Chương 357: Quan hệ | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 05/02/2025
Một tiếng gọi khó khăn vang lên, rồi phòng trúc lại chìm vào tĩnh lặng vô hạn.
Linh Khê kinh ngạc tột độ, vội quay đầu nhìn Mục Trần, bán tín bán nghi không biết mình có nghe nhầm hay không. Người nữ tử trong bức họa kia lại là mẫu thân của Mục Trần?
Trong lòng nàng bỗng trào dâng một cảm giác cực kỳ phức tạp, khó diễn tả thành lời, như thể trái tim nàng đang tan vỡ.
“Ngươi… ngươi nói nàng là mẫu thân của ngươi?”
Linh Khê chỉ tay vào bức họa, nhíu mày hỏi lại.
Mục Trần mắt long lanh nhìn chằm chằm Linh Khê, thần sắc kích động:
“Trưởng lão Linh Khê, bức tranh này người có được từ đâu? Người biết người nữ trong tranh này sao?”
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên hắn có được tin tức liên quan đến mẫu thân. Dù hình ảnh trong tranh rất mơ hồ, nhưng trực giác mách bảo hắn, đó chính là mẫu thân.
Linh Khê nghe vậy, ánh mắt lại trở nên mờ mịt, lắc đầu:
“Ta… ta cũng không biết. Ta chỉ biết nàng rất quan trọng với ta, nhưng dường như trí nhớ của ta có vấn đề, nhiều thứ ta đã quên… Nàng, ta cũng quên… Nhưng mà, sao nàng lại là mẫu thân của ngươi?”
“Tuy từ nhỏ ta đã chưa từng gặp mẹ, nhưng ta dám khẳng định mình không nhận sai người.”
Mục Trần quả quyết, đó là cảm giác huyết thống, tuyệt đối không thể sai lầm. Dù từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được gặp mẫu thân, nhưng trong tâm trí hắn luôn có một hình ảnh dịu hiền.
“Ngươi cũng chưa từng gặp nàng?”
Linh Khê chẳng hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác đó khiến nàng càng thêm phức tạp, giống như hai đứa trẻ tranh giành viên kẹo yêu thích nhất, luôn muốn độc chiếm nó.
Mục Trần gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Lúc ta còn sơ sinh, mẹ ta đã đi mất.”
Chuyện của hắn, hắn không bao giờ kể quá nhiều cho người khác, đặc biệt là chuyện gia đình lại càng không nên nói cho người ngoài.
“Trưởng lão Linh Khê, người thật sự không nhớ chút tin tức nào về nàng sao?”
Mục Trần gấp gáp hỏi Linh Khê, khó khăn lắm mới có được một đầu mối liên quan đến mẫu thân, hắn không thể nào dễ dàng từ bỏ.
Linh Khê ngồi trên đệm cỏ, nhìn chăm chú vào nữ tử trong tranh:
“Trí nhớ của ta chỉ còn lại những việc trong năm năm nay, những việc trước đó rất mơ hồ, ta nghĩ có ai đó đã động chạm vào ký ức của ta.”
Giọng nói chợt trở lại lạnh băng, hận ý tràn ngập. Có vẻ như nếu nàng biết được ai đó đã làm gì với ký ức của nàng, nhất định sẽ tự tay giết chết hắn!
“Nhưng dù vậy, ngẫu nhiên ta cũng có thể cảm ứng được vài mảnh ký ức. Rất lâu trước đây, ta hẳn là đã ở cùng với nàng… Ta cũng có thể biết, nàng là người rất quan trọng với ta, nên bất kể ra sao, ta cũng phải khôi phục trí nhớ.”
Linh Khê thần sắc hoảng hốt, mờ mịt nhìn người nữ trong tranh, giọng lẩm bẩm.
Mục Trần sửng sốt nhìn Linh Khê. Trước đây nàng đã từng ở cùng mẫu thân của hắn? Vậy quan hệ giữa hai người là thế nào?
Linh Khê đột nhiên quay lại, ánh mắt nhìn hắn cũng cổ quái không kém.
Mục Trần gượng cười, chợt mặt mày xám ngắt:
“Đừng nói ngươi là tỷ tỷ nhiều năm thất lạc của ta chứ? Ta với lão cha chắc không chịu nổi tin sét đánh này đâu!”
