Chương 511: Linh Bảo Sơn | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 05/02/2025
“Véo!”
Tiếng gió rít gào thét vang vọng khắp ngọn núi xanh rợp bóng cây. Những luồng hào quang xé gió lướt ngang chân trời, tốc độ kinh người khiến cây cối phía dưới ngả rạp, bật gốc.
Linh lực hùng hậu bao bọc lấy Mục Trần. Hắn nhìn đất núi rừng lướt nhanh phía dưới, ngước mắt nhìn phía trước vẫn không thấy bến bờ, trong lòng không khỏi kinh ngạc trước sự rộng lớn của Mộc Thần Sơn này.
Hắn cũng cảm ứng được không ít linh lực dao động từ những phương hướng khác, có lẽ là các đội ngũ khác cũng đã thâm nhập vào khu vực này, khiến cho vùng núi rừng vốn quanh năm tĩnh lặng trở nên sôi động hơn đôi chút.
Tăng tốc hướng về Linh Bảo Sơn, Mục Trần không rời mắt khỏi la bàn tỏa hào quang rực rỡ trong tay Ôn Thanh Tuyền. Thỉnh thoảng, la bàn lại khẽ rung chuyển, chỉ dẫn hướng đi chính xác nhất cho đoàn người.
Mục Trần biết được thông tin về Linh Bảo Sơn từ Mộc Thần Bia, và nơi đó có tới sáu gốc Cửu Dương Linh Chi. Hắn không biết những người khác có chung ý tưởng với mình hay không, nên càng phải tranh thủ đến đó trước, đoạt lấy Cửu Dương Linh Chi cho an toàn.
Hắn biết rõ Cửu Dương Linh Chi hấp dẫn đến mức nào.
Tuy rằng có được Cửu Dương Linh Chi cũng không thể tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thân, nhưng tài bảo cấp bậc đó vô cùng hiếm có. Bất kể là luyện hóa hấp thu hay dùng để luyện chế linh đan, Cửu Dương Linh Chi đều là những thứ hàng đầu. Đừng nói là những người khác, ngay cả cường giả Chí Tôn cũng phải tham lam tranh đoạt.
Nếu những người khác cũng biết tin tức về Cửu Dương Linh Chi, thì khó mà khiến bọn họ bỏ qua sức hấp dẫn của nó.
Mục Trần nhếch môi, ánh mắt lóe lên. Đại Nhật Bất Diệt Thân đối với việc tiến lên Chí Tôn sau này vô cùng quan trọng, hắn tuyệt đối không nhường Cửu Dương Linh Chi cho ai khác, bất kể kẻ nào ngăn cản hắn cũng sẽ không chút nương tay.
Tốc độ lại được đẩy lên cao hơn nữa, hắn nhanh như chớp lao đi xa cả trăm trượng, mọi người vội vàng tăng tốc theo sát.
Đoàn người xuyên qua núi non, đột nhiên màu xanh trong mắt biến mất. Trước mặt hiện ra một bình nguyên mênh mông, nhuốm một màu đỏ vàng, sinh cơ dường như bị cắt đứt hoàn toàn.
Bình nguyên hoang tàn, những khe nứt vực sâu thăm thẳm xé toạc mặt đất, tối đen như mực, hàn khí bốc lên âm u khiến người ta sởn tóc gáy.
Đoàn người lập tức giảm tốc độ, thần sắc nghiêm trọng nhìn bình nguyên bao la này.
“Khu vực này thời viễn cổ hẳn đã trải qua một trận đại chiến rất đáng sợ…”
Mục Trần chậm rãi phân tích. Những khe nứt này chắc chắn do sức mạnh quá lớn tạo thành, không phải do tự nhiên. Có lẽ bình nguyên mênh mông này ngày xưa cũng đầy sắc xanh tươi đẹp, nhưng vì một cuộc chiến nào đó mà biến thành hoang địa, thậm chí trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không thể khôi phục lại sinh cơ.
Khó có thể tưởng tượng được trận đại chiến năm đó kinh hãi đến mức nào.
