Chương 24: Ước định | Đại Chúa Tể

Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025

Bắc Linh Nguyên, tọa lạc tại phía tây bắc Bắc Linh cảnh, từ Bắc Linh Viện đi bộ khoảng một ngày. Một địa vực mênh mông rộng lớn, tuy rằng Bắc Linh Nguyên phơi bày đầy hiểm nguy trùng trùng điệp điệp, nhưng nguy hiểm thường kết bạn với kỳ ngộ. Rất nhiều người trong Bắc Linh cảnh đông đúc này, đều vì mong muốn có kỳ ngộ, lần lượt tiến vào Bắc Linh Nguyên. Những người đó, có kẻ đạt được cơ duyên, có người chật vật trở ra mình mẩy thương tích, cũng không ít kẻ mãi mãi nằm lại dưới tán lá rậm rạp.

Đến Bắc Linh Nguyên tu hành, đúng là một chuyện quan trọng nổi bật đối với đệ tử thiên giới Bắc Linh Viện, gần một nửa số đệ tử báo danh tham gia. Bởi lẽ họ đều hiểu rõ rằng, cái loại tu luyện yên ả thường ngày ở học viện, cần thiết phải có thực chiến chân chính để phát triển.

Chỉ có thực chiến mới có thể kích phát tâm tính, rèn luyện nó ngày một cứng cỏi. Đó là một con đường không thể thiếu mà mọi cường giả phải đi qua.

Bắc Linh Nguyên không chỉ đầy rẫy các loại linh thú hung mãnh, mà còn đủ loại tam giáo cửu lưu, hầm bà lằn các nhân vật hỗn tạp, trong đó có vài kẻ ác danh không kém.

So với những tên ngoan độc, huyết tinh đầy cả hai tay, thì đệ tử Bắc Linh Viện tựa như những con dê béo. Dù cho thực lực bọn họ không tầm thường, nhưng nếu chân chính giao thủ, chỉ e rằng còn chưa đủ cho người ta xỉa răng.

Vì vậy, để bảo vệ đệ tử, Bắc Linh Viện đã phái ra một lực lượng bảo vệ tương đối mạnh mẽ. Đông viện Mạc sư cùng với tây viện Tịch sư cùng đi theo. Hai lão này chân chính là cường giả Thần Phách cảnh, có lẽ cũng ít có kẻ nào ở Bắc Linh cảnh này dám to gan lớn mật vuốt râu hùm trước hai gã Thần Phách cảnh liên hợp.

Sáng sớm, đội ngũ tu hành của Bắc Linh Viện đã rục rịch khởi hành. Cho đến tận chiều tối, họ cũng chỉ đến được bên ngoài Bắc Linh Nguyên. Bóng đêm dần buông xuống, cả đoàn cũng chỉ còn cách hạ trại nghỉ ngơi.

Bóng đêm bao phủ càng lúc càng đậm, các đống lửa bừng lên trong các doanh trại. Đệ tử Bắc Linh Viện hiếm khi đặt chân đến những khu vực như thế này, nên không ít vị tỏ ra hưng phấn, nhiều người tại các lều trại náo nhiệt chuyện trò. Không khí đó khiến người ta dễ dàng quên đi sự mạo hiểm, mà giống như một đám người du lịch thưởng ngoạn nhiều hơn. Những kẻ chân chính đi thám hiểm cũng chứng kiến, thầm cười khinh bỉ đám trẻ đầu xanh, lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.

Trong mắt họ, những đệ tử này chẳng qua chỉ là vài tên công tử mặt trắng áo đỏ, đến khi đụng phải linh thú hung ác, nhất định sẽ thấy cảnh chúng sợ hãi, đến nỗi tè ra quần.

Mục Trần ngồi xếp bằng cạnh đống lửa, đảo mắt nhìn vào bóng tối tăm tăm xung quanh doanh trại. Xa xa đâu đó, dường như có tiếng thú kêu gào quanh quẩn tràn ngập máu tươi.

Cảnh vật này… tựa như có phần quen thuộc.

Chỉ có điều, không khí bên trong khác xa với cái Linh Lộ, lại thiếu thốn nhiều điều tàn khốc và mùi máu tanh.

Mục Trần bất giác cảm thấy hơi sợ run lên, bỗng nhiên một bàn tay xinh xắn thon thả từ phía sau vươn tới, vỗ vai hắn.