Nghe hắn nói bâng quơ như vậy, nhưng Linh Khê lại cho là thật:
“Chúng ta nên lấy máu thử xem?”
Mục Trần lắc đầu quầy quậy:
“Đừng có đùa, vô ích thôi.”
Linh Khê nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ toát mồ hôi của Mục Trần, bất giác cười khẽ, gương mặt lạnh lùng trở nên xinh đẹp lạ thường.
“Được rồi, không đùa với ngươi nữa, giờ làm gì cũng vô ích thôi, nhưng rồi sẽ có cơ hội tìm ra đáp án.”
Mục Trần khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy bất an. Nếu Linh Khê nói đúng, mẫu thân hắn và nàng đã từng ở cùng nhau, nhưng sau đó sao lại rời đi, mà trí nhớ của nàng cũng bị xóa mất? Chẳng lẽ mẫu thân đã gặp đại nạn gì hay sao, bây giờ người có khỏe không?
“Bây giờ ngươi có thể cho ta biết về tòa hắc tháp kia được chứ? Nếu ta nhớ không lầm, nàng cũng làm được như vậy…”
Linh Khê khẽ hỏi.
Mục Trần trầm tư một hồi, rồi cũng đồng ý. Trực giác mách bảo hắn rằng Linh Khê này đáng tin, có lẽ vì nàng ta có quan hệ với mẫu thân, nên hắn có phần tin cậy.
“Ta tu luyện một bộ công pháp linh quyết tên là Đại Phù Đồ Quyết. Đó là quà của mẹ trước khi đi để lại cho ta, hắc tháp kia là do tu luyện công pháp thành công mà triệu hồi ra.”
Mục Trần gãi đầu:
“Bất quá uy lực của nó không lớn như tưởng tượng, chỉ là phòng ngự rất mạnh, có thể bảo vệ ta.”
“Đại Phù Đồ Quyết?”
Linh Khê trừng mắt bật dậy, thần sắc dao động. Cái tên này nàng cảm thấy quen thuộc khó hiểu.
Nàng đi qua đi lại, chợt tiến đến trước mặt Mục Trần, vươn tay nắm lấy tay hắn, đối chưởng hai bàn tay dán vào nhau.
Tay của nàng trắng và xinh xắn, nhỏ hơn tay của Mục Trần một chút.
“Đừng phản kháng.”
Linh Khê nhẹ giọng dặn dò, rồi một cỗ linh lực hùng hậu theo bàn tay nàng đổ vào người Mục Trần, tiến vào kinh mạch, chạm vào linh lực của Mục Trần.
Mục Trần thất kinh. Chuyện này cực kỳ nguy hiểm, hai luồng linh lực bất đồng nếu chạm vào nhau sẽ bài xích cực mạnh, dẫn đến bùng nổ, tạo thành thương tổn cực lớn cho chủ thể.
Mục Trần vừa định rút linh lực của mình về, thì hai cỗ linh lực đã tiếp xúc với nhau, và nảy sinh một chuyện khiến hắn chấn động.
Hai cỗ linh lực tiếp xúc, giao hòa lại với nhau.
Linh lực giao hòa, rồi ùn ùn đổ vào cơ thể, Mục Trần kinh ngạc phát hiện thương thế trước đó được luồng linh lực giao hòa kia chữa trị nhanh kinh khủng.
Chỉ trong chớp mắt, thương thế của hắn gần như khỏi hẳn. Tốc độ trị thương này khiến hắn kinh ngạc thất thần, cho dù Lôi Thần Thể có thành tựu một chút cũng phải tĩnh dưỡng cả một ngày mới khỏe lại được, thế nhưng bây giờ….
Mục Trần khó tin nhìn Linh Khê, trong lòng càng thêm mê muội. Tại sao lại như vậy?
Lúc thương thế khôi phục, luồng linh lực giao thoa mới tách ra, theo kinh mạch trở về cơ thể Linh Khê.
Nàng khẽ run lên, da thịt dường như ửng hồng một chút, nàng thu tay lại, nhíu mày.
“Tại sao có thể như vậy?”
Mục Trần kinh ngạc hỏi lại. Linh lực của hắn và Linh Khê dung hợp, sao lại có lực khôi phục cường đại đến thế?
Linh Khê nhẹ giọng nói:
“Ta dường như cũng tu luyện Đại Phù Đồ Quyết.”
