Chương 508: Vũ Doanh Doanh | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 05/02/2025
Ôn Thanh Tuyền dõi theo bóng lưng đám người Vương Chung khuất dần, khẽ cười khúc khích, trêu chọc Mục Trần:
– Xem ra ngươi lại có thêm một đối thủ rồi. Thật có lỗi quá, ta lại làm phiền ngươi rồi.
Lời lẽ tuy có vẻ khẩn khoản xin lỗi, nhưng Mục Trần lại chẳng cảm nhận được chút thành ý nào, chỉ thấy vẻ hả hê khác gì đám người kia. Hắn bực bội trừng mắt nhìn nàng, trề môi:
– Quan hệ giữa Bắc Thương Linh Viện và Thánh Linh Viện ra sao, ngươi hẳn phải biết. Dù không có chuyện này, sau khi tiến vào di tích, tranh đấu cũng khó tránh.
Hắn hiểu rõ vấn đề này. Cho dù hắn và Vương Chung chẳng có ân oán gì, biểu hiện của tên kia đã cho thấy cả hai không thể cùng tồn tại. Dù Mục Trần có đắc tội hắn hay không, chỉ cần có cơ hội, Vương Chung tuyệt đối không nhân từ nương tay. Hắn không tin nếu không đi cùng Ôn Thanh Tuyền thì hắn có thể an ổn với kẻ kia.
Ôn Thanh Tuyền hơi nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc trước câu trả lời của Mục Trần:
– Ngươi tỏ ra rộng lượng như vậy, chẳng lẽ muốn biến ta thành nữ tử điêu ngoa càn quấy?
– Nào dám!
Mục Trần trắng mắt trợn tròn, vội lùi lại một chút, nắm chặt tay Lạc Li:
– Mặc dù không phải cô gái nào cũng hiền lành thiện lương như Lạc Li nhà ta…
Nghe hắn nói vậy, Ôn Thanh Tuyền cau có, định nổi giận, nhưng nàng ta lại nhanh tay nép qua phía bên kia, ôm lấy cánh tay còn lại của Lạc Li, cười quyến rũ:
– Đúng vậy đó, cho nên ta cũng thích Lạc Li lắm! Hay là tên xấu xa nhà ngươi tránh xa nàng ra một chút đi, ngươi ra điều kiện gì ta cũng chấp nhận hết.
– Điều kiện gì cũng chấp nhận?
Mục Trần cười tủm tỉm hỏi lại.
Thấy đôi mắt gian xảo của hắn, Ôn Thanh Tuyền vẫn giữ nụ cười quyến rũ, đáp:
– Ngươi cứ nói ra thử xem? Ngươi không nói sao ta biết?
Mục Trần trừng mắt. Rõ ràng hắn nhìn ra được sự gian xảo và ý trêu chọc của Ôn Thanh Tuyền. Thật là cô nàng quái nữ, lúc nào cũng có thể đào hầm đặt bẫy khiến hắn liêu xiêu. Không cẩn thận, đến tro cốt cũng không còn.
– Nhát cáy!
Ôn Thanh Tuyền thấy Mục Trần như vậy, trề môi khinh bỉ.
Lạc Li đứng giữa chỉ đành cười trừ trước hai người luôn “chém gió thành bão” này.
Mục Trần chẳng thèm quan tâm tới sự khiêu khích của Ôn Thanh Tuyền nữa, ánh mắt dò xét xung quanh. Thời gian càng kéo dài, số lượng đội ngũ kéo đến càng lúc càng đông hơn.
– Sáu Mộc Thần Thiếp, ta nghĩ ba đám người kia mỗi kẻ đều có giữ một.
Mục Trần hất mặt chỉ về phía Huyết Thiên Đô, Chúng Viện Minh và Vương Chung. Hắn cũng giữ một Mộc Thần Thiếp, nên có thể mơ hồ nhận ra chút dao động quen thuộc.
Trở lại chuyện chính, Ôn Thanh Tuyền cũng không tiếp tục tinh nghịch đấu đá với Mục Trần. Ánh mắt quét một vòng, nàng cất tiếng:
– Cộng thêm của ngươi nữa là bốn, nhưng muốn mở được lối vào Mộc Thần Sơn từ linh trận kia, vẫn thiếu hai Mộc Thần Thiếp.
