Chương 262: Viện binh | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 04/02/2025

Ma Long Tử!

Cái tên này Mục Trần đã được Tô Huyên kể lại ít ngày trước, khi nàng nói về những chuyện trên Huyền Thưởng Bảng. Đối với những đệ tử ra ngoài rèn luyện ở Bắc Thương Linh Viện, nó chẳng khác nào một ác ma, nghe thấy liền kinh hồn bạt vía.

Nghe nói, kẻ này có thiên phú tu luyện siêu tuyệt, lại tàn nhẫn vô tình, được Long Ma Cung toàn lực bồi dưỡng. Những năm gần đây, phàm là đệ tử Bắc Thương Linh Viện chạm mặt hắn đều không giữ được mạng. Thủ đoạn của hắn vô cùng hung tàn, kẻ bị giết đều bị chặt đầu, cắm ba cây nhang đẫm máu rồi treo lên chính thi thể của người đó.

Cao tầng Bắc Thương Linh Viện cực kỳ tức giận, từng phái Hình Phạt Đội truy sát, nhưng mỗi lần truy sát hắn, dù có thể khiến hắn bị thương, cái giá phải trả lại không hề nhỏ. Mà đặc biệt, mỗi khi hắn đào thoát, lúc xuất hiện trở lại thì càng thêm khó đối phó.

Nếu nói đệ tử Bắc Thương Linh Viện khi ra ngoài rèn luyện sợ gặp phải ai nhất, có lẽ chính là Ma Long Tử.

Tô Huyên tái mặt nhìn thanh niên lưng đeo kiếm đứng trên cành tùng, hắn cười nhưng nụ cười lại mang theo cái lạnh thấu xương.

Không ai ngờ được, bọn họ lại gặp phải tên sát tinh này ở đây!

Tuyệt đối là một kẻ còn khủng bố hơn cả Bạch Hiên!

Tô Huyên cắn răng đau đớn, cảm thấy bất lực vô cùng. Gặp Bạch Hiên còn có thể liều mạng mà chiến, nhưng đối diện Ma Long Tử thì đừng nói là chiến, cơ hội chạy trốn cũng khó mà có được.

“Xem ra chúng ta khó thoát khỏi đại nạn.”

Quách Hung đau khổ than thở, giọng nói tuyệt vọng vô cùng.

Mục Trần gian nan vươn tay lên xóa đi vết máu trên miệng, nén đau nhìn lên, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề. Trạng thái hiện tại của hắn đã cực kỳ thảm hại, chỉ cần thêm một lần nữa, e rằng sẽ phải trả một cái giá thảm khốc.

Vả lại, huyết sát lực trong cơ thể đã bị hắn dùng gần như cạn kiệt, muốn ra tay nữa, hắn đành phải dựa vào sức mạnh của Cửu U Tước.

Nhưng khi đó, thân thể hắn đang trọng thương sẽ càng thêm tồi tệ.

Dù vậy, nếu không còn biện pháp nào khác, hắn cũng chỉ có thể làm như thế, có trả giá thế nào cũng tốt hơn là bỏ mạng.

“Ha ha! Sao ai cũng mang bộ mặt như đưa đám thế kia? Có thể giết được Bạch Hiên, các ngươi cũng coi như không phải hạng xoàng xĩnh, trong Bắc Thương Linh Viện chắc hẳn không phải là người vô danh nhỉ? Không biết xếp hạng bao nhiêu trên Thiên Bảng vậy?”

Từ xa, Ma Long Tử mỉm cười nhìn mọi người, ôn hòa hỏi.

“Mặc xác tổ cha mày!”

Quách Hung nổi khùng chửi rủa, đối với tên hung đồ tay nhuốm máu tươi của không biết bao nhiêu đệ tử Bắc Thương Linh Viện, dĩ nhiên hắn căm ghét đến tận xương tủy.

“Rất gan dạ, bội phục!”

Ma Long Tử cười lớn tán thưởng Quách Hung, chợt ngón cái quay ngang, nhẹ nhàng đâm tới.

“Cẩn thận!”

Tô Huyên biến sắc, Trọng Thủy Linh Châu lại bộc phát hào quang chói mắt, sóng nước xanh thẳm tuôn ra, hình thành một phòng ngự hình vuông trước mặt.

“Vút!”

