Chương 25: Tinh phách linh thú | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025
Lửa trại bùng lên, ngọn lửa ấm áp chiếu rọi thân thể mềm mại của Đường Thiên Nhi. Thế nhưng, nàng lại cảm thấy cái lạnh lẽo đang xâm chiếm tâm hồn, cái lạnh ấy đến từ Linh Lộ mà Mục Trần đã miêu tả cho nàng nghe.
— Xem ra Linh Lộ không tốt đẹp như ta đã tưởng tượng. Còn may ta không bị chọn, chứ không e rằng xương cốt cũng chẳng còn.
Đường Thiên Nhi run rẩy nói, tim đập gấp gáp. Nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi rằng một nơi mà ngay cả lòng tin cũng không tồn tại, thì phải sống trong nơm nớp lo sợ đề phòng như thế nào?
— Vốn dĩ không phải là chỗ tốt đẹp gì.
Mục Trần cười nhạt, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc sư đang đập tay thu hút sự chú ý của mọi người. Đông đảo đệ tử đều hướng ánh mắt về phía đó.
— Bắc Linh Nguyên tu hành đã chính thức bắt đầu. Tại đây sẽ là doanh trại của chúng ta. Ngày mai các ngươi sẽ từ đây xuất phát vào Bắc Linh Nguyên tu hành, chính diện giao phong với linh thú. Vì vậy, hôm nay ta có vài điều cần nhắc nhở mọi người. Linh thú chia làm ba cấp: cao, trung, và sơ. Bên ngoài Bắc Linh Nguyên phần lớn đều là linh thú sơ cấp, nhưng ta nghĩ các ngươi cần phải liên thủ mới mong đối phó được chúng.
Mạc sư đảo mắt nhìn quanh, giọng nói trầm trầm vang vọng giữa những chiếc lều trong doanh trại. Mỗi đệ tử đều im lặng lắng nghe. Bọn họ hiểu rõ rằng đây không phải là một đợt diễn tập hay cái gì tương tự, mà là một trận chiến thực sự. Sơ ý một chút thôi cũng có thể trở thành miếng mồi ngon cho linh thú.
— Linh thú sơ cấp có thực lực ước chừng Linh Động cảnh, trung cấp là Linh Luân cảnh, còn linh thú cao cấp có thể so với cường giả Thần Phách cảnh. Sâu trong Bắc Linh Nguyên này có linh thú cao cấp. Ta khuyến cáo các ngươi, tuyệt đối không được phép đi quá sâu vào Bắc Linh Nguyên!
Giọng nói của lão trở nên nghiêm khắc, mỗi lời nói như sắt thép. Linh thú cao cấp ở sâu trong Bắc Linh Nguyên, ngay cả lão còn phải cẩn trọng. Những đệ tử non nớt thường ngày quen sống trong ấm áp, giờ đây như những con cừu non không còn sức chống cự.
Mọi người gật gù liên tục, không ai đủ can đảm để đùa giỡn với cái mạng nhỏ của mình. Đừng nói đến linh thú cao cấp, ngay cả linh thú trung cấp, bọn họ cũng không do dự mà vắt giò lên cổ mà chạy.
— Lần này tu hành, ba tiểu đội có thành tích tốt nhất sẽ nhận được mỗi thành viên một quả Uẩn Linh đan.
Mạc sư dịu giọng trở lại, ánh mắt nhìn các đệ tử mang theo nét cười vui vẻ, rồi tiếp tục nói:
— Để đạt được thành tích cao nhất, cần phải hợp tác thật nhuần nhuyễn với đồng đội. Hiện tại thực lực của các ngươi chỉ có thể phối hợp thì mới có thể thoải mái tại nơi hỗn tạp của Bắc Linh Nguyên!
— Yes, sir, ma’am!
Đệ tử gật đầu đồng thanh trả lời.
— Sau khi liệp sát linh thú, không nên quên thu hoạch tinh phách. Linh phách sơ cấp sẽ không thu hút sự chú ý của những cường giả Thần Phách cảnh, mà chỉ dùng để đánh giá thành tích của các ngươi.
Mục Trần khẽ gật đầu. Cường giả Thần Phách cảnh có năng lực luyện hóa tinh phách, nhưng với thực lực của họ, những linh thú sơ cấp tầm thường rõ ràng không có sức hấp dẫn.
— Mạc sư, ngài cũng là cường giả Thần Phách cảnh, ngài luyện hóa thú phách gì a?
Có một đệ tử tò mò cất tiếng hỏi, bởi đối với cường giả Thần Phách cảnh, khả năng luyện hóa thú phách quả thật hấp dẫn vô cùng.
Mạc sư nghe vậy, hơi chần chừ một chút rồi một tay kết ấn, một cỗ linh lực mạnh mẽ trong cơ thể bùng lên, kim quang ngưng tụ sau lưng, hóa thành một con kim cự lang ngửa đầu hú vang. Bộ lông kim cự lang ấy dường như có những hoa văn như sấm sét, uy vũ khôn xiết.
