Chương 52: Linh Trùng Địch | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025
Đôi mắt ta chăm chú dán chặt vào ngọn hắc thụ, nơi đó, ta mơ hồ nhìn thấy một cái bóng xám. Nhưng sau một hồi nhìn kỹ, ta lại cảm thấy không phải. Cái bóng đó hoàn toàn không giống như một người.
– Nó là cái gì? – Ta nhíu mày hỏi.
– Đoạn thúc, phiền toái các ngươi chuyện này. – Ta quay ra sau, nhẹ giọng nói.
– Thiếu chủ có gì phân phó? – Đoạn Vĩ lập tức đáp.
Ta tiến lại gần, thì thầm điều gì đó bên tai Đoạn Vĩ. Khi lão nghe ta nói xong, sắc mặt lập tức kịch biến, trở nên tái mét hoảng sợ.
– Thiếu chủ, việc đó rất nguy hiểm. – Đoạn Vĩ lo lắng khuyên bảo. Lão không thể hiểu nổi vì sao ta lại muốn làm cái chuyện hung hiểm như vậy. Hắc thụ kia chắc chắn là sào huyệt của Phệ Linh Phong; nếu bị chúng nó vây quanh, chết là cái chắc.
– Đoạn thúc, ta tự biết chừng mực, mong ngươi cứ tin tưởng vào ta. – Ta thấp giọng thì thào, gương mặt thanh tú của ta đặc biệt nghiêm túc, đôi mắt đen láy không hề có vẻ của một kẻ càn quấy mà chỉ toát lên sự bình tĩnh kiên định.
Đoạn Vĩ thấy ta kiên trì, chỉ còn biết thở dài ngao ngán, vẫy tay với mấy người bên cạnh, dẫn họ nhanh chóng rời đi.
Sau khi nhóm người Đoạn Vĩ đi xa, ta thân mình hạ thấp sát xuống mặt đất, giấu mình trong cây cối, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát đại thụ màu đen nơi thung lũng trước mặt.
Khi nhóm người Đoạn Vĩ rời đi được khoảng mười phút, từ xa có vài động tĩnh truyền lại, hơn chục con linh thú từ trong khu rừng rậm rạp đang chạy trốn về phía này.
“Zù zù zù.”
Không gian tĩnh mịch của tổ ong bị đám linh thú chạy loạn phá vỡ. Ngay lập tức, vô số hào quang đỏ rực bất chợt sáng lên, không khí bắt đầu xao động, nhiều tiếng zù zù đồng loạt vang lên, hàng ngàn Phệ Linh Phong cất cánh bay ra khỏi tổ, hóa thành một mảng mây đen kéo tới đám linh thú đang hoảng loạn.
“Graooo!”
Đám linh thú đang cắm đầu chạy trốn chợt phát hiện nguy cơ ập đến, càng thêm điên cuồng rống lên thảm thiết, bất chấp tất cả quay đầu chạy ngược lại. Đám mây ong đen thui cũng nhanh chóng cuốn theo, truy sát không tha.
Toàn bộ đàn Phệ Linh Phong đều xuất động, hắc thụ bỗng chốc trở nên trụi lủi. Dù còn một số ít ở lại trong tổ, nhưng số lượng lác đác, không đáng lo.
Ta nháy mắt động thân xông ra, lao thẳng về phía hắc thụ, mũi chân liên tiếp điểm xuống đất, nhanh nhẹn như linh hầu tiếp cận khu vực nguy hiểm, nhắm hướng ngọn đại thụ leo lên.
Khi leo lên cây, thỉnh thoảng có vài con Phệ Linh Phong xông tới gây sự, nhưng số lượng ít ỏi đó đã bị ta dễ dàng vung tay giải quyết.
Tốc độ cực nhanh, chỉ trong vòng hơn mười giây ta đã lên tới ngọn cây. Trên ngọn cây tương đối rộng rãi nhưng lại rất thần bí, cành lá vươn ra, che lấp những bí mật ở trên đó.