Ngay khoảnh khắc đó, Mục Trần phản ứng cực nhanh như mãnh thú, đôi mắt lạnh lẽo, cơ thể bật lên, nhanh chóng chụp lấy bàn tay kia, khóa chặt.

– Úi…

Người kia đau đớn kêu lên, khiến Mục Trần tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra đó là Đường Thiên Nhi, ánh lạnh lẽo trong mắt hắn tan đi, tỏ vẻ xấu hổ gãi đầu, vội vàng buông tay nàng ra.

– Ngươi làm gì vậy? Đau quá a.

Đường Thiên Nhi xuýt xoa vuốt ve cổ tay, hậm hực nói.

– Ta xin lỗi.

Mục Trần cúi đầu, gượng cười làm hòa. Rèn luyện một năm trong Linh Lộ khiến cho sức cảnh giác của hắn đã trở thành một phản xạ cực kỳ nhạy bén. Bản năng đề phòng này đã bị hắn đè nén kể từ khi trở lại Bắc Linh cảnh, nhưng giờ đây, hoàn cảnh lại trở nên quen thuộc, không ngờ khơi dậy bản năng đã ngủ say qua nhiều tháng.

– Ngươi làm sao vậy?

Đường Thiên Nhi chu miệng chằm chằm nhìn Mục Trần, nàng dù sao cũng thận trọng, trước đó khi hắn khóa cổ tay nàng, bất chợt khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Nàng chợt nghĩ, nếu không phải lúc đó đau quá mà thốt lên, chỉ e ngay sau đó hắn sẽ bẻ gãy cổ tay nàng chăng?

Mục Trần nhìn đống lửa tí tách trước mặt, trầm tư một hồi:

– Ngày trước trong Linh Lộ, nếu có kẻ hành động giống như ngươi vừa nãy với ta, có lẽ đã bị ta giết chết. Bởi vì nếu ta không giết hắn, thì kẻ bị giết, chỉ có thể là ta…

Đường Thiên Nhi ngẩn ngơ, nhìn thiếu niên sắc mặt trầm tĩnh, hắn nói đến chữ giết, thần sắc lại nhẹ nhàng như không, cảm giác như đó là thói quen bình thường.

– Linh Lộ kia… nghe có vẻ rất đáng sợ?…

Đường Thiên Nhi thì thào nói. Vốn trong mắt mọi người, Linh Lộ rất thần bí, phần lớn những kẻ từ Linh Lộ bước ra đều ngậm chặt kẽ răng, không nói gì về nơi đó. Tuy nhiên, vì bọn họ đều có thực lực rất mạnh, khiến cho những thiếu niên thiếu nữ như Đường Thiên Nhi đều nghĩ đó là thiên đường mà hướng tới.

Thế nhưng bọn họ ngây ngô không hay, muốn tiến vào khu vực phi thường, cũng phải có thực lực phi thường như vậy.

Mục Trần cười nhẹ, thì thào tự nói:

– Ở đó mọi người đều xem như đối thủ cạnh tranh, chỉ có điều hơn tàn khốc, không ít những kẻ bất bình thường ở trong đó, mới một khắc trước còn cười nói hòa thuận vui vẻ với ngươi, ngay sau đó liền cắm một trủy thủ vào tim ngươi.

– Do vậy trong đó, tín nhiệm là một từ vốn không nên có trong từ điển. Nhưng nếu có thể gặp được kẻ có thể tín nhiệm, đó là món quà quý giá nhất cho cuộc đời ngươi.

Mục Trần nhẹ thở dài, thần sắc nhu hòa, hắn lại nhớ tới cô gái tóc bạc thướt tha, nàng đúng là một kẻ bất thường khiến cả hắn phải đau đầu không ít, đuổi giết hắn đến nửa năm. Mục Trần từng giao đấu với nàng ba lần, ở lần cuối cùng, người con gái kia cũng tìm ra cơ hội kết thúc. Chuôi trường kiếm đen tuyền như u linh đòi mạng dừng ngay cổ họng hắn.

Lúc đó, dĩ nhiên nàng đã thắng, chỉ cần đẩy tay nhẹ một chút, tên Mục Trần sẽ vĩnh viễn nằm lại trong Linh Lộ.

