Chương 417: Dốc hết thủ đoạn | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 05/02/2025
Mục Trần ánh mắt chăm chú nhìn Phệ Long Ma Thương trong tay Ma Hình Thiên, sắc mặt ngưng trọng, hắn cảm nhận được khí thế bất phàm từ món trọng thương này. Có lẽ đây là một kiện binh khí cực kỳ siêu phàm, rất có thể là tuyệt phẩm binh khí. Vũ khí cấp độ này, ngay cả những thế lực như Long Ma Cung cũng chắc chắn vô cùng trân trọng.
“Vốn tưởng có thể dễ dàng giải quyết ngươi, bất quá ta đã sai lầm. Nhưng như vậy cũng tốt, đã lâu không dùng Phệ Long Ma Thương, hy vọng hôm nay ngươi sẽ khiến nó thống khoái một hồi.”
Ma Hình Thiên tươi cười nhìn Mục Trần, giọng nói đầy vẻ hứng thú.
“Ngươi sẽ không thất vọng đâu!”
Mục Trần cười lớn, tiếng cười vang vọng như sấm rền. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn không hề tỏ ra nhượng bộ, tràn ngập sát khí băng hàn. Long ảnh hiện ra dưới chân, hắn cấp tốc xuất hiện phía trên Ma Hình Thiên, tay vung Đại Tu Di Ma Trụ tiếp tục nện xuống.
Ma Hình Thiên ngẩng lên, tay nắm chặt thương, thân hình bắn thẳng lên cao.
“Vút!”
Một thương đâm tới, như ma long gào thét, không hề kém cạnh đâm mạnh vào hắc ma trụ.
“Bang!”
Tiếng vang dữ dội chấn động, nhưng lần này Ma Hình Thiên không bị đánh bay đi nữa, hắn cất giọng châm chọc:
“Đại Tu Di Ma Trụ trong tay ngươi chỉ có như thế thôi sao?”
Mục Trần không hề biến sắc, thân hình lui lại, vung tay ném Đại Tu Di Ma Trụ lên cao. Hung sát khí ngập tràn, nháy mắt thể tích ma trụ tăng vọt nhanh chóng, chốc lát đã lên đến vài trăm trượng. Mục Trần vung tay cách không, nện ma trụ xuống.
“Đùng!”
Một vùng không gian rộng lớn bị biến dạng, không khí bị chấn nổ hình thành một vùng chân không.
“Long Phệ!”
Ma thương trong tay Ma Hình Thiên rung lên, hắc ám tuôn trào. Ma thương đột ngột bay lên trong một tiếng long khiếu đầy hắc ám, hóa thành một con ma long khổng lồ mấy ngàn trượng, bao phủ thiên địa.
“Gràààooooo!”
Ma long gào thét, long trảo vồ tới chụp lấy ma trụ, cái đuôi khổng lồ hung hăng quật vào thân trụ.
Hai hung khí khổng lồ giao chiến trên cao, sức mạnh đáng sợ khiến cho không gian liên tục nổ tung.
Quyết đấu giữa thái cổ hung khí và tuyệt phẩm binh khí!
Có điều thái cổ hung khí lại đang bị phong ấn, còn tuyệt phẩm binh khí lại được sử dụng bởi Ma Hình Thiên, chiến lực được khai phá đến mức tối đa.
Hai bên ra tay đều là chân chính sát chiêu, đều có ý muốn lấy mạng đối phương.
Bắc Thương Linh Viện và Long Ma Cung ân oán sâu sắc, đối đầu lúc nào cũng là sinh tử, quyết đấu hiện tại ai trong số họ nương tay thì chắc chắn đầu óc có vấn đề.
“Uỳnh!”
Phệ Long Ma Thương là tuyệt phẩm binh khí, bản thân nó cũng có linh tính, theo mệnh lệnh của Ma Hình Thiên sẽ tự động đối địch. Còn Đại Tu Di Ma Trụ là thái cổ hung khí, uy lực sánh ngang thần khí, nếu không vì bị phong ấn, thì không chừng một đập đã khiến Phệ Long Ma Thương gãy thành vài khúc. Hiện tại đối chiến, Đại Tu Di Ma Trụ dường như cũng bị kích phát một chút hung ác, hung sát lực tràn ngập tuôn ra, hung hăng giao chiến.
Công kích của Đại Tu Di Ma Trụ khiến cho ma long gầm lên đau đớn. Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, Đại Tu Di Ma Trụ có bị phong ấn nhưng sức mạnh vẫn hơn hẳn tuyệt phẩm binh khí, do đó Phệ Long Ma Thương dần rơi vào hạ phong.
Ma Hình Thiên chẳng chút lo lắng nhìn cục diện trên cao, rồi nhìn sang Mục Trần, cười nhạt:
“Bây giờ không có Đại Tu Di Ma Trụ, ngươi lấy cái gì chống lại ta?”
Thì ra hắn gọi Phệ Long Ma Thương xuất kích chỉ để kềm giữ Đại Tu Di Ma Trụ, thái cổ hung khí rời khỏi tay Mục Trần, thì hắn chẳng còn gì để e ngại nữa.