Thời gian cấp bách, ta không dám chần chừ, ánh mắt tức thì nhìn vào bên trong ngọn cây, nơi cành lá xum xuê. Đúng là có một bóng người đang ng坐 xếp bằng.
Người nọ không còn chút sinh khí, chỉ còn lại bộ xương khô, một cái áo xám rách nát lất phất vướng trên bộ xương.
Ta hãi hùng nhận ra hài cốt đang ngồi trên ngọn cây, cẩn thận từng bước tiến tới. Một lát sau không thấy biến động gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiến sát bộ hài cốt nọ, ta phát hiện nửa thân thể như bị lửa ám cháy đen, những đoạn xương bị cháy đó còn có dấu hiệu bị mục co rút lại. Chắc hẳn người này khi còn sống phải chịu một vết thương rất nặng.
Ta đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên phát hiện trước bộ hài cốt dường như có chữ viết trên nhánh cây. Ta vung tay áo, quét sạch đám lá um tùm, hai mắt tập trung vào chỗ đó.
– Ta tên gọi Thiên Trùng, từ Linh Trùng tộc mà đến, ngao du đến tận đây, ngẫu nhiên có tung tích Cửu U Tước. Lòng tham dâng lên, nỗ lực hướng tới, hao tổn tâm cơ, cuối cùng như sở nguyện, đã phát hiện ra…
Những chữ viết sau càng lúc càng mờ, nhìn không rõ là chữ gì, nhưng đến cuối dòng chữ, ta đã thấy một chữ ‘hận’ được khắc rất sâu và rõ ràng. Thì ra người này cũng từng phát hiện ra tung tích Cửu U Tước, hơn nữa có vẻ hắn còn suýt chút nữa là thành công, nhưng thời khắc cuối cùng có lẽ xảy ra biến cố không mong muốn.
– Linh Trùng tộc… – Ta thì thào lẩm bẩm. Cái tên này mơ hồ đã từng nghe qua, dường như là một chủng tộc khá kỳ lạ ở Đại Thiên Thế Giới, có thể điều khiển vạn trùng trong thiên hạ, vì thế người ta gọi họ là Linh Trùng sư. Những kẻ đó bản lĩnh quỷ dị, khó ai mà trêu chọc, không ngờ lại có một người chết khô thây ở trên ngọn cây này.
Ta trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt bất chợt nhìn về bàn tay của bộ hài cốt. Ở phía bàn tay bên đó, có một cây sáo màu đen nhỏ chừng một thốn. Trên cây sáo có khắc nhiều hoa văn như con sâu, khi có gió thổi qua, chui vào cây sáo phát ra tiếng sáo thanh thúy mỏng manh…
– Vật này, hẳn là Linh Trùng địch? – Ta đăm chiêu nói. Nghe nói mỗi Linh Trùng sư đều có ít nhất một Linh Trùng địch, có thể dùng để điều khiển nuôi dưỡng Linh Trùng. Cây sáo đen trước mặt này chẳng lẽ chính là vật đó?
– Thì ra tiếng sáo nhỏ mà ta nghe thấy là do gió thổi vào Linh Trùng địch phát ra… Xem ra đàn Phệ Linh Phong bị thu hút đến cái cây này xây tổ, cũng vì bị tiếng sáo nhỏ này hấp dẫn.
Ta hơi giật mình, bất giác tán thưởng một tiếng. Linh Trùng sư quả thật có bản lĩnh kỳ lạ.
– Tiền bối, người chết cũng đã sắp tiêu tán, di vật trân quý này để cho vãn bối kế thừa của ngươi đi. – Ta hơi khom người trước bộ hài cốt, thật cẩn thận nhẹ nhàng lấy cây sáo đen ra khỏi bàn tay xương xẩu. Nếu ta đoán đúng, cây sáo này hẳn có thể thu hút Phệ Linh Phong, nhưng ta cũng không dám dùng bậy bạ, một phần vì bản thân không phải Linh Trùng sư, không có bản lĩnh điều khiển chúng nó; nếu lỡ thổi lên mà lại kéo bầy Phệ Linh Phong quay lại, không có biện pháp khống chế thì không phải tự dẫn lửa thiêu thân sao.
