Chương 421: Rung chuyển | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 05/02/2025
Bắc Thương linh viện.
Khắp học viện chìm trong tĩnh lặng tuyệt đối. Không chỉ đệ tử thất thần, khó tin vào mắt mình, mà ngay cả những cao tầng luôn dõi theo trận chiến cũng phải há hốc kinh ngạc.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về quầng sáng khổng lồ trên cao, nơi hình ảnh Mục Trần chấn vỡ Thần Phách Ma Hình Thiên như ngưng đọng.
Gương mặt hắn lạnh lùng, khí chất hung hãn, sắc bén như đao. Thần Phách vỡ nát lấp lánh như sao sa, khung cảnh tuyệt mỹ nhưng lại ẩn chứa sự đáng sợ lạnh lẽo.
Mục Trần đã giết chết Ma Hình Thiên!
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chấn động, hoảng hốt. Ma Hình Thiên, tên ác bá siêu cấp đứng đầu Huyền Thưởng bảng, kẻ được xem là cường giả thế hệ mới mạnh nhất Bắc Thương đại lục. Vì hắn, Hình điện đã không tiếc xuất binh, huy động vô số cường giả, nhưng vẫn bất lực trong việc tiêu diệt.
Vậy mà giờ đây, hắn đã chết một cách khốc liệt nhất dưới tay Mục Trần.
– Hắn… thật dũng mãnh.
Trầm Thương Sinh thì thào tán thưởng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng. Ma Hình Thiên là một cái gai nhọn to tướng đối với Bắc Thương linh viện. Khi các trưởng lão không thể ra tay, linh viện gần như bất lực trước hắn, hành động của Mục Trần chẳng khác nào trừ khử một mối họa lớn.
Lý Huyền Thông khẽ gật đầu, lẩm bẩm:
– Tiểu tử này, mỗi lần giao chiến lại càng thêm cường hoành, dữ dội. Xem ra chúng ta phải hối thúc việc tiến vào Bắc Thương Môn, nếu không thì đại tái linh viện nửa năm sau, chẳng biết còn cần đến chúng ta hay không nữa.
Trầm Thương Sinh gật đầu, hắn cũng không muốn mãi lép vế như vậy.
Đột nhiên, tiếng hoan hô rung trời dậy đất vang vọng khắp linh viện, chấn động cả những cự điện sừng sững.
Vô số đệ tử kích động, nhất là những lão sinh đã đủ tư cách tiến ra Bắc Thương đại lục rèn luyện, ai nấy đều mừng rỡ trút được gánh nặng. Trước đây, khi ra ngoài, họ luôn nơm nớp lo sợ gặp phải Ma Hình Thiên và Ma Long Tử, hai kẻ thủ ác mà khó ai có thể thoát khỏi tay.
Nhưng giờ đây, Ma Long Tử trọng thương, Ma Hình Thiên táng thân, hai mối họa lớn nhất đã bị Mục Trần một tay xóa sạch, từ nay về sau, họ có thể an tâm rèn luyện.
– Mục ca uy vũ!
Nhiều thành viên Lạc Thần hội sung sướng cổ vũ, gương mặt tràn đầy tự hào. Dù chưa có lứa đệ tử mới nhập học, họ vẫn mang danh tân sinh, nhưng giờ đây, khi bước ra khỏi Lạc Thần hội, họ đã có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chẳng còn ai dám cuồng vọng trước mặt họ, tất cả đều nhờ vào danh vọng ngày một chất chồng của Mục Trần!
Tô Linh Nhi long lanh đôi mắt đẹp, nhìn người nàng ái mộ. Vẻ lãnh khốc ác bá của hắn hoàn toàn khác hẳn với sự ôn hòa, hiền hậu thường ngày. Khí chất bất đồng ấy khiến người ta cảm động sâu sắc, chẳng biết bao nhiêu cô gái sẽ vì hắn mà tương tư đêm ngày.
– Động xuân tâm rồi à cô gái nhỏ, nhìn đến ngây người ra kìa!
Tô Huyên bên cạnh mỉm cười trêu ghẹo, vươn tay nhéo cái eo mềm mại.
Tô Linh Nhi đỏ mặt, chợt hỏi:
– Tỷ tỷ, hắn không sao chứ?
– Yên tâm đi, có viện trưởng ở đó, hắn sẽ không gặp chuyện xui xẻo đâu.
Tô Huyên mỉm cười trấn an.
Tô Linh Nhi mới yên tâm, lại liếc nhìn lên không trung, chẳng biết nghĩ gì mà chu miệng ra. Hắn đã có Lạc Li xuất sắc như thế, làm sao nàng có cơ hội đây…
Trái ngược với không khí vui mừng hân hoan ở Bắc Thương linh viện, bên ngoài Thánh Linh Sơn, sát khí ngập tràn.
Ma Hình Thiên bị giết, không khí chùng xuống, sắc mặt những thủ lĩnh các thế lực hơi dao động.
