Chương 267: Chuẩn bị | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 04/02/2025
“Kééet!”
Cánh cửa phòng tiểu lâu khẽ khàng mở ra dưới bàn tay Mục Trần. Hắn đảo mắt nhìn gian phòng sạch sẽ không vương chút bụi trần, rồi cất bước lên lầu. Cửa phòng Lạc Li khép hờ, hắn khẽ đẩy, cánh cửa liền mở ra.
Trong căn phòng u tĩnh phảng phất mùi hương thanh khiết mê người, Mục Trần đưa mắt nhìn vào. Bên khung cửa sổ, bóng dáng người con gái xinh đẹp khoác trên mình chiếc áo ngủ mỏng manh, đôi chân thon dài trắng ngần như ngọc.
Đôi tay ngọc ngà ôm lấy đầu gối, khuôn mặt xinh xắn tựa vào đó, mái tóc dài trắng như ngân hà xõa tung.
Nàng dường như đang say giấc, khí chất an nhiên tĩnh lặng.
Mục Trần ngắm nhìn người con gái ấy, ánh mắt tràn ngập yêu thương, lặng lẽ tiến lại gần.
Bất chợt, như cảm ứng được, đôi mắt đang khép chặt của nàng bỗng mở ra, đôi mắt lưu ly sắc bén hiện lên vẻ cảnh giác.
Nhưng sự căng thẳng nhanh chóng tan biến, nàng ngạc nhiên nhìn thấy gương mặt thanh tú của thiếu niên kia, đôi môi khẽ nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng không giấu vẻ vui sướng:
– Ngươi đã trở về rồi?
Mục Trần nhìn hai má xinh xinh của Lạc Li, không còn hồng hào như trước mà có phần tái đi, dù không nhiều nhưng cũng khiến lòng hắn chợt run lên, càng thêm căm hận tên Hạc Yêu.
– Nghe nói ngươi bị thương?
Mục Trần bước tới, đưa tay vuốt ve gò má bầu bĩnh của nàng, nhíu mày hỏi.
– Không có!
Bàn tay lạnh lẽo của hắn chạm vào má, Lạc Li hơi giật mình, khẽ cười lắc đầu.
– Với ta cũng dám nói dối?
Mục Trần trừng mắt, vòng tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng.
– A!
Lạc Li khẽ thở hắt ra, tay nắm lấy cổ áo Mục Trần, xấu hổ chu môi liếc hắn:
– Vừa về tới liền bắt nạt người ta…
Mục Trần nhìn người con gái đang nép trong lòng, vẻ làm nũng này khiến lòng hắn mềm nhũn, đâu còn dáng vẻ tĩnh lặng nguy hiểm như đầm sâu khó dò ngày thường.
Lạc Li thấy Mục Trần nhìn mình chằm chằm, gương mặt đỏ ửng lên thật đáng yêu, khẽ vặn mình sẵng giọng:
– Ngươi muốn làm gì?
– Xa nhau một thời gian, ngươi nói ta muốn làm chi?
Mục Trần cười trêu, không đợi Lạc Li trả lời, hắn đã cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng.
Lạc Li bị hắn đánh úp bất ngờ, giật mình cứng người lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng thả lỏng cơ thể, cánh tay ôm lấy cổ hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Mục Trần hưởng thụ đôi môi ngọt ngào một hồi, mới buông tha cho người con gái xinh đẹp kia, nhìn vào gương mặt choáng ngợp đỏ lựng của Lạc Li, hắn khẽ cười nói:
– Thật ngọt ngào! Ta trịnh trọng thông báo cho nàng, mùi vị này từ nay về sau ta bao hết, thời hạn trọn đời!
– Vô lại, mơ tưởng!
Lạc Li đỏ bừng cả mặt, xấu hổ trước lời nói bá đạo của hắn.
– Muốn ta ức hiếp nữa à?
Mục Trần cười gian manh, định kiếm chác thêm một chút.
Lạc Li trừng mắt nhìn hắn, rồi tức giận quay đầu đi chỗ khác.
Mục Trần cười ấm áp, ngồi xuống chiếc giường con êm ái của Lạc Li, cánh tay ôm lấy eo nàng không rời, nhìn vào gương mặt xinh xinh hơi tái nhợt, nhíu mày hỏi han:
– Bị thương thế nào?