Tuy nhiên, dù chưa biết dùng, nhưng ta cũng không cam lòng tay không trở xuống. Cây sáo đen nằm lại chỗ này, sớm muộn cũng bị năm tháng bào mòn; nếu thu giữ trong người, biết đâu còn có tác dụng.
Cất Linh Trùng địch, ta vừa định rời đi, bất giác hai mắt chợt thấy một tia sáng lóe lên dưới cái áo xám. Ta do dự một chút, lại chắp tay với bộ xương khô, rồi giơ tay kéo cái áo xám rách bươm.
Không biết kẻ này đã chết ở đây bao lâu, khi ngón tay ta chạm đến cái áo, nháy mắt nó hóa thành tro tàn rớt xuống, lộ ra ngay chỗ đó là hai cái chai trong suốt. Hai cái chai này vật liệu không tầm thường chút nào, dù đã trải qua bao lâu, mà vẫn hoàn hảo như mới.
Ta vươn tay kéo hai cái chai lấy ra. Trong chai là chất lỏng màu đen, không biết tác dụng gì, thoáng suy nghĩ một chút, ta cẩn thận hé mở miệng bình, bất ngờ một mùi hương cổ quái tản ra trong không khí.
“Zù zù!”
Khi mùi hương quái đản đó phát tán, ta cảm thấy rõ ràng hắc thụ rung lên một chút. Nhìn xuống bên dưới, không ít Phệ Linh Phong đen thui trong thân cây chui ra, hai con mắt đỏ ngầu quay nhìn lên đỉnh đại thụ mà cấp tốc bay lên.
Ta phát hoảng, vội vàng cất chai đi, nhanh chóng thu vào Giới Tử Xuyến. Mùi hương này dường như khiến cho Phệ Linh Phong cực kỳ kích thích.
– Không thể ở lại nữa. – Ta thấy động tĩnh bên dưới, không dám nán lại. Đám linh thú mà mấy người Đoạn Vĩ đuổi tới dĩ nhiên khó mà cầm cự được lâu trước đàn Phệ Linh Phong hung dữ. Nếu bây giờ mà vẫn không đi, đến khi đàn Phệ Linh Phong quay trở lại vây quanh thì có mọc cánh cũng khó mà thoát.
– Đa tạ tiền bối. – Ta lại ôm quyền cúi chào bột xương, rồi không hề dừng lại mà nhanh chóng nhảy xuống hắc thụ, chân vừa chạm đất đã phóng đi vào rừng rậm, không hề quay đầu lại.
Ta vượt qua rừng cây, đi được một đoạn khá xa, vừa mới muốn dừng lại đợi nhóm người Đoạn Vĩ đuổi theo, đột nhiên kình phong sắc bén từ trên đầu mạnh mẽ áp xuống khiến ta giật mình, giậm mạnh chân xuống đất bắn ra chỗ khác để tránh né.
– Kẻ nào? – Ta hai mắt lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên thân cây phía trước. Trên nhánh cây đó có một gương mặt quen thuộc đang dán chặt cặp mắt lạnh lùng, khóa chặt lấy ta.
Dĩ nhiên là Liễu Mộ Bạch!
Liễu Mộ Bạch vẫn dán chặt ánh mắt như mãnh thú săn mồi vào ta, vươn bàn tay ra thản nhiên nói:
– Xem ra ngươi thật sự là một kẻ rất có phúc, đi đâu cũng tìm được bảo vật. Mấy thứ ngươi tìm được trên ngọn cây kia là cái gì? Giao cho ta đi!