– Tạp chủng, dám giết người của Long Ma Cung, ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Tiếng gầm rống giận dữ vang vọng trong thiên địa, sát khí ngập trời khiến không gian trở nên u tối.
Mấy thủ lĩnh giật mình nhìn lại, sắc mặt Hắc Long Chí Tôn giận đến xanh mét, sát khí lượn lờ, dáng vẻ như ma thần.
– Mấy năm nay, đệ tử Bắc Thương linh viện chúng ta chết trong tay Long Ma Cung các ngươi thì sao? Hắc Long! Ngươi dám động đến Mục Trần, chúng ta sẽ lại đánh cho các ngươi tàn phế!
Tiếng gào thét của Hắc Long Chí Tôn vừa dứt, âm thanh nặng nề của Thái Thương viện trưởng cũng vang lên đáp trả, sát khí cuồng bạo chẳng hề kém cạnh.
– Ha ha, Thái Thương! Ngươi thật đúng là tự đại, năm xưa nếu không phải Bạch Long Chí Tôn trốn tránh, trộm mất chí bảo trong cung, khiến chúng ta không thể hoàn thành nghi thức triệu hồi, thì Bắc Thương linh viện các ngươi có thể thắng được chúng ta sao?
Hắc Long Chí Tôn phẫn nộ đáp trả.
– Còn chưa phục thì Bắc Thương linh viện sẵn sàng tiếp đãi!
Thái Thương viện trưởng cất giọng sấm sét, lời nói khiến đám đông cường giả đỉnh cấp biến sắc. Hai thế lực bá đạo nhất Bắc Thương đại lục chuẩn bị khai chiến sao?
Đây là một việc vô cùng trọng đại, chấn động cả Bắc Thương đại lục.
….
Những hạt mưa vàng óng từ trên cao đổ xuống, thiên địa hồi phục kỳ diệu, những khu vực hoang tàn vì đại chiến trở nên ngay ngắn trở lại, cảm giác thoải mái tràn ngập trong mỗi người.
Lúc này, trên Cửu Thiên Thang, hai vùng núi bên dưới, tất cả cường giả nhanh chóng ngồi xuống, dù không thể hưởng thụ trọn vẹn như Mục Trần, nhưng vẫn có không ít năng lượng tẩy lễ rơi xuống, giúp họ hấp thu tu luyện, lợi ích không hề nhỏ.
Mục Trần đang ngồi ở đỉnh cao nhất Cửu Thiên Thang, tâm thần vừa động, một sức hút dữ dội kéo vô số hạt mưa vàng óng vào trong người.
Những hạt năng lượng vừa chạm vào làn da liền dung hòa vào cơ thể, khiến hắn run lên sung sướng. Cảm giác thống khoái lan khắp người, thần kỳ như tắm trong nước tiên. Thương thế do trận chiến với Ma Hình Thiên nhanh chóng được hồi phục.
Linh lực khô kiệt cũng trở lại tràn đầy, mênh mông.
– Năng lượng thật thần kỳ.
Mục Trần sung sướng lẩm bẩm. Huyết nhục, cốt cách, kinh mạch như bầy quỷ đói hấp thu năng lượng vàng óng, chẳng cần hắn điều động, bản năng cơ thể mách bảo rằng những thứ kia rất có ích cho chúng.
Mục Trần hưởng thụ cảm giác tuyệt vời, quả thật sung sướng khó kềm chế.
Nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo, vận chuyển linh lực, dùng lực hút của cơ thể kéo những giọt năng lượng vàng óng về. Hắn ngồi ở vị trí cao nhất, khó ai có thể tranh giành với hắn, dù vậy, lượng năng lượng lại quá lớn, hắn cũng không thể hút hết. Khoảng bảy tám phần thoát khỏi sự khống chế của hắn, rơi xuống bên dưới.
Mục Trần cũng không tiếc nuối, mười phần hắn đã chiếm hết hai ba, toàn bộ cường giả còn lại trên tầng hai có lẽ sẽ lấy được ba bốn phần, còn lại sẽ rơi xuống bên dưới. Nhưng bên dưới nhân số cực kỳ đông đúc, do đó, số lượng mà mỗi người có thể hấp thu được sẽ ít đến thê thảm, so ra, hắn chính là người sung sướng nhất.
Mục Trần tập trung, rồi chìm vào trạng thái tu luyện.
Một tia tẩy lễ lực xuyên qua cơ thể, bắn thẳng vào khí hải Mục Trần.
Giọt năng lượng tìm đến bàn tay của Thần Phách, bồng bềnh ngưng tụ, có dấu hiệu kết thành tinh thể, vô cùng huyền ảo.
Cùng lúc đó, bên ngoài Thánh Linh Sơn, sóng gió đã nổi lên, chiến tranh kinh thiên của Bắc Thương đại lục sắp bùng nổ.