, ngươi chưa đủ tư cách!”
Tần Phong im lặng, rồi nhẹ phất tay, giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Dọn dẹp chúng đi!”
Ngay lập tức, cả trăm người xung quanh nhất tề hô ứng, thân thể thoáng hiện ánh sáng nhàn nhạt như kim thiết, sức mạnh cường hãn dồn xuống chân, lấy đà nhảy mạnh xông ra.
Khí thế hùng hổ như vạn mã lao nhanh, áp lực vô cùng lớn.
Ánh mắt Mục Trần trở nên lạnh lùng vô song, lôi điện chớp động. Hắn giậm mạnh chân xuống đất, những vết nứt dữ dội từ vị trí bàn chân hắn lan tỏa ra xung quanh. Mặc dù hiện tại không thể sử dụng linh lực, nhưng sức mạnh cơ thể của hắn, ở nơi này khó ai sánh bằng.
“Vù!”
Thân ảnh hắn hóa thành một cái bóng mờ ảo, lao thẳng vào giữa đám người đang xông tới.
“Uỳnh!”
Một quyền phẫn nộ mang theo kình phong dũng mãnh, nện vào những kẻ xông tới đầu tiên.
Những âm thanh chát chúa vang lên, vài kẻ ngực bụng lõm sâu vào, máu tươi phun ra như mưa, thân thể bay ngược trở lại, lập tức quằn quại trong đau đớn.
“Chát! Bốp!”
Quyền cước Mục Trần múa lên liên hồi, hắc lôi lượn lờ quanh thân, sức mạnh đáng sợ như cự chùy nện xuống, mỗi lần tung đòn là có một kẻ bị chấn hộc máu văng ra. Hắn như một con mãnh hổ xông vào bầy cừu, không ai địch nổi.
Đám người bao vây Mục Trần rất đông, nhưng căn bản không ai đến gần được hắn trong phạm vi một trượng.
Những kẻ này cũng từng tu luyện thần quyết luyện thể, nhưng rõ ràng sức mạnh cơ bắp vẫn không là gì so với Mục Trần.
Cách đó không xa, Lạc Li và Thanh Tuyền cũng xông tới, thân thể ngọc ngà mềm mại của hai nàng cũng tỏa ra hào quang sáng ngời, như ngọc thạch trong suốt. Lạc Thần Kiếm trong tay Lạc Li tuy mất đi uy phong vốn có vì không dùng được linh lực, nhưng sự sắc bén của nó vẫn đủ để nàng tạo một khoảng trống an toàn quanh thân đến mấy trượng, không ai có thể áp sát.
Ôn Thanh Tuyền múa kim chiến thương, thương ảnh liên miên, hung tàn độc đáo, phàm là kẻ nào đến gần phạm vi công kích đều bị nàng tặng cho vài xiên, để lại mấy lỗ máu tan nát.
Bóng tối rừng rậm vang lên những tiếng rên la thảm thiết, tiếng quyền cước binh khí chạm vào da thịt khiến nhiều kẻ giật mình thon thót.
Tần Phong đứng ngoài vòng chiến, nhìn thấy ba người lọt vào vòng vây cả trăm người nhưng không hề rơi vào hạ phong, sắc mặt vẫn hờ hững, chẳng hề quan tâm đến những tên lâu la bị ba người kia nhanh chóng đánh bại.
“Thật sự là lợi hại a!”
Xem chiến đấu một hồi, hắn tủm tỉm cười, ánh mắt không hề nhìn tới Mục Trần, mà lại chú ý sang Ôn Thanh Tuyền, lửa nóng hừng hực thiêu đốt trong con ngươi. Hắn lẩm bẩm:
“Nếu ta đánh bại được vị cao thủ đệ nhất này, có lẽ tên của ta sẽ vang danh khắp Đại Tái Linh Viện?”
Trong ba người kia, kẻ khiến Tần Phong kiêng dè nhất chính là Ôn Thanh Tuyền. Thời gian trước, đội ngũ mà nàng ta lãnh đạo vững vàng chiếm vị trí đệ nhất, mặc cho bao nhiêu đội ngũ cường hãn khác cố gắng đuổi theo, cũng không thể vượt qua.
Mọi người đều biết rõ thực lực đáng sợ của Ôn Thanh Tuyền. Nếu ở bên ngoài, cho Tần Phong thêm vài lá gan cũng không dám có ý ra tay với nàng. Mặc dù vậy, tình hình lúc này lại khác nhiều. Khu vực này không thể vận dụng linh lực, thực lực Ôn Thanh Tuyền giảm mạnh, chính là lúc nàng yếu nhất, thời cơ tốt nhất.
Tưởng tượng đến cảnh nàng ta đại bại dưới tay mình, Tần Phong càng thêm khoái trá.
Hắn chậm rãi bước tới, rồi bất ngờ tăng tốc như đại bàng tung cánh, cấp tốc xuất hiện trên không trung, ngay trên đầu Ôn Thanh Tuyền. Một chưởng từ trên cao ập xuống, quyền phong kinh người.
“Hừ.”
Ôn Thanh Tuyền nhận thấy công kích nhưng vẫn không hề nao núng, kim chiến thương múa nhanh như chớp, đâm thẳng tới Tần Phong.
“Ha ha!”
Tần Phong cười quỷ dị, chưởng đang ập xuống biến thành chỉ, linh lực hùng hậu như thủy triều bùng nổ.
Tần Phong lại có thể vận dụng linh lực ở đây?
Sắc mặt Ôn Thanh Tuyền kịch biến.
“Keng!”