Lạc Li khẽ lắc đầu, nói:
– Không có gì, chỉ là tiêu hao quá lớn, bọn họ tuy nhân số đông đảo, nhưng muốn động thủ thì cũng không chiếm được cái gì tốt. Thành viên Yêu môn kia thật ra khá lợi hại, vốn cũng không bị thế này, nhưng thủ lĩnh Yêu môn Hạc Yêu có vẻ khó giải quyết, ngươi lại không ở đây, ta chiến đấu cũng phải lưu lại một chút khí lực đề phòng tên kia.
Chiến lực của Lạc Li ra sao, ngay cả Mục Trần cũng không biết rõ, nhưng một mình nàng lại có thể xử đẹp đám hảo thủ Yêu môn như vậy, tuyệt đối phải đạt tới Hóa Thiên cảnh. Chẳng qua Hạc Yêu chưa ra tay, nên Lạc Li muốn đề phòng hắn, phải để dành một chút bản lĩnh, thành ra bị đám lâu la của Yêu môn gây ra vài thương thế.
– Hạc Yêu…
Mục Trần cười nhạt, ánh mắt lóe lên:
– Tên này không muốn làm người, vậy ta cũng không xem hắn là người…
– Ngươi muốn làm gì?
Lạc Li tỏ vẻ lo lắng, Yêu môn và Hạc Yêu không phải là những cái tên tầm thường.
– Bọn họ dám ức hiếp nữ nhân của ta, nếu còn cố nhịn, thì còn gì là nam nhân?
Mục Trần hậm hực trả lời.
Lạc Li đỏ mặt, trừng mắt nhưng khóe môi lại mỉm cười trìu mến.
– Ta đi cùng ngươi.
Lạc Li dịu dàng nói. Thực lực Hạc Yêu không yếu, một mình Mục Trần khó có thể chiếm được ưu thế.
Mục Trần lắc đầu, hàn quang lóe lên.
– Không cần, chuyện lần này để một mình ta giải quyết.
Lạc Li thấy vậy biết Mục Trần đã có chủ ý, chỉ tỏ vẻ bất mãn vùi đầu vào ngực Mục Trần, như con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng hắn, mi thon khẽ chớp, rồi nhắm lại, tận hưởng cảm giác ấm áp mà ngủ say.
Mục Trần nhìn người con gái đang ngủ say sưa trong lòng, hắn cười nhẹ nhàng. Nhưng khi ngẩng lên, gương mặt tuấn tú đã phủ đầy hàn khí.
– Hạc Yêu… vốn không muốn trêu chọc ngươi, bất quá ngươi đã chủ động tìm tới cửa, thì đừng trách ta không khách khí.
Đêm xuống, Mục Trần lặng lẽ rời khỏi phòng Lạc Li, đi lên đỉnh tiểu lâu. Hắn nắm chặt tay lại, linh trị bài hiện ra trong tay, rồi một màn sáng theo đó xuất hiện, dày đặc những vật phẩm muôn màu hiện ra.
Mục Trần lướt mắt nhìn qua, tìm kiếm một thứ gì đó.
Lúc này hắn đang rất tức giận, nếu bản thân không làm gì hết, có lẽ chuyện như thế này sẽ còn tiếp diễn nhiều lần. Tên Hạc Yêu kia nghĩ rằng hắn chẳng đáng để e ngại, vậy thì Mục Trần phải cho hắn một bài học nhớ đời.
Ngay cả Bạch Hiên là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ cũng táng mạng trong tay hắn, một tên đệ tử Bắc Thương linh viện như Hạc Yêu còn chưa đủ tư cách để hắn phải e ngại.
Mục Trần lướt mắt một hồi, rồi tập trung vào vài thứ khiến hắn chú ý. Hắn thu hồi linh trị bài, lắc mình một cái hóa thành lưu quang, lao đi hướng về Linh Trị điện.
Sáng hôm sau, Mục Trần nói chuyện với Lạc Li một chút rồi biệt tăm biệt tích. Mấy người Chu Linh theo lời dặn của hắn, truyền tin tức về phía Yêu môn, rằng sau năm ngày nữa, Mục Trần sẽ đăng môn “cảm tạ”.
