Chương 22: Tử Ấn phát uy | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025
Giọng nói êm đềm của Mục Trần vang vọng trong huấn luyện trường, làm cho không gian đang xao động bỗng chốc lặng im, mọi ánh mắt tò mò từ bọn đệ tử trong viện đều đổ dồn về phía thiếu niên mới gia nhập thiên giới không lâu này.
Không ai tưởng tượng nổi, Mục Trần lại chủ động khiêu chiến La Thống để luận bàn, chẳng lẽ hắn không biết rằng người kia đã hao tổn bao công sức để tìm cơ hội hạ bệ hắn sao? Vậy mà hắn vẫn dám tìm tới cửa?
– Thiên Nhi, Mục Trần bị làm sao vậy? La Thống kia đâu dễ mà chọc vào.
Mặc Lĩnh vừa tới bên cạnh Đường Thiên Nhi, sắc mặt ngơ ngác nhìn bóng lưng của Mục Trần.
Đường Thiên Nhi lắc đầu, tuy trong mắt cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười nhạt rồi nói:
– Không có gì đâu, hắn rất có chừng mực.
Mặc Lĩnh chỉ nhăn nhó gật đầu, luận bàn kiểu này đương nhiên đều nằm trong quy định, hắn nếu muốn ra tay giúp đỡ cũng không thể, chỉ còn cách hy vọng Mục Trần có chút bản lĩnh, nếu không thì La Thống nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để làm nhục đối phương.
– Ha ha ha.
Dưới ánh mắt của toàn bộ nhân thủ đông viện trong huấn luyện trường, La Thống cũng bất ngờ run rẩy một chút, khuôn mặt vốn âm trầm càng trở nên lạnh giá, giọng cười tràn ngập hàn ý vang vọng ra.
– Xem ra ngươi mới ở thiên giới vài ngày, đã tự cho mình là sầu riêng chín cây rồi, muốn cho ta nếm mùi đau khổ ư?
La Thống đứng dậy, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Mục Trần.
– La Thống học trưởng nói gì vậy, ta chỉ đơn thuần muốn luận bàn một chút mà thôi.
Mục Trần mỉm cười ôn hòa đáp:
– Hơn nữa, học trưởng tiếp người mới luận bàn, không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Khi nãy Khương Lập học trưởng mới nói đó thôi…
Khương Lập bên cạnh nghe thấy Mục Trần lôi hắn vào, sắc mặt bỗng dưng cứng đờ, tuy vậy hắn vẫn hung hãn liếc nhìn tên kia, trong lòng thầm nghĩ:
“Đồ điên này sao dám trực tiếp đối đầu với La Thống? Còn nghi ngờ hắn có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ sao?”
La Thống nhìn gương mặt khôi ngô mang nụ cười của Mục Trần, lửa giận trong lòng bốc cao, nét cười bình thường kia đối với hắn như một đòn nhạo báng, hắn khẽ nhếch mép cười lạnh:
– Ngươi đã có yêu cầu, dĩ nhiên học trưởng ta đây phải đáp ứng thôi, cũng tốt, cũng tốt…
Hàn quang hùng hồn tỏa ra, La Thống không hề che giấu. Bên ngoài cơ thể, linh lực từ từ quấn quanh, dao động linh lực mạnh mẽ lan tràn.
Đệ tử quanh đó vội vàng tránh ra, đề phòng tai bay vạ gió.
Mục Trần vươn tay:
– Mời.
La Thống cũng không chút khách khí, sắc mặt âm trầm, linh lực trong cơ thể không hề kiềm chế gào thét tuôn ra, từng bước tiến về phía trước, thân hình nhanh như sóc tung một quyền, tạo thành tiếng động khí nổ hỗn loạn trầm đục, hung hăng tấn công Mục Trần.
“Bùm!”
Mọi người chứng kiến La Thống khí thế hung mãnh, trong lòng đều giật mình. Đây không phải là luận bàn, La Thống này muốn hạ gục Mục Trần.
Mục Trần nhìn La Thống xé gió xông đến, nhưng lại không có dấu hiệu tránh né. Linh lực u tối quấn quanh nắm tay, tư thái chuẩn bị ngạnh kháng với La Thống.
Hắn muốn thử xem thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ mạnh mẽ ra sao.
“Uỳnh!”
Tiếng va chạm vang vọng, hai quyền đối chọi, hai cỗ linh lực va nhau bùng nổ, khí lãng bốc lên thành lốc xoáy.
Xoáy khí quét qua, hai thân ảnh đều chấn động, Mục Trần lùi lại vài bước, La Thống chỉ lùi một bước. Dĩ nhiên, trong cuộc đối đầu trực diện, La Thống vẫn chiếm thượng phong.
La Thống ổn định hai chân, ánh mắt khẽ nheo lại, bàn tay truyền đến sự nhức nhối. Tuy linh lực của Mục Trần không mạnh mẽ như hắn, nhưng khi hai luồng linh lực va chạm, nếu không phải hắn khẽ nghiêng người, quả thực sẽ bị linh lực của Mục Trần đánh tan.
Dễ hiểu, linh lực mà Mục Trần tu luyện về mặt chất lượng cao hơn hắn một chút.
– Dù linh lực của ngươi có phẩm chất lợi hại đến đâu, ngươi vẫn kém một bậc, ta vẫn có thể ép chết ngươi!
La Thống là Linh Động cảnh hậu kỳ, trong khi Mục Trần chỉ là trung kỳ, khoảng cách tuy chỉ một bậc, nhưng sự chênh lệch đủ để nghiền nát hắn.