“Có lẽ trận tranh chiến đó đã khiến Mộc Thần Điện biến mất.”
Lạc Li nhìn xuống vùng đất hoang tàn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài món vũ khí nằm rải rác, đã hư hỏng gần như bị hủy diệt, chút linh lực cũng không còn tồn tại, chỉ còn lại những xác gỉ.
Mục Trần khẽ gật đầu, chợt vài tiếng gió từ xa truyền lại, một số người từ trên không hạ xuống vùng bình nguyên. Những đội ngũ kia có lẽ cũng đã phát hiện ra chiến trường viễn cổ, muốn xuống tìm xem còn có bảo bối nào sót lại sau bao năm tháng chiến tranh hay không.
“Đi!”
Mục Trần không có ý định giống bọn họ. Có lẽ vẫn còn bảo bối nào đó trong những đống đất đá dưới kia, nhưng mục tiêu của hắn không phải là những thứ đó.
“Dựa theo phương hướng la bàn tham bảo, chúng ta cũng sắp đến Linh Bảo Sơn rồi.”
Ôn Thanh Tuyền đột nhiên cất tiếng.
Mục Trần sướng run người, không nói gì thêm, tăng tốc gấp đôi.
Bình nguyên cát đá nhanh chóng biến mất phía bên dưới, họ lại vượt qua những tòa núi cao ngất xanh rờn. Thình lình, cả bọn dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn ra phía trước.
Một đỉnh núi không lấy gì làm hùng vĩ cho lắm, nhưng ánh sáng linh lực bao trùm, lóe ra như bảo thạch, cực kỳ chói mắt.
Những cơn gió linh khí chuyển động như nước lũ dày đặc, những tiếng ầm ầm khe khẽ vang lên.
Ánh mắt mọi người cũng hơi bị chói lóa trước sự rực rỡ của nó, nheo mắt cẩn thận quan sát. Trên dốc núi, những bãi đá được san bằng xếp thành hàng chỉnh tề, sáng loáng như ngọc.
Chính giữa những khối đá là một cái đài ngọc thạch hình hoa sen, bên trong nuôi dưỡng một gốc linh vật nào đó cực kỳ quý hiếm. Mùi hương thơm ngát lan ra trong trời đất, khiến lòng người khoan khoái.
“Thật nhiều linh dược…”
Ôn Thanh Tuyền sáng rực cả hai mắt, vẻ mặt kinh dị nhìn ngắm bảo vật.
“Những dị bảo này không chút tầm thường, quả là Mộc Thần Điện, cơ ngơi không nhỏ chút nào.”
Ôn Thanh Tuyền nheo mắt đánh giá từng cái một. Nàng khá hiểu biết về những thứ của quý này, lập tức nhận ra không ít bảo vật danh tiếng. Mấy thứ này đem ra Đại Thiên Thế Giới chắc chắn sẽ có giá hời.
Tầm mắt dần hướng lên cao, càng lên cao bảo vật càng quý giá và hiếm có, linh lực cũng hùng hậu tinh khiết hơn.
Ánh mắt hướng lên đỉnh cao nhất, ánh sáng chói lóa tràn ngập như một mặt trời nằm ngay đó, căn bản không thể nhìn được bên trong hào quang có thứ gì.
Nhưng chắc chắn thứ đó mới là bảo vật quý giá nhất.
Tầm mắt Mục Trần cũng đang chăm chú vào đỉnh núi, ánh mắt không thể che giấu sự háo hức. Cảnh tượng được chứng kiến nơi Mộc Thần Bia giống nơi đây như đúc, và mục tiêu quan trọng nhất, thứ hắn tha thiết mơ ước nhất, chính là vật trên đỉnh kia, Cửu Dương Linh Chi.
Mục Trần không kiềm chế được, lắc mình bay lên không trung Linh Bảo Sơn. Càng đến gần, hắn càng thấy rõ những dị bảo tầng tầng lớp lớp trên dốc núi. Cành lá trong suốt, mỗi đóa hoa, mỗi quả cây đều ngưng tụ linh khí cực kỳ tinh khiết.