Yêu môn sau khi nhận được tin tức cũng có động tĩnh, nhưng phần lớn thành viên Yêu môn đều cười nhạo. Tuy lúc trước ở đấu trường, Mục Trần khiến người ta phải nhớ đến với việc tiếp đủ ba chiêu, lại còn khiến Lý Huyền Thông bị thương, nhưng cũng chẳng ai dại dột cho rằng hắn đủ sức sánh được với top 10 của Thiên bảng, huống chi Yêu môn của bọn họ có đệ tứ Thiên bảng Hạc Yêu tọa trấn. Một tên tân sinh Mục Trần, thì có thể hô phong hoán vũ được sao?
Bởi vậy, bọn họ xem đó như lời ngông cuồng đùa bỡn, chẳng hề xem trọng. Ai cũng nghĩ rằng, Mục Trần cho rằng tiếp được ba chiêu của Lý Huyền Thông thì đủ sức nhảy nhót trước mặt thủ lĩnh Hạc Yêu của họ sao?
Suy nghĩ đang chờ xem trò vui của các thành viên Yêu môn cũng nhanh chóng lan truyền trong Bắc Thương linh viện, lại khiến cho không ít người chú ý. Dù sao hiện tại, cả Mục Trần hay Hạc Yêu đều là những nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong linh viện.
Đối với vị tân sinh tiếp ba chiêu của Lý Huyền Thông vẫn bất bại, nhiều người đã bị ấn tượng sâu sắc. Nhưng mà đối thủ lần này là Yêu môn, có lẽ Hạc Yêu không bao giờ đem ra cái gì gọi là ước định ba chiêu. Vậy thì Mục Trần sẽ ứng phó thế nào?
Chỉ ba ngày, việc Mục Trần muốn đến Yêu môn gây chuyện khiến cho linh viện lại xôn xao một phen. Thế nhưng nhân vật chính Mục Trần lại hoàn toàn biến mất không tăm tích, nhiều kẻ ác mồm bảo rằng hắn đánh tiếng rồi trốn đi mất biệt.
Trong Lạc Thần hội, Chu Linh cũng chẳng thấy Mục Trần đâu cả, nhưng vốn rất tin cậy Mục Trần, họ chẳng hề hoài nghi chút nào. Ngay cả Lý Huyền Thông còn dám khiêu chiến, thì hắn tuyệt đối không có chuyện lâm trận bỏ trốn.
Mục Trần sở dĩ mất tích, tất nhiên là có lý do của hắn.
Thời gian mọi người huyên náo ngờ vực cũng nhanh chóng trôi qua….
Tổng bộ Yêu môn nằm ở hướng bắc của linh viện, một mảnh đất mọc đầy những lầu các lộng lẫy, tất cả thành viên Yêu môn đều ở trong khu vực này.
Tại tòa lầu trung ương Yêu môn, không ít người tập trung trong đại sảnh.
Trên ghế chủ tọa, Hạc Yêu biếng nhác bưng chén trà nhấp môi, bên phải là Dương Hoằng đứng thẳng người, xung quanh cũng có không ít thành viên hạch tâm của Yêu môn.
– Thủ lĩnh, ngày mai đã là ngày thứ năm, Mục Trần kia đang giở trò gì? Đến bây giờ vẫn chưa lộ diện.
Một tên gầy còm đứng gần đó cất giọng hỏi. Hắn tên là Trần Hậu, cũng là một người có danh tiếng trong Bắc Thương linh viện, trên Thiên bảng xếp hạng 18, thực lực Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, thế nhưng hôm đó cũng bị Lạc Li đánh bại.
Mọi người bên cạnh cũng gật gù tò mò, thời gian càng gần càng khiến họ cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ tên Mục Trần kia thật sự trốn đi rồi sao?
Hạc Yêu nghe vậy chỉ cười nhạt, tay cầm chén trà tiếp tục nhấp môi, chợt có sương trắng bốc lên, rồi chén sứ kia đông cứng lại, thình lình vỡ nát.
– Đoán làm gì mà đoán, ngày mai sẽ thấy… chẳng qua chỉ là một tên tân sinh may mắn đỡ được ba chiêu của Lý Huyền Thông mà thôi, để ta xem hắn có thể làm được gì…
Hắn ngẩng lên, ánh mắt đầy trào phúng.
– Chỉ cần hắn dám xuất hiện, ta sẽ cho hắn hiểu rõ, trong Bắc Thương linh viện này, hắn chưa đủ tư cách đứng trước cửa Yêu môn của ta mà kêu gào.