Chương 321: Đá khỏi Thú Liệp trường | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 04/02/2025

Tiếng hót lảnh lót vang vọng khắp khu vực, mọi người chấn động đến tột cùng khi chứng kiến một con chim khổng lồ màu đen, bao phủ trong hắc viêm hừng hực, che khuất cả ngọn núi. Nhiệt độ không khí tăng cao một cách rõ rệt.

– Cửu U Tước…

Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đồng thanh kinh hô, ánh mắt kinh dị khó tả, lẩm bẩm:

– Hắn có thể biến hóa hình thái linh thú hoàn chỉnh đến mức này ở trình độ hiện tại sao…?

Ai nấy đều biết, khi đạt đến Thần Phách cảnh, tu giả sẽ có khả năng luyện hóa tinh phách linh thú, chính tinh phách lực này cho phép cường giả Thần Phách cảnh mượn dùng sức mạnh của linh thú.

Thế nhưng, sức mạnh đó chỉ mang đến lợi thế ở Thần Phách cảnh, cao lắm là Dung Thiên cảnh, và không phải là vĩnh viễn. Bởi lẽ, tinh phách linh thú cũng dần tiêu tán theo thời gian. Sau khi đột phá, thực lực càng tăng cao, tinh phách mà họ từng luyện hóa sẽ không còn tương xứng với sức mạnh mới, và dần dà bị thay thế.

Không phải tất cả tinh phách linh thú đều tan biến hoàn toàn. Nếu có ai luyện hóa tinh phách linh thú đạt đến độ phù hợp tương đối cao, thì tinh phách lực vẫn có thể tồn tại. Tuy nhiên, khả năng này rất nhỏ, bởi lẽ linh thú vốn dĩ có tính bài xích với nhân loại. Dù đã bị giết, bản năng phản kháng vẫn còn tồn tại trong tinh phách. Trừ phi linh thú tự nguyện cho con người luyện hóa, tinh phách lực mới có thể tồn tại lâu dài trong cơ thể người luyện hóa.

Nhưng liệu linh thú kiêu ngạo, bất thuần, sau khi bị giết có thể tự nguyện dâng tinh phách cho con người?

Chính vì vậy, tinh phách lực dần dần không còn được sử dụng sau khi đạt đến Dung Thiên cảnh, Hóa Thiên cảnh, Thông Thiên cảnh… mà bị thay thế bởi những năng lực cường đại hơn.

Cũng vì lý do đó, Trầm Thương Sinh mới kinh ngạc khi thấy Mục Trần vẫn có thể hóa hình thái đầy đủ và mạnh mẽ của Cửu U Tước.

– Thật không biết Mục Trần luyện hóa tinh phách Cửu U Tước đến độ phù hợp cao đến mức nào. Nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên ta thấy có người Hóa Thiên cảnh biến hóa ra hình thái đầy đủ của linh thú, mà lại là Cửu U Tước!

Lý Huyền Thông khẽ gật gù nhìn con Cửu U Tước khổng lồ, thần sắc phức tạp. Mục Trần so với vài tháng trước quả nhiên đã biến hóa long trời lở đất.

– Hắn quá lợi hại, không ngờ lại có thể biến thành hình thái Cửu U Tước đầy đủ.

Vương Thống kinh thán thất thanh. Khi còn ở Thần Phách cảnh, hắn cũng từng luyện hóa tinh phách linh thú mạnh mẽ, nhưng sau khi đột phá Hóa Thiên cảnh, tinh phách lực đã tiêu tán gần như không còn. Đừng nói là bây giờ, ngay cả khi tinh phách lực còn toàn thịnh, hắn cũng không thể hóa hình linh thú sống động như thật đến vậy.

Lạc Li bên cạnh chỉ mỉm cười. Nàng biết rõ bí mật này của Mục Trần. Cửu U Tước và hắn đâu chỉ có độ phù hợp cao, mà ngay cả tính mạng cũng kết nối với nhau, huyết mạch tương liên, đâu phải ai cũng có đủ dũng khí để hưởng thụ thành quả đó.

Tinh phách lực với nhiều người chỉ là sức mạnh tạm thời của một giai đoạn, nhưng với Mục Trần, nó sẽ theo hắn cả đời.

“Kwooork!”

Hắc điểu ngửa cổ hót vang, hai cánh vỗ vù vù, xé gió lao đến tấn công khối huyết cầu ở đằng xa.

“Uỳnh!”

Sức mạnh đáng sợ trùng kích, âm thanh như lôi đình tuyệt đỉnh, không gian biến dạng.

“Uỳnh! Uỳnh!”

Linh lực cuồng bạo không ngừng bắn phá dữ dội, khiến đám khán giả chỉ đứng xem mà toát mồ hôi trán.

Chỉ vài giây sau, cả hai cỗ sức mạnh khổng lồ trên cao hòa thành một quang cầu to cả trăm trượng, linh lực điên cuồng bạo động bên trong.

Giống như bom.

Là bom, nhất định sẽ nổ!

Ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu, khối quang cầu hai màu đỏ đen đã bùng phát trên không trung, mang theo tiếng nổ kinh thiên.

“Ầmmmmmm!”

Cuồng phong tán ra, ánh sáng chói mắt tỏa khắp nơi, khiến mọi người bất giác nheo mắt lại. Một luồng sóng kình bộc phát theo phương ngang, đẩy đi cả nghìn trượng.

Linh Quang Sơn to lớn như cột chống trời cũng bị lực trùng kích đánh cho rung chuyển.

“Đùng! Đùng!”

