Chương 3: Mục vực | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025
Bắc Linh cảnh được chia thành chín vực, mỗi vực đều do một vực chủ khống chế. Giữa các vực cũng tồn tại mối liên kết và đối lập, tạo nên một bức tranh ổn định cho toàn cảnh.
Ngoài chín vực nêu trên, Bắc Linh cảnh còn có một thế lực vĩ đại không thể xem nhẹ, đó chính là Bắc Linh viện. Tuy nhiên, trong những cuộc tranh chấp giữa các vực, viện này từ lâu đã giữ vững lập trường trung lập. Bọn họ không có ý đồ tranh giành địa bàn, chỉ chuyên tâm bảo vệ mộc góc và thu nhận đệ tử. Chính vì lý do này mà địa vị của Bắc Linh viện trong Bắc Linh cảnh ngày càng vững mạnh.
Hơn nữa, Bắc Linh viện còn nắm giữ trong tay một suất vào Ngũ đại viện. Đây chính là thứ mà tất cả các vực chủ thèm khát. Mọi người đều hiểu rằng, mặc dù địa vị của mình tại Bắc Linh cảnh không thấp, nhưng vẫn kém xa Ngũ đại viện. Vì thế, để có cơ hội giành được suất này, ngay khi con cái trong nhà đủ tuổi tu luyện, chúng liền được đưa đến Bắc Linh viện để rèn luyện.
Do đó, trong Bắc Tiên cảnh này, thế lực không thể đắc tội nhất chính là Bắc Linh viện.
Tại Mục vực, Mục thành.
Khi Mục Trần bước ra khỏi truyền tống linh trận, tiếng ồn ào tấp nập của chốn phồn hoa nhanh chóng lọt vào tai hắn. Hắn mỉm cười ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp tại Mục thành.
Mục thành là chủ thành của Mục vực, cha hắn, Mục Phong, là vực chủ tại đây.
“Thiếu chủ?”
“Thiếu chủ, ngài từ Bắc Linh viện trở về rồi à?”
“Nhanh đi thông báo cho vực chủ!”
Xung quanh truyền tống linh trận, những thủ vệ của Mục vực đứng canh gác, khi nhìn thấy thiếu niên từ trong linh trận bước ra, họ hơi kinh ngạc nhưng sau đó lập tức vui mừng xúm lại.
“Xin làm phiền mọi người, ta có thể tự đi về.” Mục Trần tươi cười nhìn những thủ vệ. Hắn lớn lên tại đây, do đó mọi người đều quen thuộc với hắn. Dù hắn là con trai của vực chủ nhưng vì tính tình thân thiện nên rất được lòng người dân trong Mục thành.
Sau khi từ biệt những thủ vệ nhiệt tình, hắn nhanh nhẹn trở về nhà. Một lúc lâu sau, một toà phủ viện bề thế hiện ra trước mắt, trước cửa khắc hai chữ “Mục phủ” nổi bật.
Trước Mục phủ dĩ nhiên có trọng binh canh gác, nhưng Mục Trần không màng tới mà chạy thẳng vào trong phủ. Khi nhận ra hắn, những thủ vệ lập tức vui vẻ thi lễ, rồi lại quay về công việc canh gác.
“Cha!”
Mục Trần xông vào phủ viện, chạy thẳng đến phòng khách thì thấy có hai người đang ngồi đó. Ngồi ở ghế chủ tọa là một nam tử mặc áo bào đen, thân hình rắn rỏi, eo thẳng tắp như cây trường thương, khuôn mặt kiên nghị, chỉ có điều mái tóc ông đã điểm bạc, khiến người ta cảm thấy chút tang thương. Thế nhưng, khi còn trẻ, ông hẳn phải là một người anh tuấn.
Người này chính là Mục Phong, phụ thân của Mục Trần, đồng thời cũng là vực chủ Mục vực.
Ngồi ở ghế bên dưới Mục Phong là một người đàn ông trung niên gầy gò, với hốc mắt hõm sâu nhìn qua có chút nham hiểm, bờ môi khẽ mím lộ ra vẻ lạnh lùng. Chỉ có điều, khi thấy Mục Trần xông vào phòng khách, sự lạnh lùng kia cũng lập tức giảm đi đôi chút, thay vào đó là sự vui vẻ đầy thiện ý.