“Thủy Linh Quả… Viêm Linh Hoa… Long Lân Thụ…”
Ôn Thanh Tuyền kể ra từng cái tên mà nàng biết, rồi tấm tắc cười sảng khoái:
“Xem ra ngươi không khiến ta thất vọng. Thiên địa dị bảo nơi đây, nếu chúng ta gom hết đem ra Đại Thiên Thế Giới bán, thậm chí có lẽ đổi được không ít Chí Tôn Linh Dịch.”
Chí Tôn Linh Dịch, một loại linh dịch chỉ có cường giả Chí Tôn mới có năng lực ngưng luyện ra. Linh dịch này ngưng luyện rất khó khăn, một vị Chí Tôn nhất phẩm phải chuyên tâm bế quan suốt cả một tháng mới luyện chế ra được một giọt bé tí ti.
Nhưng dù khó khăn như thế, Chí Tôn Linh Dịch vẫn là thứ rất có giá trên Đại Thiên Thế Giới. Thông thường, để đánh giá nội tình của một thế lực nào đó, thì Chí Tôn Linh Dịch là một yếu tố không thể bỏ qua. Cường giả Chí Tôn muốn tu luyện, không thể tách rời khỏi sự hỗ trợ của Chí Tôn Linh Dịch, nó là thần vật dành cho tu luyện!
Mục Trần chỉ biết sơ sơ về Chí Tôn Linh Dịch, nhưng hắn đâu có tâm tư nghĩ nhiều đến vậy. Dị bảo trong núi này có thể khiến người ta hoa mắt tham lam, nhưng lòng tham của hắn đã hoàn toàn đặt vào gốc Cửu Dương Linh Chi, những thứ khác không đáng nhắc tới.
“Ngươi cần món gì?”
Lạc Li liếc nhìn Mục Trần, nàng nhớ rõ Mục Trần có nói hắn rất quan tâm đến một thứ sinh trưởng nơi đây.
Mục Trần không trả lời, ánh mắt gắt gao nhìn lên đỉnh Bảo Sơn.
Lạc Li nhìn theo, ánh sáng rực rỡ vô tận chiếu vào đôi mắt lưu ly trong suốt. Nàng hơi trầm ngâm một lát, rồi kinh ngạc thốt lên:
“Đó là… Cửu Dương Linh Chi?”
Hiển nhiên, danh tiếng Cửu Dương Linh Chi nàng cũng đã nghe qua.
“Hả? Không ngờ là Cửu Dương Linh Chi? Khó trách ngươi nôn nóng như vậy, thứ này sẽ khiến bao người bể đầu sứt trán tranh đoạt đây a…”
Ôn Thanh Tuyền cũng kinh ngạc không kém.
Mục Trần liếc nhìn Ôn Thanh Tuyền.
“Yên tâm đi, tuy Cửu Dương Linh Chi hiếm lạ cực kỳ, nhưng giá trị của nó vẫn chưa đủ khiến Ôn Thanh Tuyền ta trở mặt cướp đi.”
Ôn Thanh Tuyền thấy rõ ý tứ trong cái liếc nhìn của Mục Trần, tức tối nói.
Mục Trần không nói gì, chỉ cười:
“Nếu đã vậy, ta lên!”
Vừa dứt lời, hắn bay thót lên cao, định xông lên đỉnh, hái xuống gốc Cửu Dương Linh Chi mà ngay cả trong mơ hắn cũng thấy kia.
“Khoan đã!”
Thình lình, Ôn Thanh Tuyền chụp lấy cánh tay hắn.
“Sao? Muốn đổi ý?”
Mục Trần ngẩn ra.
“Biến!”
Ôn Thanh Tuyền tức giận quát lên, rồi bàn tay như chạm phải nồi nước sôi, rụt lại ngay lập tức, ánh mắt trân trân nhìn vào tòa núi yên tĩnh dị thường trước mặt:
“Ngươi không thấy Linh Bảo Sơn này có gì đó không đúng ư?”