Có lẽ Phệ Long Ma Thương không thể dây dưa với Đại Tu Di Ma Trụ lâu, nhưng chừng đó thời gian đã đủ cho hắn giải quyết Mục Trần.
“Ù ù ù!”
Lời hắn vừa dứt đã hóa thành một làn khói đen quỷ dị bay tới Mục Trần.
Mục Trần trợn mắt, lắc mình. Long ảnh hiện ra dưới chân, nhanh chóng lùi gấp.
“Bằng vào Long Đằng thì chẳng thể nào thoát khỏi tay ta.”
Tiếng cười man dại của Ma Hình Thiên vang lên, thân thể hư ảo như khói của hắn run lên rồi biến mất.
Mục Trần trừng mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Ầm!”
Hắc lôi cấp tốc bắn ra từ cơ thể, hai đường lôi văn xuất hiện trên ngực.
“Uỳnh!”
Ngay lúc đó, một bàn tay từ hư không xuất hiện, linh lực đáng sợ theo đó đập vào hậu tâm của Mục Trần.
Mục Trần không xoay lại, nhưng cũng vung tay đánh về phía sau.
“Chát!”
Song chưởng đối chiến, kình lực bắn ra tứ phương.
Mục Trần văng ra, máu tươi từ trong miệng bắn ra. Chân chính đối chiến với Ma Hình Thiên, hắn mới nhận thấy rõ ràng sự cường đại của đối thủ, linh lực mênh mông vô cùng tận, mà lại tinh thuần cường đại hơn linh lực bình thường rất nhiều.
Chắc hẳn là vì hắn đã từng thử qua linh lực nan.
Mục Trần lạnh lùng sắc bén, không vội điều tức trị thương, chẳng màng đến đau nhức nơi cánh tay, hắn liền kết ấn, linh lực hùng hậu bùng lên.
Dải tinh tú sáng ngời lại xuất hiện, bốn hư ảnh thần thú khổng lồ nhanh chóng thành hình.
Dù sao thực lực chân chính cũng chỉ mới là Thông Thiên cảnh sơ kỳ, hung sát lực tràn ngập trong cơ thể cũng khó mà chống cự lại Ma Hình Thiên, muốn thắng thì phải dùng đến ưu thế của thần quyết.
“Lại dùng chiêu này à?”
Ma Hình Thiên cười nhạt khinh bỉ:
“Chiêu này có lẽ có chút tác dụng với Liễu Ảnh, còn với ta thì chẳng có uy hiếp gì.”
Mục Trần chẳng màng đến lời hăm dọa của hắn, ấn pháp biến ảo.
“Gràooo!”
Bốn thần thú từ trong tinh tú bay ra, lập tức hướng về Ma Hình Thiên đánh xuống.
Ma Hình Thiên hờ hững lắc đầu, linh lực lại bùng lên ngập trời, như biển rộng mênh mông ập tới.
Mục Trần bất chợt thay đổi ấn pháp, trở nên kỳ lạ và phức tạp hơn.
Bốn thú ảnh gào thét gầm rú, chợt hào quang từ trong cơ thể chúng sáng ngời, bắn ra kết nối với nhau, từ xa nhìn lại như một quang ấn rực rỡ. Thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ chiếm bốn góc của ấn pháp, sức mạnh huyền ảo kỳ dị như phong ấn cả thiên địa.
“Tứ Thần Tinh Túc Kinh, Tứ Thần Phong Thiên Ấn!”
Thần ấn khổng lồ rực sáng, hợp lại thành một luồng linh lực công kích dữ dội kinh khủng ập xuống, linh khí thiên địa hoảng loạn tứ tán.
Thần ấn bao phủ, Hạ Du Nhiên, Liễu Ảnh và đám người kia biến sắc. Đặc biệt là Liễu Ảnh, gương mặt chấn động mà nghiến răng sợ hãi. Tên tiểu tử kia quá lợi hại, hắn còn giấu bao nhiêu sát chiêu chưa dùng?
Linh lực ầm ầm từ trong cơ thể Ma Hình Thiên tuôn ra liên miên bất tận nhưng cũng bị hào quang ngập trời kia làm cho tán loạn, dường như đã bị nó phong ấn.
Ma Hình Thiên rốt cuộc tỏ ra nghiêm trọng, rồi bất chợt thở dài, sát khí lại dâng lên hung tàn.
“Thông Thiên cảnh sơ kỳ lại có công kích bậc này, khó trách Bắc Thương Linh Viện kỳ vọng vào ngươi…”
“Nếu để cho ngươi tu luyện tiếp, có lẽ một năm sau cường giả đỉnh cấp thế hệ mới của Bắc Thương Đại Lục sẽ không còn ai đủ sức chống lại ngươi…”
“Bất quá… ngươi sẽ không có cơ hội đó….”
Đột nhiên máu tươi chảy ra từ ngón tay Ma Hình Thiên, rồi hắn chỉ vào trán. Máu tươi nhỏ xuống, lan vào trong đôi mắt tịch mịch, gương mặt hắn hiện lên một đạo huyết phù quỷ quái và hung tợn.
Hạ Du Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy hành động quái lạ của Ma Hình Thiên, ban đầu ngẩn ngơ, nhưng rồi biến sắc như đã nhận ra hành động của hắn.
“Đây là… Thí Long Ma Phù?”