“Về thì về chứ sao lại hét toáng lên thế kia?” Mục Phong buông thứ trong tay xuống, nhìn thiếu niên đứng ở cửa cười trách một câu, trong ánh mắt chứa đựng tình thương nồng nàn.
“Vực chủ, hiếm khi Tiểu Mục quay về đương nhiên phải hưng phấn thôi.” Người đàn ông trung niên gầy gò cười nói.
“Chỉ có Chu thúc là hiểu con.” Mục Trần ngồi xuống ghế, cười hì hì với người đàn ông kia, giọng nói rất thân thiết. Chu thúc tên là Chu Dã, là bạn chí cốt của phụ thân hắn. Năm ấy, Chu Dã và Mục Phong đã cùng nhau trải qua bao nhiêu gian khó tại Bắc Linh cảnh, kề vai sát cánh, sau đó ông đã trợ giúp Mục Phong trở thành vực chủ Mục vực, hơn nữa còn chăm sóc cho Mục Trần từ bé, luôn coi hắn như con ruột nên tình cảm giữa hai người rất thâm tình.
“Ồ? Con đã đạt tới Linh Động cảnh rồi hả?” Mục Phong mỉm cười, sau đó trừng mắt kinh ngạc nhìn Mục Trần, vui mừng hỏi.
Chu Dã cũng khá bất ngờ nhìn Mục Trần, quả thực phát hiện có dao động linh khí từ trong cơ thể hắn.
“Con cũng chỉ mới đạt tới thôi.” Mục Trần khẽ gật đầu, thản nhiên đáp.
“Xem ra lần này con về là vì linh quyết nhỉ.” Mục Phong cười nói. Chỉ có những người đạt tới Linh Động cảnh mới có thể tu luyện linh quyết, lúc đó uy lực của linh lực mới được phát huy đến mức tối đa.
“Nếu con không tu luyện linh quyết thì khó mà ứng phó với kẻ thù trong mười ngày tới.” Mục Trần bĩu môi, thấy ánh mắt hoài nghi của Mục Phong và Chu Dã, hắn liền kể lại ngắn gọn sự việc liên quan đến Liễu Dương đã khiêu chiến hắn.
“Đám người Liễu gia này thật đúng là chẳng có ai tốt đẹp gì.”
Chu Dã nghe xong, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn, cất giọng: “Mấy năm nay, Liễu gia càng ngày càng kiêu ngạo, mặc dù Liễu vực đứng đầu Bắc Linh cảnh nhưng họ chẳng lẽ nghĩ rằng Mục vực chúng ta là quả hồng mềm hay sao?”
Mục Phong phớt lờ, cười nói: “Thật không ngờ, tên Liễu Dương kia lại có linh mạch, Liễu gia thật may mắn.”
“Nhưng chỉ là linh mạch Nhân cấp thôi.”
Mặc dù Chu Dã nói vậy, nhưng đôi mày hắn lại khẽ nhíu lại, nhìn Mục Trần nói: “Liễu Dương cũng có thực lực Linh Động sơ kỳ như con, thêm vào linh mạch ấy e là ngay cả Linh Động trung kỳ cũng chưa chắc đối phó nổi. Tiểu Mục, con có nắm chắc không?”
Mục Trần mỉm cười. Hắn đã từng giao đấu với một kẻ sở hữu linh mạch Thiên cấp, thì cái tên có linh mạch Nhân cấp như Liễu Dương cũng chẳng đáng gì. Tên thiếu niên đó còn kém xa nhiều người biến thái trong Linh lộ.
Mục Phong nhìn gương mặt non nớt của Mục Trần. Ông cảm nhận được rằng con trai mình đã có chút thay đổi sau khi trở về từ Linh lộ. Tuy thường ngày tên nhóc này nhìn như lễ độ, nhưng một người từng trải như Mục Phong cảm nhận được, sau vẻ ôn hòa bề ngoài dường như cất giấu nét lạnh lùng kiêu ngạo.
Khí chất này giống như tiềm long ngủ say, nếu không phát ra tiếng thì sẽ thôi, một khi bộc phát chắc chắn sẽ vang dội như sấm sét.