– Không biết nó rơi vào tay đám người nào rồi?
Mục Trần trầm ngâm. Những chi đội có đủ khả năng giữ được Mộc Thần Thiếp, tuyệt đối không dễ xơi.
– Cứ đợi xem. Nếu họ đoạt được Mộc Thần Thiếp, chắc chắn cũng phải tới Mộc Thần Sơn. Nếu không, Mộc Thần Thiếp chẳng có tác dụng gì.
Lạc Li mỉm cười.
Mục Trần tán thành, im lặng chờ đợi.
Thời gian thong thả trôi qua, nơi này càng thêm ồn ào náo nhiệt. Mọi người đều đang mỏi mắt mong chờ, chờ cho tòa núi khổng lồ như con cự thú viễn cổ này tỉnh giấc.
Mục Trần khẽ nhắm mắt, yên tĩnh đỉnh tọa trên đại thụ. Đột nhiên thần sắc khẽ biến, hắn quay sang phía tây rồi lại nhìn sang phía đông. Từ hai hướng kia vang lên những tiếng xé gió dồn dập.
“Véo!”
Động tĩnh khiến mọi người chú ý. Hai đám hào quang từ xa xẹt tới, rồi từ từ hiện rõ ra trong mắt mọi người.
Phía đông, có bốn chi đội, trên ngực đeo bốn loại huy hiệu khác nhau, chắc chắn là đến từ những linh viện khác nhau. Điều khiến người ta chú ý nhất chính là dao động linh lực cực kỳ mạnh mẽ toát ra từ cơ thể họ.
– Là Tứ Hải Linh Viện!
Ôn Thanh Tuyền cũng kinh ngạc thốt lên khi nhìn thấy đám người đó.
– Tứ Hải Linh Viện?
Mục Trần tròn mắt. Tứ Hải Linh Viện không phải chỉ là một linh viện, mà là tên gọi chung của bốn linh viện, lấy tên của bốn hải dương tứ phương mà đặt thành, nên người ta mới gọi là Tứ Hải Linh Viện.
Những linh viện này cũng rất lạ. Mỗi linh viện khi đem ra so sánh thì chẳng có linh viện nào đạt đến trình độ nhất lưu. Thế nhưng, tứ viện hợp lại, lực lượng của họ chẳng kém Ngũ Đại Viện là bao.
Và điều đặc biệt chính là, vị sáng lập nên bốn linh viện kia chỉ là một người.
Công pháp họ tu luyện cũng rất đặc dị. Nếu kết hợp với nhau, uy lực sẽ tăng theo cấp số nhân.
Từ xưa đến nay, có vài nguyên nhân khiến Tứ Hải Linh Viện ít khi tham gia Đại Tái Linh Viện. Không ngờ lần này họ lại xuất hiện.
– Đại Tái Linh Viện năm nay đúng là tàng long ngọa hổ a…
Mục Trần cảm khái than thở. Thời gian càng lâu, những chi đội cường hãn lộ diện càng nhiều, chẳng biết đến vòng quyết chiến thì sẽ có thêm bao nhiêu kẻ nổi bật nữa đây?
– Đại Tái Linh Viện năm nay xem như náo nhiệt nhất.
Ôn Thanh Tuyền cũng gật gù tán thành. Bao lâu nay Đại Tái cũng khá khó khăn, nhưng Ngũ Đại Viện luôn thâu tóm ưu thế rõ ràng. Còn năm nay thì ưu thế đó kém đi rất nhiều.
– Có lẽ vòng quyết chiến năm nay khó có chuyện Ngũ Đại Viện độc chiếm danh sách.
Lạc Li nhẹ giọng nói.
Mục Trần gật đầu, nhẹ nhàng quay lại nhìn sang phía tây. Đội ngũ bên đó cũng hiện rõ ra trong mắt.
Thình lình, hắn giật bắn mình. Cô gái đứng đầu đội ngũ mặc áo đỏ váy dài, lưng đeo một thanh yển nguyệt đao to lớn, thân đao đỏ tươi như máu. Gương mặt cô gái kia xinh đẹp như trái xoan, tóc buộc đuôi ngựa thả xuống đến chiếc eo thon tinh tế, bộ ngực đồ sộ đung đưa lúc lắc.
