Chương 325: Chiến Cổ Thiên Viêm | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 05/02/2025
Bốn chữ ấy khiến Lâm Tranh, Chu Thanh Sơn, Cổ Thiên Viêm giật mình suýt té ngửa, mặt mày cổ quái dị thường. Ai nấy đều không ngờ cái tên Mục Trần kia vẫn còn là một tân sinh!
Nhưng một tân sinh lại có thể trổ tài ở Thú Liệp Chiến, thậm chí còn đủ tư cách trở thành đại diện mạnh nhất, chuyện hoang đường đến mức khó tin. Thời Cổ Thiên Viêm còn là đệ tử, tân sinh muốn tham gia Thú Liệp Chiến còn khó, nói gì đến…
– Các ngươi năm nay thật thú vị.
Lâm Tranh lắc đầu, nhìn thẳng Trầm Thương Sinh khí khái hiên ngang, uy áp chẳng kém gì mình, nói:
– Bất quá, ta hy vọng là có bản lĩnh thật, bằng không thì thật là không nên thân.
– Ha ha. Lâm học trưởng cứ yên tâm, chúng ta chắc chắn là thanh xuất nhất lam nhi thắng nhất lam!
– Thế ư?
Lâm Tranh cười, hắn tiến lên, linh lực hùng hậu mang theo uy áp cuồn cuộn càn quét tới, mây mù tan biến dưới khí thế của hắn.
Thông Thiên cảnh trung kỳ!
Lâm Tranh không hề nhường nhịn, một bước bày ra thực lực chân chính.
Vô số đệ tử chịu uy áp cường đại phải biến sắc. Lâm học trưởng quá mạnh, người có thể đối diện chỉ có Trầm Thương Sinh đủ tư cách.
– Thông Thiên cảnh trung kỳ, cựu đệ nhất Thiên bảng…
Trầm Thương Sinh mắt long lanh, rồi đột nhiên nóng cháy, tay nắm chặt kim thương cắm mạnh xuống đất.
“Uỳnh!”
Núi rung đất chuyển, linh lực hùng hậu không kém ào ào thổi ra.
Linh lực vàng ánh chiếu khắp trời, lập tức chống đỡ lại uy áp linh lực của Lâm Tranh.
Thực lực Trầm Thương Sinh cũng là Thông Thiên cảnh trung kỳ, ngang ngửa, không hề yếu thế so với Lâm Tranh.
– Quá lợi hại!
Vô số đệ tử hưng phấn tán thưởng, ánh mắt không giấu được sự sùng bái. Tuy cả hai cùng trình độ, nhưng Trầm Thương Sinh trẻ tuổi hơn nhiều, thành tựu đó cho thấy thiên phú của Trầm Thương Sinh tốt hơn.
– Không tồi!
Ngay cả Lâm Tranh cũng lên tiếng tán thưởng. Hắn rất có cảm tình với Bắc Thương linh viện, càng thấy được nhiều học đệ siêu đẳng vượt qua hắn, thần tình càng thêm vui mừng.
Trầm Thương Sinh đủ để hắn đối đãi trịnh trọng.
Lý Huyền Thông và Chu Thanh Sơn cũng bộc phát sức mạnh, trình độ không cao bằng hai người kia, nhưng cũng đã là Thông Thiên cảnh sơ kỳ, linh lực dồn ép nhau nổ rầm rầm như sấm đánh.
Hai vòng chiến cân tài cân sức, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đều có ẩn chiêu cất giấu, muốn nhanh chóng phân thắng bại cũng không dễ.
Bởi vậy, hầu hết mọi người lại tập trung về vòng chiến thứ ba, nơi thực lực hai đối thủ hơn kém quá xa, mấu chốt chính là ở đó.
– Xem ra ngươi chính là nhân tố quyết định nhỉ?
Cổ Thiên Viêm rời mắt khỏi hai vòng chiến kia, ánh mắt nhìn Mục Trần. Hai vòng chiến kia thực lực tương đương, kết quả rất dễ hòa, vậy thì vòng chiến của hắn chính là nơi quyết định thành bại.
Mục Trần thắng, mọi người thuận lợi vượt ải. Mục Trần thua, tất cả tay trắng trở về.
Mục Trần thần sắc ngưng trọng, không nói gì.
– Tuy thực lực ngươi có vẻ không mạnh, nhưng dũng khí không nhỏ, vị trí của ngươi kẻ tầm thường chẳng dám mó tay vào.
Cổ Thiên Viêm cười nhạt, hắn từng là đệ tử, từng tham gia Thú Liệp Chiến, từng là người đại diện mạnh nhất, hắn biết rõ vị trí này có áp lực ra sao. Hiện tại Mục Trần chỉ có thực lực như thế mà dám hiên ngang nhận lấy, thì áp lực còn nặng nề hơn.
Cũng vì thế, Cổ Thiên Viêm thêm xem trọng Mục Trần.
– Vị trí này đúng là khó cầm, nhưng nói thế nào cũng phải có người dám đứng ra.
Mục Trần nhẹ giọng nói.
Cổ Thiên Viêm gật đầu, chậm rãi lui lại, tay xỏ vào trong áo, tóc bay bay như ngọn lửa phừng phừng:
– Với dũng khí của ngươi, ta nhường ngươi ra tay trước.
Cổ Thiên Viêm cũng có ngạo khí, thực lực của hắn hơn xa Mục Trần, thân phận cũng cao hơn, nên không muốn ra tay trước chiếm tiên cơ.
– Vậy đa tạ Cổ học trưởng đã nhường.