Sự thay đổi này khiến Mục Phong vừa cảm thấy kinh ngạc vừa vui mừng. Ông luôn quan tâm đến đứa con trai độc nhất này. Dù ông rất muốn biết vì sao con mình lại bị đuổi khỏi Linh lộ, nhưng Mục Trần không nói thì ông cũng chẳng truy cứu nhiều. Ông tin tưởng con trai sẽ không làm gì để mình phải thất vọng.
“Đi thôi, ta dẫn con đi chọn linh quyết.” Mục Phong đứng dậy, vẫy tay gọi con mình rồi quay người tiến vào hậu viện. Mục Trần đáp một tiếng rồi nhanh chóng theo sát phía sau ông.
Hai cha con đi tới hậu viện, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa đá được nhiều thủ vệ canh giữ. Mục Phong giơ tay lên, một luồng linh lực mạnh mẽ hóa thành một chùm sáng bao phủ cánh cửa đá.
Mục Trần đứng sau lưng Mục Phong, cảm nhận được dao động linh lực mạnh mẽ này, không khỏi thè lưỡi. Phụ thân y quả thật là cao thủ Thần Phách cảnh, dao động linh lực của ông thật kinh khủng.
Khi mới bắt đầu tu luyện, người ta sẽ ở Cảm Ứng cảnh, cảm ứng thiên địa linh khí. Tiếp theo là Linh Động cảnh, trong cảnh giới này, người tu luyện có thể hấp thu linh khí vào cơ thể. Sau đó là Linh Luân cảnh, tại đây linh khí trong cơ thể sẽ ngưng tụ thành vòng, khả năng ngưng tụ linh lực vượt xa Linh Động cảnh.
Sai bước vào Thần Phách cảnh, đây là một trong những bước ngoặt quan trọng trong việc tu hành. Hiện nay, Mục Phong đang ở cảnh giới này. Một khi đạt tới Thần Phách cảnh, người đó có thể xem như cao thủ chân chính tại Bắc Linh cảnh, sức chiến đấu hoàn toàn khác biệt với Linh Luân cảnh, bởi họ đã đạt được khả năng kỳ lạ là luyện hóa thú phách.
Thú phách thực ra là tinh phách của muôn loài trong trời đất. Nếu ai đó luyện hóa thú phách, người đó sẽ thu được linh lực của nó, và khi kết hợp với linh lực của bản thân, sức chiến đấu sẽ gia tăng đáng kể.
Trong thế giới này có một quyển Vạn Thú lục chia thành hai bảng Thiên Địa, ghi chép vô số linh thú trong thiên nhiên. Viên thú phách mà Mục Phong luyện hóa, năm xưa ông may mắn lấy được, có tên là Long Viêm điêu, đứng ở vị trí tám mươi lăm trong Vạn Thú lục Địa bảng. Chừng đó năm qua, Mục Phong tung hoành Bắc Linh cảnh, trở thành vực chủ một vực, không thể không nhắc tới công lao của viên thú phách Long Viêm điêu này.
“Cót két.”
Vào lúc Mục Trần phân tâm, cánh cửa đá nặng nề ấy dần mở ra, tiếng “cót két” cũng vang lên theo.
Cửa đá mở ra, không khí nhuốm mùi xưa cũ ập tới, Mục Phong vẫy tay một cái, rồi sau đó bước vào trong, Mục Trần nhanh chóng đuổi theo.
Đằng sau cánh cửa đá là một gian mật thất, trong đó ánh lửa lờ mờ, từng dãy giá sách bằng đá hiện ra trước mắt, trên mỗi giá có một ngọc giản, nhẹ nhàng phát ra quang mang nhàn nhạt.
Ánh mắt Mục Trần rực sáng nhìn qua những ngọc giản trong mật thất, hiển nhiên, tất cả những ngọc giản này đều là linh quyết…
Mục Phong phủi tay, hắn nhìn quanh mật thất, ánh mắt lướt qua mọi thứ rồi cười nhạt nói: “Tất cả những thứ ta có đều ở trong mật thất này, con cứ tự do chọn lựa, ta rất muốn xem con sẽ chọn quyển linh quyết nào.”