Tiếng kim thiết vang vọng, chỉ kình đầy linh lực của Tần Phong mạnh mẽ điểm vào mũi thương, kình lực đáng sợ chấn Ôn Thanh Tuyền lùi lại một đoạn, sắc mặt tái đi.
“Ha ha, bây giờ đám ngu si các ngươi đã biết vì sao ta tự tin như vậy chưa? Ở trong này ta vẫn có thể thi triển linh lực, hiện tại các ngươi trong mắt ta là cái thá gì?”
Tần Phong cười lớn, lăng không đứng giữa rừng, linh lực hùng hậu tản mát quanh thân, áp lực tỏa ra mạnh mẽ.
Ôn Thanh Tuyền nghiến răng, gương mặt lạnh như băng. Nàng không ngờ lại bị Tần Phong đả thương, khiến lòng kiêu hãnh của nàng khó chịu vô cùng.
“Cho dù không có linh lực, trong mắt ta ngươi vẫn chỉ là một tên phế vật.”
Ôn Thanh Tuyền cười khẩy, thanh âm cực kỳ khinh miệt.
“Thế ư?”
Tần Phong, mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, lắc mình biến mất trong không trung.
Ôn Thanh Tuyền nghiến răng, vội lùi lại, tay giữ chặt kim thương, rồi bất ngờ thương ảnh như mưa đâm tứ phía.
“Keng keng keng!”
Tiếng kim loại va chạm vang lên, hoa lửa tóe ra liên hồi, mỗi lần chống đỡ, thân thể Ôn Thanh Tuyền lại hơi run lên.
Lúc này, nàng hiển nhiên hoàn toàn bị Tần Phong áp đảo.
Tần Phong tận hưởng sự thắng thế trước Ôn Thanh Tuyền, đắc ý cười càng lớn, ánh mắt càng dữ tợn, thế công càng cuồng bạo.
Chỉ kình tràn ngập linh lực của Tần Phong lại điểm lên kim thương, cánh tay Ôn Thanh Tuyền run rẩy kịch liệt, đôi môi đỏ càng thêm đỏ thẫm vì máu tươi.
“Ha ha!”
Tần Phong cười điên cuồng, chẳng cho Ôn Thanh Tuyền một cơ hội để thở, song chỉ phía trên, hào quang càng thêm sáng ngời, lại có phong toàn ở đầu ngón tay thành hình.
“Cụ Phong Chỉ!”
Tần Phong nhanh như chớp xuất hiện sau lưng Ôn Thanh Tuyền, chỉ kình mang theo sức mạnh lốc xoáy không chút nương tay, hướng thẳng tới nàng.
Ôn Thanh Tuyền nghiến răng, đôi mắt phượng trở nên lãnh khốc đáng sợ, tay lập tức kết thành một ấn pháp kỳ lạ. Nhưng chính lúc đó, nàng cảm thấy không gian sau lưng hơi dao động, dường như có ai đó xuất hiện phía sau nàng, rồi một mùi hương quen thuộc phả vào mũi, chính là Mục Trần.
Mục Trần vươn tay ôm lấy cái eo thon của nàng, kéo nàng vào lòng hắn.
Biến cố bất ngờ khiến Ôn Thanh Tuyền cả kinh, phản xạ giơ cùi chỏ thúc vào bụng hắn, khiến hắn rên lên một tiếng, rồi ngay lúc đó một cỗ cuồng lực ập tới đánh văng cả hai đi.
Khi sắp chạm đất, Mục Trần xoay người, để thân thể hắn trở thành tấm đệm, nện xuống mặt đất rừng, còn Ôn Thanh Tuyền an ổn ngồi trên người hắn.
“Ngươi làm gì đó?”
Ôn Thanh Tuyền giãy nảy thoát khỏi cái ôm của Mục Trần, tức giận.
“Ngươi ra tay nặng thế?”
Mục Trần xoa xoa cái bụng nhăn nhó, rồi hắn nghiêm túc trở lại, nhìn Tần Phong với linh lực hùng hậu quanh thân, ánh mắt lạnh lẽo khẽ nói:
“Để ta xử hắn!”
“Ta tự đối phó được!”
Ôn Thanh Tuyền tức giận trừng mắt nhìn Mục Trần, hiển nhiên là còn đang giận dỗi cái vụ hắn dám ôm nàng như vậy.
Mục Trần chẳng thèm quan tâm, giơ tay cản nàng lại, rồi tiến lên phía trước.
Ôn Thanh Tuyền trợn mắt nhìn Mục Trần, nhưng bất giác nhìn thấy vết thương sau lưng hắn, một mảng máu lớn. Đó là…
Ôn Thanh Tuyền nhìn lại Tần Phong, hai ngón tay hắn ta vẫn còn nhỏ máu, dĩ nhiên không phải máu của hắn.
Vừa rồi Mục Trần ôm lấy nàng, chính là hắn đã dùng tấm lưng của mình để chắn cho nàng một kích.
“Ngươi…”
Cơn giận của Ôn Thanh Tuyền chậm rãi tan biến, khóe miệng giật giật.
“Yên tâm đi, ta da dày thịt béo, chảy chút máu có hề gì.”
Mục Trần biết nàng đã phát hiện ra vết thương sau lưng, hắn chỉ khoát tay:
“Tên kia giao cho ta, ngươi đến giúp Lạc Li.”
Ôn Thanh Tuyền nhìn gã thiếu niên bình tĩnh ra lệnh kia, nhưng nàng cũng cảm nhận được sát khí và lửa giận ngút trời toát ra từ hắn, chỉ đành nghiến răng, tỏ vẻ ngoan ngoãn gật đầu cực kỳ hiếm thấy.