Mục Trần chấn kinh. Linh Khê cũng tu luyện Đại Phù Đồ Quyết? Xem ra mọi lời nàng nói đều là thật.
Nhưng chẳng lẽ bất cứ ai tu luyện Đại Phù Đồ Quyết thì linh lực đều có thể giao thoa? Không thể nào! Dù cho tu luyện linh quyết giống nhau, thì linh lực mỗi người tu luyện được cũng có khác biệt, không thể giao thoa hoàn mỹ như thế.
Vậy thì tại sao?
Hắn suy tư hồi lâu cũng không hiểu ra làm sao. Giữa hai người dường như có bí ẩn gì đó, mà chắc chắn là phải liên quan đến mẫu thân của Mục Trần.
Mục Trần ngẩng lên nhìn người nữ trong tranh, khẽ thở dài. Mẹ, có chuyện gì thế này….
“Quên đi, đừng có tư lự. Bí ẩn sớm muộn rồi cũng sẽ có ngày sáng tỏ. Trí nhớ của ta tuy bị người khác giở trò, nhưng thực lực ta càng tăng lên, thì trí nhớ càng trở lại nhiều. Đến khi trí nhớ khôi phục lại hoàn toàn, chắc chắn ta sẽ biết có chuyện gì đã xảy ra.”
Linh Khê nhẹ giọng khuyên nhủ.
Mục Trần gật đầu, nhưng rồi lại cảm thấy không mấy tự nhiên. Gần một tháng qua đã quen với Linh Khê lạnh lùng, bỗng dưng lại trở nên dịu dàng thân thiết, thật khó mà thoải mái.
“Mặt khác, Đại Phù Đồ Quyết không đơn giản như ngươi tưởng. Hắc tháp kia không yếu như ngươi nghĩ, chẳng qua ngươi chưa luyện đến nơi đến chốn mà thôi.”
Linh Khê còn cảnh báo:
“Còn nữa, hắc tháp này tốt nhất là đừng dễ dàng để lộ. Tuy trí nhớ ta kém đi nhiều, nhưng ta biết thứ này liên quan đến vài nguy hiểm đáng sợ, nếu ngươi để người ta phát hiện ra, có lẽ sẽ có phiền toái lớn.”
Mục Trần gãi đầu khó hiểu, cái vẻ quan tâm của Linh Khê tự nhiên lại khiến hắn hơi sợ hãi.
“Ừm.”
Nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc vâng dạ cho qua chuyện.
“Đi thôi, ra ngoài đi.”
Linh Khê nhìn lại bức tranh trên tường lần nữa rồi cất bước.
Mục Trần gật đầu, ánh mắt nhớ nhung nhìn người nữ trong bức tranh, rất muốn cuốn nó lại đem về, nhưng có vẻ Linh Khê cũng rất coi trọng nó, khó mà đoạt của nàng được.
“Mẹ, con đã nói với cha, nhất định sẽ tìm được người.”
Lẩm bẩm một hồi, hắn hít một hơi sâu rồi xoay người rời khỏi phòng trúc.
Hai người bước ra, không khí vẫn yên lặng như thế. Đối với hai người, đây là một sự kiện chấn động, ảnh hưởng rất lớn đến cả hai, vốn chẳng quen chẳng biết, bất giác lại trở nên có quan hệ dây dưa…
Dù không ai nói ra, nhưng khi nhận thấy linh lực giao thoa hoàn mỹ, cả hai đều biết quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.
“Linh Khê… trưởng lão.”
Mục Trần lên tiếng trước, xưng hô có phần gượng gạo.
“Gọi ta là Linh Khê đi.”
Linh Khê do dự một chút, rồi nói.
Mục Trần nghe vậy, hơi chần chờ, rồi gật đầu nói tiếp:
“Hôm nay đến đây thôi, ta về trước.”
Linh Khê khẽ gật.
Mục Trần không nói gì thêm, vừa bước đi chợt thần sắc biến đổi, nhìn về một hướng kia. Một cột sáng đỏ sậm bắn lên trời, rồi một tiếng chuông dồn dập ngân vang khắp Bắc Thương Linh Viện.
Tiếng chuông ngân dồn dập thình lình vang lên làm cho Mục Trần sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía đó, nhíu mày định hướng một chút. Hướng đó là Nhiệm Vụ Điện, xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?