Thế nhưng cuối cùng nàng không đâm, lại lui về bóng đêm, dùng đôi mắt như ngọc dõi theo hắn hồi lâu, chậm rãi thu kiếm, cúi đầu nói:

– Ta không thể giết ngươi, ngươi đi cùng ta.

Mục Trần khi đó vô cùng sửng sốt, rầu rĩ cả nửa ngày mới nói ra điều khiến hắn buồn bực cả nửa năm:

– Sao ngươi lại đuổi giết ta lâu như vậy? Nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi đã sớm chết rồi.

Lần đầu hắn thấy nàng là trong tình huống tuyệt vọng. Năm tên quái vật xảo quyệt như cáo vây nàng vào chỗ chết. Vốn Mục Trần cũng không định ra tay, vì những tên kia rất phiền phức, nhưng do một thoáng nhìn thấy đôi mắt lưu ly ngọc ngà hiện ra nét buồn bã, hắn mềm lòng.

Cứu nàng, lại đeo theo bên người nửa năm phiền toái.

Sau đó một tuần, Mục Trần mang theo nàng đang bị thương bắt đầu tẩu thoát. Thế nhưng, sau 10 ngày, năm tên biến thái lần lượt bị hắn đánh bại, giết hết ba ngươi, hai người còn lại đành phải buông tha.

Giải quyết được năm cái phiền toái lớn, còn chưa kịp thở ra hơi, cô gái từ khi được cứu không hề nói nửa câu bắt đầu rút kiếm, và sau đó là nửa năm giao phong và chạy trốn.

Cô gái nghe câu hỏi của Mục Trần, dường như suy tư một chút, rồi cho hắn một đáp án khiến cho Mục Trần tức muốn hộc máu:

– Ta không nghĩ sẽ có cảm tình với ngươi, ta chỉ nghĩ rằng ta muốn tu luyện. Nếu có cảm tình sẽ làm ta phân tâm.

– Ngươi bệnh vừa phải chớ.

Lúc đó hắn thật sự mất bình tĩnh quát lên.

– Vậy ngươi bây giờ tính làm gì?

Mục Trần vô lực hỏi.

– Vừa rồi ta định giết ngươi, nhưng… dường như không xuống tay được.

Cô gái tỏ ra thật sự lo lắng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn nghiêng nước nghiêng thành, nàng nhíu mày nói:

– Ta cảm thấy nửa năm trôi qua, đối với ngươi có cảm tình.

Mục Trần không nói gì, chỉ trợn mắt nhìn lên trời. Đuổi giết ta nửa năm, làm thế nào từ sát tâm lại chuyển thành cảm tình…..

– Ta vừa rồi không giết ngươi, ngươi nợ ta một mạng, nên phải theo đội của ta. Đợi khi nào ta không thích ngươi nữa, thì giết ngươi đi.

– Ngươi tưởng đang nuôi chó hả?

– Ờ… đến lúc đó không giết ngươi, thả ngươi đi thôi.

-…..

Không nói nên lời, Mục Trần bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người bỏ đi.

– Không có hứng.

– Ta có thể đỡ hết thảy ám toán sau lưng của ngươi, chỉ cần ngươi không tổn thương ta, ta sẽ bảo vệ cho ngươi, bất kể Linh Lộ hay Đại Thiên thế giới.

Cô gái nhìn hắn xoay người bỏ đi, hơi do dự, đột nhiên thốt lên.

Mục Trần khựng lại, giọng nói nhẹ nhàng êm ái xuyên thấu không gian, đột ngột đánh vào lòng hắn, khiến trái tim căng thẳng trở nên mềm đi.

– Bình thường thì không nói câu nào, không ngờ khi nói ra vài câu lại khiến cho người ta cảm động.

Mục Trần xoay người lại, khẽ cười, rồi thở dài, bước đến vươn tay ra với nàng.

– Vậy, hợp tác vui vẻ.

Gương mặt lạnh lùng xưa nay không hề thấy biểu hiện tình cảm gì, đột ngột hiện lên một nét cười nhẹ như lông hồng, cái xinh đẹp bất ngờ khiến ánh trăng cũng lu mờ.

Nàng vươn bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé mà mềm mại, nắm chặt lấy tay hắn.

– Đây là ước định của ta và ngươi!

Quay lại truyện Đại Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 373: Luân Hồi kiếp

Chương 63: Hắc Thần Lôi Vân

Đại Chúa Tể - Tháng 2 2, 2025

Chương 372: Ngươi đến tột cùng là ai?