Mục Trần không hề ngu ngốc làm cao, hắn yếu thế hơn, nếu cơ hội này không biết nắm lấy thì quá đáng trách.
Một tên láo toét khoác lác thì không đáng để người ta coi trọng.
Cổ Thiên Viêm khẽ gật đầu. Biểu hiện dứt khoát của Mục Trần khiến hắn hài lòng. Gánh vác hy vọng của mọi người mà bày đặt sĩ diện hão, thì quả thật là quá cao ngạo coi thường người khác.
Mục Trần hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lướt về sau, rồi xếp bằng ngồi trên không, đôi mắt nhắm lại.
Cổ Thiên Viêm hơi thắc mắc, rồi vẻ kinh ngạc nhanh chóng thay thế khi nhìn thấy những linh ấn nhỏ cấp tốc bay ra.
– Thì ra là Linh Trận Sư…
Cổ Thiên Viêm gật gù, ánh mắt hứng thú càng đậm.
Mục Trần đã hoàn toàn tập trung tách biệt khỏi bên ngoài, tâm thần đắm chìm tìm kiếm trạng thái Tâm Nhãn kỳ diệu mà ngày đó đã chạm đến.
Đối diện đối thủ như Cổ Thiên Viêm, căn bản không nên dây dưa kéo dài, phải ra tay cực mạnh, sử dụng bản lĩnh cao nhất, nếu không thì khó có được cơ hội.
Bố trí linh trận cấp 5 hiện tại là một trong những khả năng tốt nhất mà hắn có thể làm được lúc này.
Mục Trần hiện giờ là Linh Trận Sư cấp 4, muốn bố trí linh trận cấp 5 phải dựa vào trạng thái Tâm Nhãn. Nhưng trạng thái đó hắn chưa nắm được, chỉ là lần trước vô tình chạm tới, việc có thể làm bây giờ là tìm kiếm, lùng sục cảm giác kỳ diệu đó.
Tâm thần yên tĩnh, linh ấn nhanh chóng được ngưng tụ ra, nhưng hắn chưa làm được bước quan trọng tiếp theo, cứ từ tốn để thời gian trôi qua.
Mọi ánh mắt đều tập trung nhìn hắn, cả quảng trường bên ngoài cũng đang dõi lên màn hình, ai cũng muốn biết Mục Trần sẽ dùng cách nào đối kháng với Cổ Thiên Viêm Thông Thiên cảnh sơ kỳ.
Trên ghế trưởng lão quảng trường Bắc Minh, mọi người cũng nheo mắt suy nghĩ. Chiến đấu giữa cường giả Thông Thiên cảnh rất đáng để mọi người xem.
– Hử?
Thái Thương viện trưởng đột nhiên nhướng mày kinh ngạc, vài trưởng lão bên cạnh cũng bật thốt lên tiếng kinh dị.
– Dao động này… thú vị, tên nhóc Mục Trần kia có thiên phú tu luyện linh trận cao đến mức thần kỳ, không ngờ có thể dùng đến trạng thái Tâm Nhãn… Không đơn giản a…
Lão nhân tóc trắng kinh ngạc ra tiếng. Đột nhiên, dao động quanh người Mục Trần tăng vọt, linh ấn vừa hình thành thình lình nổ tung, rồi cấp tốc ngưng tụ ra.
Số lượng linh ấn theo đó tăng vọt, chỉ trong chốc lát đã lên đến con số 200!
– Linh trận cấp 5?
Nhiều người thất kinh la lên, số lượng linh ấn nhiều như thế đã đủ bố trí linh trận cấp 5.
Cổ Thiên Viêm thần sắc cũng hơi dao động, nhìn chằm chằm Mục Trần. Hắn không ngờ Mục Trần có năng lực bố trí linh trận cấp 5, khó trách đủ sức giành được vị trí đại diện thứ ba.
“Véo!”
Linh ấn quanh thân Mục Trần bay lên cao, dung hợp vào không khí, linh lực thiên địa dao động kinh người, phong bạo hình thành trên cao.
Những đốm sáng bắn ra những sợi tơ sáng đan xen phức tạp, dao động mạnh mẽ dần dần hình thành một quang trận to lớn.
Quang trận che hết một mảng trời, hình thành hai đóa hắc liên chuyển động chậm rãi, thiên uy ngút trời.
Mục Trần mở mắt, nhìn linh trận đã thành hình cũng thở phào như trút gánh nặng. Thời gian có vẻ lâu hơn, nhưng may mắn là đã thành công.
– Không tồi, không ngờ ngươi đủ sức bày ra linh trận cấp 5…
Cổ Thiên Viêm chậm rãi tán thưởng, ngẩng mặt nhìn linh trận khổng lồ trên cao, cười nhạt:
– Đây là bản lĩnh tốt nhất của ngươi?
Mục Trần nghe vậy, cũng mỉm cười. Tay nắm chặt, một khối thiết cầu hoen gỉ xuất hiện, búng tay ra, thiết cầu bay vào không trung. Hào quang linh lực tỏa ra, nhanh chóng thành hình.
Dao động linh lực không hề thua kém linh trận cấp 5 mà Mục Trần vừa bố trí được!
Vậy là, kia cũng là linh trận cấp 5!
Mục Trần có thể lập tức gọi ra hai linh trận cấp 5!
Cổ Thiên Viêm trừng mắt nghiêm trọng nhìn hai linh trận to lớn như hai con quái vật trên không. Cuối cùng cũng phải nghiêm túc rồi.