— Wow… Woa… Ui chu choa!…
Trong doanh trại liên tiếp vang lên những tiếng xuýt xoa kinh ngạc và hâm mộ. Thậm chí, người bên doanh trại tây viện cũng đưa mắt nhìn qua, rồi cũng cảm thán trước hình ảnh kim cự lang sau lưng Mạc sư.
Tịch sư bên này vừa thông báo quy định xong nhìn thấy cảnh này, bĩu môi. Thân thể run run, linh lực cường đại bộc phát, sau lão hiện lên một cự sư tử màu đen, trên lưng hắc cự sư có một cái mai rùa màu xám.
Mọi ánh mắt của các đệ tử đều bị thu hút bởi hai tinh phách linh thú được triệu hồi ra từ hai cường giả Thần Phách cảnh. Lực lượng này đủ khiến nhiều người thèm rỏ dãi.
— Ta luyện hóa tinh phách linh thú cao cấp Kim Lôi Lang, xếp thứ 382 trong địa bảng Vạn Thú Lục. Tịch sư luyện hóa tinh phách linh thú cao cấp Thạch Quy Sư, xếp thứ 390.
Mạc sư nhìn thấy Tịch sư kích động, cũng mỉm cười vung tay, cự lang biến mất.
— Linh thú lợi hại, mà xếp hạng gần 400 trong địa bảng Vạn Thú Lục! Vậy những linh thú ở vị trí top 100 thì phải là biến thái đến mức nào? Còn những linh thú huyền thoại của thiên bảng Vạn Thú Lục… chắc chắn thực lực nghịch thiên…
Nhiều đệ tử sợ hãi than thầm, địa bảng xếp hạng 300 đã khủng khiếp đến như thế, thiên bảng quả thực còn đáng sợ hơn nhiều!
— Những sinh vật được xếp vào 100 vị trí đầu của địa bảng Vạn Thú Lục đều là linh thú không hề đơn giản. Thực lực của chúng vượt xa cường giả Thần Phách cảnh, có thể sánh với cường giả Tam Thiên cảnh. Bởi vậy, chúng thường được gọi là thiên cấp linh thú, hay gọi tắt là thiên thú.
Nói đến đây, Mạc sư đột nhiên liếc nhìn Mục Trần. Hắn hiểu ngay ý của lão. Cha hắn luyện hóa Viêm Long Điêu, chính là linh thú hạng 85. Nghĩa là Viêm Long Điêu đã đạt tới trình độ thiên thú. Bình thường, cường giả Thần Phách cảnh muốn luyện hóa tinh phách linh thú có thực lực vượt xa bản thân là một chuyện cực kỳ khó khăn. Mà Mục Phong, cha hắn, có thể làm được việc ấy, chính là một đại cơ duyên. Cũng vì thế mà chiến lực của Mục Phong trong Bắc Linh cảnh chín vị vực chủ, tuyệt đối là một trong tam cường.
Dù sao tiến vào Thần Phách cảnh, bản lĩnh lớn nhất chính là luyện hóa tinh phách linh thú, một sức chiến đấu không nhỏ. Ai luyện hóa được linh thú càng mạnh, chiến lực càng cường hãn.
— Đối với những sinh vật trong thiên bảng Vạn Thú Lục…
Lão dừng lại một chút, liếc mắt nhìn bọn trẻ, cười nói:
— E rằng những nhân vật siêu cấp chí tôn trong Đại Thiên thế giới cũng không dám ra tay đắc tội với chúng.
— Thôi, cũng muộn rồi, các ngươi tạm nghỉ, sáng mai khởi hành vào Bắc Linh Nguyên!
Mạc sư cũng cảm thấy đã nói đủ, ra lệnh cho những thiếu niên thiếu nữ đang hưng phấn giải tán.
Mọi người nghe thấy, mang theo chút hưng phấn lục tục bước về lều. Mục Trần cũng trở lại lều của mình, nhắm mắt tu luyện, tiếp tục thử luyện ra Sâm La Tử Ấn đạo thứ hai.
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu xuống những tán lá, trong doanh trại, các đệ tử đã chuẩn bị chu đáo, sắc mặt hào hứng phấn khích nhìn vào cánh rừng rậm mênh mông trước mặt.
Mục Trần đứng cạnh Đường Thiên Nhi, ánh mắt quét qua chung quanh, chợt nhìn thấy Đàm Thanh Sơn xa xa. Bên cạnh hắn, không ngờ là Mặc Lĩnh, điều này khiến Mục Trần cũng thoáng kinh ngạc. Mặc Lĩnh thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, nếu muốn lập tổ đội, dĩ nhiên có nhiều lựa chọn tốt hơn Đàm Thanh Sơn.