Một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, một tia hắc ám xuyên qua làn nước, đánh lên cánh tay Quách Hung, để lại một lỗ máu ràn rụa.

Quách Hung đau đớn tái mặt, nhưng hắn kiên cường không rên la tiếng nào, đôi mắt dữ tợn nhìn chòng chọc Ma Long Tử.

Mục Trần ho khù khụ, ánh mắt hắn đã trở nên lạnh lẽo, nhìn Ma Long Tử cất tiếng nói:

“Vị bằng hữu này, đừng nên làm gì quá đáng. Nếu muốn ép ta vào đường cùng, cứ tin ta, khi ta chết cũng có thể kéo theo ngươi xuống mồ.”

Tô Huyên kinh ngạc nhìn Mục Trần, nếu ai đó buông lời như vậy với Ma Long Tử, chắc chắn nàng sẽ cho rằng kẻ ấy đầu óc có vấn đề, nhưng với kẻ vừa cấp tốc chém giết Bạch Hiên, nàng không hề có suy nghĩ đó.

Một thiếu niên thực lực không mạnh, nhưng thủ đoạn đủ để khiến nàng phải kinh hãi.

Từ xa, Ma Long Tử nhíu mày, thản nhiên nhìn qua Mục Trần:

“Bạch Hiên chính là do ngươi giết à? Thật sự là lợi hại, thực lực Dung Thiên Cảnh trung kỳ mà lại có thể làm được như vậy, thật khó tin. Bất quá, ngươi nghĩ như vậy là đủ tư cách uy hiếp ta sao?”

Hắn cười rộ lên, ma long trên mi tâm uốn éo duỗi ra, ánh mắt dữ tợn.

“Vậy cứ thử xem!”

Mục Trần cũng nheo mắt, giãy ra khỏi tay Tô Linh Nhi, chậm rãi bước tới, sâu trong đôi mắt, hắc viêm lượn lờ. Thậm chí, bên ngoài thân thể cũng đã có hắc viêm xuất hiện.

Nhiệt độ trong trời đất trở nên nóng hơn một chút.

“Mục Trần!”

Tô Huyên kinh ngạc cất tiếng, mang theo chút lo lắng. Không cần biết Mục Trần còn có bản lĩnh gì, nhưng hiện tại hắn đang trọng thương, một hồi thảm chiến mới vừa kết thúc hẳn đã gây ra rất nhiều áp lực cho cơ thể hắn.

Mục Trần khoát tay, đôi mắt hừng hực hắc viêm vẫn nhìn thẳng Ma Long Tử. Bây giờ cả bọn còn đường nào để lui? Kẻ trước mắt cũng chẳng phải người lương thiện gì.

Ma Long Tử nheo mắt nhìn Mục Trần thân trong hắc viêm phừng phừng, chân mày dựng lên, nét cười trên gương mặt tan đi. Hắn cũng cảm thấy trên người tên thiếu niên kia một cảm giác nguy hiểm mơ hồ.

“Tiểu tử thú vị, ta càng muốn xem thử ngươi có bản lĩnh gì.”

Ma Long Tử cười, tính tình của hắn vốn hung tàn, lời nói của Mục Trần hiển nhiên không thể khiến hắn kinh sợ mà lui bước.

Mục Trần than nhẹ trong lòng, chung quy vẫn không thể tránh khỏi.

Hắc viêm thiêu đốt bên ngoài cơ thể Mục Trần, còn bên trong thì nhức nhối khó chịu khiến hắn toát mồ hôi, nhưng hắn cũng không rên một tiếng nào, tiến lên đứng vững thủ thế.

Ma Long Tử cười lớn, vươn tay nắm lấy trường kiếm đeo trên lưng, lắc tay một cái, tiếng kiếm ngân vang khắp bầu trời, kiếm khí kinh người không hề báo trước bắn lên trời cao.

Chỉ tay nắm lấy trường kiếm, còn chưa chân chính ra tay đã có kiếm khí ngưng tụ khắp trời, cắt nát cây tùng đang đứng dưới chân.

“Long Lân Kiếm này, bọn đệ tử Bắc Thương Linh Viện không mấy người được ta dùng qua. Hôm nay ngươi khiến ta phải dùng tới nó, coi như ta xem trọng ngươi.”

Ma Long Tử chậm rãi nâng kiếm, chỉ về Mục Trần, kiếm khí tràn ngập, mơ hồ có tiếng long ngâm vang vọng.

