Chương 316: Đột phá | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 04/02/2025
Vụ Linh Vương bị tru sát nhanh chóng tạo nên một cơn địa chấn lan rộng khắp Thú Liệp Trường. Kẻ thì kinh hãi tặc lưỡi, người thì thần sắc ngưỡng mộ, lại có kẻ bán tín bán nghi, nhưng dù thế nào, hai cái tên Mục Trần và Lạc Li đã trở thành hắc mã sáng chói nhất trong Thú Liệp Chiến năm nay.
Giữa Thú Liệp Chiến đầy rẫy hắc mã, bọn hắn lại đoạt lấy vị trí nổi bật nhất, dù cho kẻ tiếng tăm lừng lẫy như Triệu Thanh Sam trước đó, giờ cũng khó lòng sánh kịp.
Trong lúc đó, tung tích của Mục Trần và Lạc Li lại hoàn toàn biến mất, suốt một ngày trời chẳng ai thấy bóng dáng bọn họ đâu cả.
Có người phỏng đoán, hai người bị thương quá nặng. Dù sao đi nữa, dù bọn hắn có bản lĩnh cao cường, nhưng để tru sát một con Linh Vương, cái giá phải trả chắc chắn không hề nhỏ.
Ở một nơi hẻo lánh nào đó trong Linh Quang Giới, trên một đỉnh núi chơ vơ giữa trời, Lạc Li hiên ngang đứng trên đỉnh, ánh mắt sắc bén đảo khắp bốn phương, thấy không có động tĩnh gì lạ mới quay lại nhìn Mục Trần đang ngồi xếp bằng trên tảng đá, linh lực lượn lờ bao quanh, hai mắt nhắm nghiền.
Không như mọi người đồn đoán, cả ngày hôm nay hai người biến mất không phải vì trọng thương. Trận chiến với Linh Vương tiêu hao của bọn hắn rất lớn, nhưng thương thế chỉ cần một buổi là đã hoàn toàn khôi phục.
Sở dĩ bọn hắn phải ẩn thân, là vì sau trận đại chiến đó, Mục Trần dường như đang lâm vào trạng thái đột phá.
Sau khi khổ tu trong Lôi Vực, thực lực của Mục Trần có vẻ tinh tiến, nhưng chưa hề có dấu hiệu đột phá Hóa Thiên Cảnh, thành ra chỉ có thể xem là chuẩn Hóa Thiên Cảnh, so với Hóa Thiên Cảnh chân chính vẫn còn một khoảng cách không nhỏ.
Chỉ khi chân chính trở thành cường giả Hóa Thiên Cảnh mới cảm nhận được ảo diệu của cảnh giới, mới có được sức mạnh Hóa Thiên Cảnh chân chính.
Không ngờ sau trận đại chiến kinh thiên đó, cảm giác kỳ diệu lại tự nhiên sinh ra, khiến Mục Trần mừng rỡ như mở cờ trong bụng.
Đột phá là chuyện ngộ bất khả cầu, không liên quan tới độ hùng mạnh của linh lực. Bởi vì nếu chỉ luận về độ hùng mạnh của linh lực, thì từ lâu Mục Trần đã có thể sánh ngang, thậm chí vượt qua nhiều cường giả Hóa Thiên Cảnh, nhưng hắn không thể phá vỡ được chướng ngại kia, thì linh lực cũng chỉ xem như hùng hậu hơn Dung Thiên Cảnh mà thôi.
Chỉ một bước nhỏ, nhưng muốn tiến tới lại chẳng hề dễ dàng.
Trên tảng đá, Mục Trần hoàn toàn yên lặng, mặc cho linh lực phập phù không ổn định, nhưng hô hấp của hắn vẫn đều đều như vậy, không hề bị ảnh hưởng.
Còn trong cơ thể, linh lực lại cuồn cuộn như đàn bò chạy loạn, hắn cũng không hề khống chế, cứ mặc cho chúng tự nhiên chuyển động.
Trong khí hải, Thần Phách lấp lánh, hào quang chuyển động không ngừng, dao động kỳ lạ mơ hồ toát ra.
Thần Phách chậm rãi mở mắt, ánh mắt thâm thúy như bầu trời đêm, hai tay giang ra như muốn ôm lấy đất trời.