— Mục Trần, ngươi và Thiên Nhi một đội à? Ha ha ha, ta đi cùng Thanh Sơn. Hắn là người mới, chỗ này hơi nguy hiểm, cũng nên chiếu cố hắn một chút.
Mặc Lĩnh cũng đã nhìn thấy Mục Trần, cùng Đàm Thanh Sơn tiến qua cười nói.
Mục Trần mỉm cười gật đầu. Theo lời Mặc Lĩnh, có vẻ như hắn muốn tạo quan hệ giao hảo với mình. Xem ra chiếu cố Đàm Thanh Sơn chỉ là cái cớ, hơn phân nửa là vì muốn kết giao với hắn.
— Cũng nhờ Mặc Lĩnh học trưởng suy nghĩ chu đáo.
Mục Trần cười nói, đối với Mặc Lĩnh cũng không có ác cảm, kết giao cũng không có vấn đề gì.
Hai người có vài câu cười nói, đột nhiên dừng lại. Bên phải, từng nhóm người bỗng nhiên tách ra, vài bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của Mục Trần. Người dẫn đầu chính là Liễu Dương, kẻ tháng trước bị hắn đánh bại ở viện thí.
Liễu Dương nhìn chằm chằm Mục Trần, ánh mắt đen tối và thù hằn. Trận đấu ở viện thí đã ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của hắn. Khi tiến vào thiên giới, tuy có đại ca Liễu Mộ Bạch che chở, nhưng vẫn có nhiều kẻ âm thầm cười nhạo sau lưng, khiến hắn tràn ngập căm giận.
Mục Trần chỉ liếc qua Liễu Dương một cái rồi chuyển ánh mắt sang bên cạnh hắn. Một thanh niên dáng người cường tráng, kẻ kia cũng đang dùng ánh mắt thích thú nhìn Mục Trần.
— Ngươi là Mục Trần kia ư? Gần đây danh tiếng vang dội quá nhỉ.
Thiếu niên áo vàng tủm tỉm cười, hỏi với vẻ lơ đãng.
— Trần Thông, các ngươi muốn gì?
Mặc Lĩnh thấy hai kẻ này, mày ưng nhíu lại, trầm giọng nói.
Mục Trần sắc mặt bình thản. Trần Thông? Cái tên này ở Bắc Linh Viện cũng khá nổi tiếng, tuy kém Liễu Mộ Bạch một chút, nhưng cũng xếp thứ ba tổng bảng Bắc Linh Viện, thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, giống như Mặc Lĩnh là đối tượng trọng điểm được bồi dưỡng.
— Trước kia đều tự mình uy phong tác quái, sao bây giờ lại phải dẫn theo người mới mới dám đến?
Mục Trần liếc qua Liễu Dương, cười nói.
Nghe hắn chế nhạo, sắc mặt Liễu Dương tức giận đến xanh mét, âm lãnh cất tiếng:
— Cứ tự đắc đi, đừng để chúng ta gặp ngươi trong Bắc Linh Nguyên, bằng không thì tự chịu!
Mục Trần cười lắc đầu:
— So với đại ca của ngươi, ngươi kém thật sự quá xa.
— Ha ha ha, quả nhiên kiêu ngạo mà, làm quen chút đi. Ta là tây viện Trần Thông, từ lâu đã muốn biết người duy nhất ở Bắc Linh cảnh có tư cách tham gia Linh Lộ.
Trần Thông vươn tay ra, cười khinh khỉnh.
— Chúng ta đi.
Mục Trần mỉm cười, không thèm để ý tới hai tên này, lách qua bên cạnh Trần Thông, bất chợt dừng lại một chút, nhìn về phía không xa, một thân ảnh áo trắng anh tuấn, chính là Liễu Mộ Bạch thản nhiên nhìn về phía này.
Hai ánh mắt chạm nhau, mơ hồ có hàn ý lưu động trong không gian, khiến cho những đệ tử xung quanh bỗng chốc im lặng.
— Nếu thấy ta không vừa mắt, thì hãy tự tới đi. Đừng có đưa theo mấy kẻ này, thật là ngứa mắt.
Mục Trần nhẹ nhàng cười, không chần chừ mà dẫn theo Đường Thiên Nhi rời khỏi doanh trại, nhanh chóng tiến vào Bắc Linh Nguyên.
Liễu Mộ Bạch híp mắt nhìn Mục Trần đã rời xa, ánh mắt lấp lánh một tia sắc bén.
— Tên khốn!
Liễu Dương nghiến răng nghiến lợi.
Trần Thông nhếch miệng cười, ánh mắt cũng khẽ nheo lại.
— Không sao, cứ để hắn đắc ý một chút. Trong Bắc Linh Nguyên sẽ có cơ hội gặp. Khi đó, nếu không có ai chứng kiến, ta sẽ dạy cho hắn biết chữ lễ phép viết như thế nào. Hắn thật là một tiểu tử không biết kính trọng học trưởng.