Chương 270: Linh trận vây Yêu Môn | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 04/02/2025
Khi Bạch Long Linh Châu xuất hiện trong tay Mục Trần, bạch quang chói lòa bừng lên, mang theo tiếng long ngâm trầm thấp vọng lại.
“Grào!”
Bạch Long Linh Châu rung động dữ dội, một cỗ linh lực hùng hậu như thủy triều phun trào, cuồn cuộn tiến vào thân thể hắn.
Lượng linh lực tinh thuần khổng lồ mang theo tiếng long ngâm, chậm rãi khiến cơ thể Mục Trần đau đớn như xé rách, sức mạnh từ Bạch Long Linh Châu quả thực vượt quá sức chịu đựng.
Mục Trần nghiến răng hít sâu một hơi, tâm thần vẫn chìm đắm trong trạng thái Tâm Trận huyền diệu, hai tay hắn đột nhiên kết ấn, biến hóa liên tục không ngừng.
Một vòng sáng chói mắt từ thân thể Mục Trần tỏa ra, từng đạo linh ấn xuất hiện như nấm mọc sau mưa, ngưng tụ dày đặc trong tay hắn.
– Hắn bắt đầu ngưng luyện linh ấn!
Một Linh Trận Sư tinh mắt nhận ra hành động của Mục Trần, kinh hô thất thanh, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía hắn.
Tô Huyên, Tô Linh Nhi cũng chăm chú theo dõi. Ngưng luyện linh ấn vốn không khó, nhưng cái khó nằm ở việc ngưng luyện ra số lượng linh ấn đủ để có thể đồng thời điều khiển mười đạo linh trận cấp ba!
Hào quang quanh thân Mục Trần càng lúc càng đậm, số lượng linh ấn tăng nhanh chóng mặt, chỉ chưa tới một khắc, số linh ấn vần vũ bay lượn quanh người hắn đã vượt quá con số một trăm.
Số lượng linh ấn đáng kinh ngạc đó khiến không ít người dụi mắt, không tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Chẳng phải để làm được điều này, cần phải đạt tới trình độ Linh Trận Sư cấp bốn sao…
Các thành viên Yêu Môn trên quảng trường thì thấp thỏm lo âu, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm khó tả.
Hạc Yêu vẫn âm trầm như trước, nhưng bàn tay đặt trên thành ghế đã siết chặt lại, khiến cho tay ghế nứt toác ra. Trực giác mách bảo hắn rằng, tốt nhất nên ra tay ngăn cản Mục Trần. Thế nhưng, lúc nãy hắn đã tuyên bố để Mục Trần chủ động công kích, bây giờ mà ra tay ngăn cản, người ngoài sẽ nghĩ rằng hắn sợ hãi. Sỉ nhục như vậy, hắn tuyệt đối không thể chịu đựng.
– Để ta xem ngươi có thể làm được gì!
Ánh mắt sắc lẹm của Hạc Yêu tập trung vào Mục Trần, gương mặt không chút biến sắc, khiến cho những kẻ xung quanh cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Bên cạnh hắn, Dương Hoằng sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt mang theo vẻ kiêng kỵ, ghen tị, oán hận. Nhận thấy sự biến hóa của Hạc Yêu, Dương Hoằng càng thêm bất an.
Tay siết chặt thành quyền, nghiến răng căm tức. Hắn không thể tin được Mục Trần lại mạnh mẽ đến mức này!
Mục Trần lúc này như được che giấu trong ánh sáng linh ấn rực rỡ, số lượng linh ấn kia lại tiếp tục tăng nhanh hơn nữa, nhưng vì ánh sáng quá chói lòa, khiến cho mọi người chẳng ai nhận thấy được hắn đã luyện ra bao nhiêu linh ấn.
Tất cả mọi người đều hau háu nhìn, không dám rời mắt dù chỉ một khắc.
Ánh sáng mạnh mẽ lát sau thì yếu dần đi, Mục Trần lại hiện ra trước mắt mọi người.
Mà chính lúc đó, tất cả mọi người không thể nhịn được mà nuốt nước bọt, hít hà kinh hãi.
Vì họ thấy quanh người Mục Trần, linh ấn dày đặc lượn lờ, số lượng đếm sơ qua cũng khoảng năm trăm! Cái số lượng linh ấn như thế, các Linh Trận Sư ở đây đều cảm thấy đầu váng mắt hoa.
– Sao có thể được….
Có người hoảng sợ thất thanh, bọn họ căn bản không thể tưởng tượng nổi một thiếu niên Dung Thiên Cảnh trung kỳ lại có thể ngưng luyện ra số lượng linh ấn nhiều đến như vậy. Vả lại, hắn có thể ngưng luyện ra được, nhưng liệu có đủ sức điều khiển nó hay không?
Bố trí linh trận vô cùng khó khăn, chỉ cần một chút sai sót, sẽ khiến cho cả linh trận bị hỏng mất.
Trên tòa nhà cao kia, Từ Thanh Thanh ngơ ngác nhìn cảnh tượng hùng tráng của Mục Trần, miệng không còn thốt ra được lời nào châm chọc nữa. Bây giờ nàng có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu được số lượng năm trăm linh ấn kia đại diện cho sự khủng bố đến mức nào.
– Năm trăm linh ấn….
Từ Hoang cũng thở sâu lẩm bẩm, gương mặt trầm ổn thường ngày cũng hiện rõ vẻ khó tin:
– Hắn làm sao có thể khống chế được đây….
– Mục Trần thật là lợi hại!
Tô Linh Nhi thì tròn mắt, vừa mừng rỡ vừa kinh hãi.