“Ầm ầm.”
Bên ngoài như có những tiếng động vang rền, cuồng phong gào thét.
Bên ngoài cơ thể Thần Phách càng lúc càng sáng hơn, rồi từng chút một di chuyển lên trên, đến khi chạm trần khí hải.
Một cảm giác tắc nghẽn xuất hiện, khiến Thần Phách khó có thể nhúc nhích thêm được nữa.
Thần Phách an nhiên bất động, chìm đắm trong cảm giác cộng hưởng kỳ dị. Thình lình, một lực hút dữ dội kéo lấy Thần Phách thoát khỏi khí hải, thoát khỏi luôn cả phạm vi thân thể.
Một luồng hào quang từ trong bụng Mục Trần sáng lên, xuyên qua cơ thể bay lên đỉnh đầu.
Tia sáng trong suốt từ đỉnh đầu Mục Trần bắn thẳng lên trời cao, hào quang kỳ dị nhưng lại không hề có dao động linh lực, khiến kẻ khác nhìn không thấu.
– Thần Phách ly thể, hòa nhập thiên địa…
Lạc Li nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi khẽ nở nụ cười vui sướng. Có thể thành công bước này, vậy chứng tỏ Mục Trần đã chân chính trở thành cường giả Hóa Thiên Cảnh.
Cái gọi là Hóa Thiên Cảnh, chính là khi Thần Phách thoát ly thân thể, hòa nhập vào thiên địa, lúc nào cũng có thể ẩn nấp chân thân, khiến kẻ khác khó lòng dò xét ra. Thậm chí, cho dù bị công kích, cũng có thể hòa nhập vào thiên địa, giảm bớt thương thế. Cũng vì vậy mà cường giả Hóa Thiên Cảnh có năng lực chịu đòn hơn xa so với Dung Thiên Cảnh, không phải vì cơ thể mạnh mẽ hơn nhiều, mà chính là thủ đoạn hóa nhập thiên địa, hóa giải phần lớn công kích.
Đỉnh đầu Mục Trần bắn ra hào quang trong suốt, Thần Phách hiện ra, theo cột sáng đó bắn lên cao.
Trước đây, khi Mục Trần đột phá Dung Thiên Cảnh, Thần Phách chỉ có thể rời khỏi thân thể một thời gian rất ngắn, lại không thể đi xa. Bây giờ đã tiến vào Hóa Thiên Cảnh, Thần Phách trở nên tự do hơn, ràng buộc của thân xác càng lúc càng thấp hơn.
Thần Phách xếp bằng trong cột sáng, tay giang ra như bay lượn trong thiên địa, gương mặt say mê hứng khởi.
Cơ thể Mục Trần tỏa hào quang sáng rực, Lạc Li nhìn bằng mắt thường vẫn thấy rõ hắn ngồi ở đó, nhưng cảm nhận bằng linh lực thì nơi đó hoàn toàn trống trơn, phải cố gắng tìm kiếm một chút mới có manh mối.
Mục Trần đã thành công.
Trên bầu trời, cột sáng mờ dần, Thần Phách lướt xuống, từ đỉnh đầu chui trở lại vào người, tiến thẳng về khí hải.
Đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, ánh mắt sáng lóe như ánh mặt trời, chợt hiện ra rồi tan biến.
– Aaaaaaaa!
Mục Trần ngẩng lên, dốc đổ tâm thần trút hết cảm giác vui sướng cùng cực, hét lên sảng khoái, tiếng vang như sấm rền thiên địa.
Hắn đứng dậy, cảm giác thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, linh lực trong cơ thể không tăng trưởng quá rõ ràng, nhưng hắn biết mình đã mạnh hơn rất nhiều.
Cộng hưởng với thiên địa càng lúc càng sâu, dễ dàng hấp thu linh lực thiên địa hơn nữa.
Chuẩn Hóa Thiên Cảnh và Hóa Thiên Cảnh, Mục Trần đã vứt bỏ được một chữ thừa ra kia.
– Chúc mừng… cường giả Hóa Thiên Cảnh thực thụ.
Lạc Li mỉm cười bước tới, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ.
– Mới Hóa Thiên Cảnh… còn xa mới đủ cường a.