Tô Huyên tái mặt. Ma Long Tử muốn thi triển đòn sát thủ, trực tiếp dùng Long Lân Kiếm trảm sát Mục Trần.

“Các ngươi lui đi.”

Mục Trần nhẹ giọng nói.

Tô Huyên nghiến răng, nhưng chỉ đành gật đầu, dẫn ba người kia lui lại.

Ma Long Tử chầm chậm bay lên không, cười khẩy. Bàn tay nắm lấy thanh kiếm, thân kiếm như được đúc từ một phiến long lân. Thình lình một nhát kiếm nhẹ nhàng quét ngang.

“Long Lân Kiếm Quyết, Trảm Long!”

Một kiếm xẹt qua, không hề có tiếng động. Mục Trần nhìn thấy cả mảng không khí bị kiếm khí kia xé toạc, hóa thành long ảnh với tốc độ kinh người chém tới.

Một kiếm này căn bản không thể tránh né.

Mục Trần siết chặt tay, vận dụng sức mạnh Cửu U Tước chuẩn bị đón đỡ.

“Viu!”

Một tiếng kim loại ngân vang, chớp mắt từ không trung sau lưng hắn có một thanh trường thương màu ám kim từ đâu xuyên không gian phá tới, như sao chổi cắm lên long ảnh kiếm khí đáng sợ kia.

“Đùng!”

Một tiếng nổ dữ dội vang vọng, không gian biến dạng.

Mục Trần vừa vận sức mạnh Cửu U Tước cũng bị biến cố này khiến cho chưng hửng ngây ngốc. Ai ra tay?

Kim Thương sau khi đánh tan bóng kiếm, nó xoay tròn rồi quay lại không trung, dựng thẳng lơ lửng trên cao, dao động uy mãnh, chiến khí bệ vệ toát ra.

Kim thương chừng hai trượng, dáng vẻ rất đẹp, mũi thương như đóa sen, cánh sen hợp lại tạo thành mũi nhọn sắc bén, kim quang tràn ngập.

“Đó là…”

Tô Huyên vừa nhìn thấy kim thương kia cũng ngẩn ra, ánh mắt mừng rỡ khó giấu, nàng thốt lên:

“Thiên Liên Chiến Thần Thương!”

Ma Long Tử cũng nhận ra kim thương kia, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, đảo quanh khắp không trung cười nói:

“Thiên Liên Chiến Thần Thương! Trầm Thương Sinh, ngươi thật đúng là âm hồn bất tán.”

“Trầm Thương Sinh?”

Mục Trần chấn động, chính là nhân vật truyền kỳ của Bắc Thương Linh Viện, đệ nhất Thiên Bảng Trầm Thương Sinh?

“Ào!”

Một tiếng gió dữ dồn dập vang lên, sau đó một luồng kim quang như điện xẹt tới, từ đâu xuất hiện trên không trung nơi này.

Bóng người kia vừa hiện, Kim Chiến Thương ngân lên vài tiếng, rồi bắn ngược quay về trong một bàn tay rắn chắc.

Mục Trần nhìn lên, kim quang tan đi, một thanh niên mặc hắc y đứng đó, tóc đen xõa ra, gương mặt cương nghị, ánh mắt trầm tĩnh mà thong dong.

Kim Chiến Thương trong tay, khí thế bệ vệ hùng tráng khiến kẻ khác phải chú ý.

“Quả nhiên là học trưởng Trầm Thương Sinh!”

Quách Hung vừa thấy người kia, ánh mắt liền trở nên phấn khích kinh hỉ.

Tô Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc thật lạ lùng. Không ai đoán được vị học trưởng bí ẩn Trầm Thương Sinh lại kịp thời xuất hiện giải cứu họ.

Thanh niên đang cầm Kim Chiến Thương nở một nụ cười nhạt trên gương mặt kiên nghị.

“Ma Long Tử, muốn giao đấu thì đến tìm ta, gây khó dễ cho đàn em của ta làm gì…”

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 411: Lên đài

Đại Chúa Tể - Tháng 2 5, 2025

Chương 410: Cửu Thiên Thê

Đại Chúa Tể - Tháng 2 5, 2025

Chương 409: Vạn Cổ Bất Hủ Thân

Đại Chúa Tể - Tháng 2 5, 2025