Bên cạnh nàng, Lê Thanh, Quách Hung cũng ngây người ngẩn ngơ. Cả hai đều vô cùng chấn động, thật ra trong hành trình làm nhiệm vụ trước đây, họ cũng đã biết rõ Mục Trần bất phàm, cái tên thiếu niên ôn hòa kia luôn luôn có vô số những thùng thuốc nổ chôn giấu đâu đó, dù hắn còn rất trẻ nhưng thật khó mà dò được nông sâu.
Vốn họ cũng nghĩ rằng Mục Trần sẽ dùng những thủ đoạn lần trước mà ngạnh chiến với Hạc Yêu một phen, nhưng không ngờ được hắn lại giở trò lặn mất tăm rồi bí mật lủi đến bên ngoài Yêu Môn bố trí linh trận vây kín. Mà khủng bố nhất chính là việc hắn đủ thực lực kích hoạt chừng đó linh trận…
– Các ngươi đều đã quên, hắn vốn là Linh Trận Sư… hơn nữa, ta thấy hắn đã ở trình độ Linh Trận Sư cấp bốn.
Tô Huyên cũng tán thưởng:
– Nếu ta không lầm, ta thấy Mục Trần có lẽ cũng đã lĩnh ngộ trạng thái Tâm Trận, chẳng những vậy nó không phải ở trình độ sơ cấp đâu.
Với năng lực của Linh Trận Sư cấp bốn, lại còn trạng thái Tâm Trận cao cấp, có sự chuẩn bị trước, dùng thêm một chút ngoại lực, thì việc điều khiển mười linh trận cấp ba cùng một lúc cũng không phải là không có khả năng.
“Véo véo!”
Mục Trần búng tay, linh ấn ngập tràn quanh thân hắn phân tán ra, dung nhập vào mười luồng sáng đang bao vây tổng bộ Yêu Môn.
Những linh trận kia liền tăng trưởng với tốc độ kinh người, những luồng linh lực sáng rực như sợi chỉ đan xen vào nhau, rồi hình thành mười trận đồ thật lớn, mỗi trận một vẻ khác nhau.
– Đại Viêm Ma Trận, khởi động!
Tiếng vang chát chúa của Mục Trần quanh quẩn trên quảng trường, mọi người liền nhìn thấy một quang trận rực lửa tỏa hào quang nóng cháy cuồng bạo.
– Sơn Nhạc Phong Ma Trận!
– Kim Hổ Khiếu Thiên Trận!
“……”
Hắn lần lượt đọc vanh vách từng cái tên của mỗi linh trận. Mỗi tiếng quát của hắn là một linh trận cấp ba được khởi động thành công.
Chỉ chốc lát, mười đạo linh trận hoàn toàn được triển khai, linh khí thiên địa ba động điên cuồng.
Mọi người phấn khích nhìn màn khởi động linh trận hoành tráng, vừa chấn động vừa kinh hoảng. Mục Trần đúng là có thể khởi động thành công cả mười linh trận cấp ba….
Cái tên này đúng là yêu quái!
– Mục ca… thật là khủng khiếp!
Đám thành viên Lạc Thần Hội cũng đang ngây ngốc nhìn cảnh tượng hùng tráng đó. Cả Diệp Khinh Linh, Chu Linh cũng mặt khờ mắt dại, hẳn nhiên chính họ cũng chẳng biết được Mục Trần có thể làm được việc thế này.
– Thì ra mấy ngày nay lặn mất tăm là để bố trí mấy cái thứ kia….
Cả bọn nhìn nhau sợ hãi, thủ lĩnh của họ một khi đã tức giận thì thật là đáng ngại!
Lạc Li cũng đang ngẩng lên nhìn thân ảnh ngồi xếp bằng trên cao kia, mỉm cười dịu dàng.
Trên quảng trường thì trở nên yên lặng tịch mịch vô cùng. Những thành viên Yêu Môn chẳng xem Mục Trần ra gì lúc trước còn cười nói nhạo báng, bây giờ đã hoàn toàn tắt điện, thần sắc xanh mét nhìn vào mười linh trận vây kín tổng bộ của họ.
Dao động linh lực kinh người thế này đủ để bọn họ co vòi nhũn cả chân!
Bọn họ chẳng còn tâm trí nào để cười nhạo nữa, không thể đoán ra được tên tân sinh Mục Trần lại chơi lớn đến thế, vây kín Yêu Môn, một trong những thế lực hàng đầu của Linh Viện…..
– Thủ lĩnh… làm sao đây?
Trần Hậu run run cất tiếng. Mười linh trận cấp ba vây quanh, hắn không khỏi hoang mang tột độ. Nếu mười cái linh trận kia mà ập xuống đầu, hắn thấy bản thân cũng không có mấy đường sống sót.
Các thành viên hạch tâm của Yêu Môn cũng sợ đến tái xanh mặt mày, nếu không phải còn có Hạc Yêu tọa trấn, có lẽ bọn này đã sớm tè ra quần.
Hạc Yêu sắc mặt âm tình bất định, bàn tay đột nhiên siết mạnh, thành ghế nát vụn.
Lúc này, Mục Trần mở mắt, gương mặt hơi ửng đỏ, con ngươi đen láy nhìn xuống đám người Yêu Môn.
– Hạc học trưởng…
Mục Trần cất tiếng nhè nhẹ, mọi người liền chú ý vào thanh âm bình tĩnh của hắn, chẳng hiểu sao lại cảm nhận một uy áp khó hiểu bao trùm, không ai dám coi thường.
– Không biết, hiện tại ta có tư cách đến bái phỏng lãnh giáo hay chưa?