Mục Trần cười đáp lại, hắn đã hứa với nàng, sẽ trở thành cường giả cái thế, bây giờ còn quá sớm.
– Chúng ta đi thôi, tính thời gian có lẽ Thú Liệp Chiến cũng sắp kết thúc.
Lạc Li nói.
Mục Trần gật đầu, ở cửa ải cuối cùng còn có trấn thủ giả, dù cho có tinh thể Linh Vương, mà không thể xông quan phá ải, thì khỏa tinh thể này cũng chỉ để vứt sọt rác. Và tất cả đệ tử tham gia Thú Liệp Chiến cũng phải trắng tay trở về.
Mục Trần tặc lưỡi, bất giác cảm thấy áp lực. Tuy hắn chưa biết rõ về ba vị trấn thủ giả kia, nhưng hắn đoán thực lực của họ còn mạnh hơn con Linh Vương. Dù sao, họ không chỉ có linh lực hùng hậu, mà còn có trí tuệ khôn ngoan, kinh nghiệm tác chiến phong phú và các thủ đoạn cường đại.
Đó là áp lực lớn nhất của tất cả đệ tử tham gia Thú Liệp Chiến.
Mục Trần cảm thán một phen, rồi nắm tay Lạc Li, cả hai lướt lên cao, định hướng một chút rồi bay thẳng về hướng đông nam.
Ước chừng một canh giờ sau, hai người giảm tốc độ, hạ xuống một đỉnh núi. Ở đó có mấy người đang chờ họ, chính là đám Vương Thống, An Nhiên. Chỗ này chính là địa điểm tập hợp bọn hắn đã định ra từ trước.
Khi Vương Thống thấy hai người kia xuất hiện, hắn thở phào trút được gánh nặng. Cả đám đã chờ hai kẻ kia gần một ngày trời.
– Các ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, các ngươi mà không đến, ta sẽ nghĩ có chuyện gì đó xảy ra với các ngươi mất…
Vương Thống vuốt mồ hôi trán.
Mục Trần cười:
– Tĩnh dưỡng một chút, làm chậm trễ thời gian mất rồi.
– Các ngươi bây giờ là danh nhân Thú Liệp Trường rồi, không biết có bao nhiêu kẻ đang săn lùng các ngươi đâu.
Vương Thống lẩm bẩm.
– Sao?
Mục Trần ngẩn ra.
– Các ngươi chém giết Linh Vương, chuyện đó đã truyền khắp Thú Liệp Trường. Tất cả mọi người đều biết các ngươi có tinh thể Linh Vương trong tay, nếu mà đoạt được thì Linh Quang Quán Đỉnh lần này là tốt nhất rồi còn gì…
An Nhiên cười khúc khích.
– Do đó, hiện tại không ít người đang tìm kiếm các ngươi, mà cả ngày nay không thấy hai người đâu, bọn ta tưởng các ngươi tiêu tùng rồi chứ!
Mục Trần nhíu mày, không ngờ lại phiền phức như thế, nhưng hắn khoát tay:
– Quên đi! Nếu thực sự có kẻ đui mù nào tới, thì đừng trách ta không khách khí.
Nói xong, hắn búng tay ra, vài khỏa tinh thể màu tím bay tới đám người kia.
– Đây là Linh Tướng Quang Hóa Thiên Cảnh hậu kỳ, mọi người cất đi.
Mục Trần cười nói. Thời điểm dưới lòng đất, hắn lấy được mười mấy khỏa, giờ cũng tiện tay chia cho đồng đội một chút.
– Hé hé, vậy đa tạ!
Vương Thống không khách khí, linh quang cấp độ này rất khó tìm, tội gì mà không nhận.
– Chúng ta đi thôi, đến Linh Quang Đài.
Mục Trần phất tay, thuận miệng hỏi:
– Có tin gì hay ho không?
Vương Thống nhếch miệng cười nói:
– Đúng rồi! Nghe nói Đệ Tứ Thiên Bảng Hạc Yêu khiêu chiến Đệ Tam Tô Huyên, lôi đài ở ngay chân núi Linh Quang Sơn, có lẽ bây giờ phần lớn mọi người đã tề tựu ở đó.
Mục Trần trừng mắt. Cái tên kia, quả nhiên đã không thể nhịn được nữa rồi sao?