Một cô gái có vẻ khá cá tính.
– Gì? Là nàng ta?
Ôn Thanh Tuyền và Lạc Li nhìn thấy cô gái đó cũng kinh ngạc, dường như đã gặp qua.
– Là cô ta?
Mục Trần cũng kinh hô. Bất quá ngữ khí tiếng hô đó không kinh ngạc giống như Ôn Thanh Tuyền, Lạc Li. Thanh âm có chút cổ quái, mà sắc mặt của hắn thì cực kỳ khó coi.
– Ngươi cũng từng gặp nàng?
Lạc Li hơi nghi hoặc nhìn Mục Trần. Cô gái kia nàng từng gặp trong Linh Lộ, nhưng lại ở khu vực chung kết, mà khi đó Mục Trần đã bị trục xuất. Hắn gặp cô ta khi nào?
Mục Trần hơi run run, khóe môi khó khăn chuyển động:
– Ta biết cô ta chắc chắn sớm hơn nàng. Người đầu tiên mà ta gặp khi mới bước vào Linh Lộ, chính là cô ta…
Mục Trần hơi đảo mắt né tránh, rồi dáng người như nép nép quay đi, có vẻ như đang tránh né cái nhìn của người con gái bên kia.
Hắn không thể quên được, khi mới bước vào Linh Lộ, người đầu tiên gặp được, hay nói cách khác là đối thủ đầu tiên, con ả điên kia tên là Vũ Doanh Doanh. Hắn cực kỳ ấn tượng với nàng ta. Lần đó hắn tìm đến một dòng suối bắt cá, nhưng không có cá, chỉ có một tiểu mỹ nhân ngư trần truồng như nhộng, thân thể trắng nõn như ngọc đang vùng vẫy trong nước mát…
Hiển nhiên Vũ Doanh Doanh đang tắm táp.
Chuyện sau đó cũng không khó đoán, một cỗ sát khí bùng phát từ trong lòng suối. Mục Trần lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng hắn không ngờ cô bé kia tính cách quá mạnh mẽ, chẳng cần mặc lại quần áo, lập tức lôi đại đao ra đuổi giết hắn.
Mục Trần quần thảo với nàng cả một ngày, bị chém hai đạo, nhưng may là cuối cùng vẫn giành chiến thắng. Khi đó hắn cũng chỉ mới bước chân vào Linh Lộ, hẳn nhiên không có được tính cách sát phạt quyết đoán tàn nhẫn của Huyết Họa Giả Mục Trần. Nhưng khi đó, hắn bắt lấy nàng ta, đặt nằm sấp trên đùi mình, hung hăng nện vài chục cái vào cặp mông trắng như tuyết lê, sau đó còn ném vào trong một cái ao, rồi nghênh ngang bỏ đi trước ánh mắt giận dữ đầy xấu hổ như muốn ăn tươi nuốt sống của nàng ta.
Từ đó về sau, Mục Trần chưa hề gặp lại đóa hoa ớt kia. Nhưng hắn biết với tính cách của nàng ta, nếu gặp lại, thì nàng sẽ phân thây hắn ra mới thôi.
Và dĩ nhiên, “chuyện tốt” với Vũ Doanh Doanh hắn chẳng dại gì mà kể cho Lạc Li.
Chính vì lẽ đó, hắn đang lạnh toát sống lưng, lông tóc dựng ngược, chỉ có thể cố gắng tránh né không để cho Vũ Doanh Doanh nhìn thấy.
Nhưng mà, có nhiều khi chuyện gì càng tránh nó lại đến càng nhanh. Trên thiên không xa xa, ánh mắt Vũ Doanh Doanh vô tình bắn lại đây, rồi gắn chặt vào người hắn.
Khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận rõ sự sửng sốt của Vũ Doanh Doanh.
Bất giác ngẩng lên, nhìn vào gương mặt vốn đang lãnh đạm của nàng ta lúc này đang cấp tốc đỏ lên như trái ớt, cặp mắt tóe lửa.
– Mục Trần, ta giết ngươi!!
Nhìn thấy nụ cười sượng sùng cứng ngắc của Mục Trần, Vũ Doanh Doanh gào lên phá tan những tiếng ồn trong khu vực.