Đột nhiên có hai luồng sáng bị bắn xuống, ghim thẳng vào bình đài rộng lớn bên dưới.

Đất đai rung chuyển, bình đài đá văng tung tóe, bụi mù mờ mịt, để lại hai cái hố sâu đen ngòm.

Khán giả vội vã bay lên không trung, toàn bộ ánh mắt đều chăm chú nhìn vào hai cái hố to kia. Ngạnh đấu kinh thiên vừa rồi, cuối cùng ai thắng?

Mọi người đều biết rõ, một chiêu đó đã đủ phân thắng bại.

Bụi mù bên dưới dần tan đi, hai cái hố sâu không thấy đáy dần hiện ra rõ hơn.

Ai thắng?

“Vút.”

Một tiếng xé gió vang lên, mọi người lập tức nhìn lại một miệng hố. Một bóng người toàn thân đỏ như máu, chật vật lảo đảo đứng trên không.

Kẻ đó áo quần chẳng còn lại mấy mảnh, mái tóc xanh cũng te tua, toàn thân đầy vết thương đáng sợ, máu tươi nhỏ giọt tí tách.

Đó là Hạc Yêu!

Vài tiếng ngạc nhiên, vài tiếng tiếc nuối. Cuối cùng vẫn là Hạc Yêu đứng vững sao?

Tô Linh Nhi thất sắc, hốt hoảng.

– Ha ha ha ha!

Hạc Yêu nhìn qua cái hố yên tĩnh bên kia, sung sướng cười to:

– Mục Trần! Cho ngươi huênh hoang khoác lác, kẻ cười cuối cùng vẫn là ta!

Có người tiếc nuối thở dài. Mục Trần vẫn kém một chút sao? Nhưng có thể ép Hạc Yêu đến mức thê thảm như vậy thì thực lực rất cao, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, sẽ hoàn toàn vượt mặt Hạc Yêu.

Trên bầu trời, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông vẫn bình tĩnh nhìn xuống hố sâu không thấy đáy, đột nhiên cười khẽ.

“Kwooork!”

Tiếng hót thánh thót rõ ràng vang lên, nháy mắt khiến mọi người giật mình nhìn lại bên này.

Sắc mặt Hạc Yêu lập tức kịch biến.

Đất đá hơi run rẩy, một luồng khí nóng từ miệng hố bốc lên, rồi hắc viêm lại tràn ngập, theo đó là một con hắc hỏa điểu bay lên cao, phủ bóng xuống mặt đất.

Trên không trung, hắc viêm bùng lên, con chim khổng lồ đập cánh phe phẩy, ánh mắt lợi hại nhìn Hạc Yêu đang đờ mặt ra.

Lúc này, tình trạng mạnh yếu giữa hai người chỉ cần liếc nhìn là biết.

– Không thể nào…

Hạc Yêu đờ đẫn nhìn con Cửu U Tước gần như nguyên vẹn, chẳng hề bị tổn hại gì, lẩm bẩm không tin. Công kích mạnh nhất của hắn lại không hề gây thương tổn gì cho Mục Trần hay sao?

Hắc viêm đột nhiên co lại, thân hình Cửu U Tước khổng lồ cấp tốc thu nhỏ lại, hóa thành một bóng người cao cao.

Mục Trần trở lại bản thể, gương mặt hơi tái một chút, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời lợi hại, so với thảm trạng te tua của Hạc Yêu thì thật quá khác biệt. Công kích của Hạc Yêu lúc nãy hung hãn vô cùng, nhưng sau khi hóa thân thành hình thái Cửu U Tước, Mục Trần lại có năng lực chịu đòn cực kỳ mạnh mẽ.

– Hạc Yêu, đắc ý sớm quá không tốt đâu.

Mục Trần cười khẩy.

– Ta không tin! Ngươi bây giờ cũng là nỏ mạnh hết đà mà thôi, đừng có giả vờ giả vịt trước mặt ta!

Hạc Yêu căm tức đến đỏ mắt, dữ tợn quát lên, lập tức lướt tới Mục Trần!

Bất kể tốc độ hay áp lực công kích của Hạc Yêu đều đã yếu đi nhiều. Mục Trần hờ hững búng tay ra, một luồng linh lực đen ngòm bắn vào thân thể Hạc Yêu.

“Booom!”

Hạc Yêu văng ngược xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng, đau đớn phun máu.

Mục Trần lạnh lùng, không hề nhẹ tay, tiếp tục bắn ra một luồng linh lực nữa, hung hăng nện vào ngực Hạc Yêu, trong ánh mắt sợ hãi của hắn.

“Uỳnh!”

Không gian rung chuyển.

“Veo!”

Một luồng hào quang từ trên trời chiếu thẳng xuống, bao phủ lấy Hạc Yêu, sau một tiếng “phốc” lập tức tống khứ hắn ra khỏi Thú Liệp trường.

Mục Trần thở phào một hơi, gương mặt càng thêm tái nhợt.

Trận này hắn cũng không thoải mái, nhưng may mà thắng trận.

Hạc Yêu bị đẩy ra ngoài khiến mọi người bất ngờ im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Mục Trần, vẻ kinh sợ dần dần hiện ra rõ ràng.

Trên bầu trời, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chỉ cười.

Vị trí người thứ ba cuối cùng vẫn là Mục Trần.

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 372: Tâm Nhãn phá trận

Đại Chúa Tể - Tháng 2 5, 2025

Chương 371: Cửu Trọng Sơn Nhạc Trận

Đại Chúa Tể - Tháng 2 5, 2025

Chương 370: Chiến Ngô Giáp

Đại Chúa Tể - Tháng 2 5, 2025