– Cha ngươi không dạy dỗ ngươi rằng, nếu không đủ năng lực thì chịu nhục một chút có phải hay hơn không? Còn dám ra mặt, đúng là muốn kiếm hoa trên mặt à!
Mục Trần nghe thấy cũng chỉ khẽ cười:
– Khi ta học ẩn nhẫn, ngươi còn đang ngoan ngoãn là một đệ tử trong viện. Hơn nữa, ẩn nhẫn là để dành cho những đối thủ mà tạm thời chưa đủ khả năng chiến thắng. Chỉ tiếc rằng, ngươi không được ta liệt vào danh sách đó.
– Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, khinh người phải trả giá ra sao!
Ánh mắt La Thống thoáng hiện nét hung ác, vươn song chỉ, chỉ hóa kiếm khí. Linh lực ám thanh sắc điên cuồng tuôn ra, tập trung vào ngón tay như mũi kiếm ẩn hiện, dao động sắc bén tỏa ra.
– Đại La Kiếm quyết?
Một số đệ tử nhìn thấy mũi kiếm xanh ở đầu ngón tay La Thống, ánh mắt biến đổi kêu lên.
– La vực Đại La Kiếm quyết à?
Mục Trần cũng khẽ liếc qua mũi kiếm xanh kia, linh cấp hạ phẩm, Đại La Kiếm quyết. Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của La vực chủ, không ngờ La Thống cũng đã luyện thành. Tuy nhiên, từ bộ dáng này có thể thấy, hỏa hầu của hắn còn chưa tới nơi, nhưng ở trình độ Linh Động cảnh này cũng đã khá lợi hại.
“Phốc!”
La Thống không cho Mục Trần nhiều thời gian suy tư. Ánh mắt lạnh lẽo phóng như bay ra, ngón tay như trường kiếm cắt qua không khí, đâm một kích cực mạnh vào Mục Trần.
Kiếm phong đi qua, không khí bị xé rách.
Mục Trần gắt gao nhìn mũi nhọn hung bạo sắc bén, khiến cả người căng thẳng, tay phải nắm chặt.
Linh lực ám hắc từ trong cơ thể vận chuyển, không ngừng quán chú vào tay phải, hắc ấn trong lòng bàn tay mờ ảo dần dần hiện rõ.
Dao động linh lực mãnh liệt lan ra.
Quang mang hắc ám mạnh mẽ từ bàn tay Mục Trần bùng nổ, trong tay hắn là một mặt trời đen ngòm. Loại dao động dày đặc này khiến kẻ khác kinh hãi.
“Phốc!”
Mục Trần dẫn một chân xuống đất, thân hình lao ra như báo săn. Đối mặt với thế công sắc bén của La Thống, hắn vẫn không tránh né, cảnh tượng trước mắt khiến không ít người không khỏi kinh ngạc.
– Muốn chết!
La Thống quát lên chói tai, mũi kiếm xanh không chút tạm dừng, nhanh như chớp chỉ vào cổ họng Mục Trần.
Nắm đấm ngập trong hắc quang, một quyền đánh ra mặt trời đen va chạm chính diện cùng mũi kiếm xanh.
“Uỳnh!”
Linh lực cuồng bạo gào thét lan ra, mặt đất khẽ run rẩy, ánh mắt bọn đệ tử xung quanh đều dán chặt vào điểm va chạm của hai công kích.
– Phá!
Hàn ý lóe ra trong mắt, linh lực không hề giữ lại, hắc ấn trong tay chấn động dữ dội, xuất hiện trước nắm đấm, nện lên mũi kiếm xanh.
“Choang!”
Hắc ấn đánh ra, mũi kiếm xanh bỗng vang lên một tiếng vỡ nhỏ, đệ tử quanh đó tròn mắt nhìn vết nứt lan nhanh trên thân kiếm.
“Bang bang bang!”
Mũi kiếm xanh cuối cùng đã hoàn toàn vỡ nát, gương mặt La Thống kinh hoàng, chật vật tránh né.
Mục Trần vẫn chưa truy kích, lật tay lại, hắc ấn biến mất, dao động trong sân chậm rãi tiêu tán. Xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về thân ảnh gầy gầy với vẻ mặt không thể ngờ, Mục Trần chẳng những chống đỡ thế công lợi hại nhất của La Thống, mà còn đánh vỡ đẩy lui đối phương một cách xuất sắc.
– Không thể nào…
Khương Lập và Đằng Dũng trợn mắt há mồm không tin vào cảnh tượng trước mắt, La Thống với thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, lại bại trận trong tay Mục Trần Linh Động cảnh trung kỳ?
– Cái này…
Mặc Lĩnh cũng mặt mày cứng ngắc, trong lòng kinh nghi bất định.
“Hô!”
Đường Thiên Nhi khẽ thở dài, hai bàn tay nắm chặt cũng thả lỏng ra. Người này quả thực lợi hại.
– La Thống học trưởng, đa tạ!
Mục Trần chắp tay hướng La Thống khẽ cười. Ánh mắt thoáng liếc qua bàn tay, hắc ấn dù đã nhạt đi rất nhiều, nhưng uy lực Sâm La Tử Ấn vẫn không hề thua kém, có lẽ vì những yêu cầu cao đối với phẩm chất bá đạo của linh lực, nên mới bị xếp vào hạng phàm cấp.
Chỉ có điều, Sâm La Tử Ấn tiêu hao linh lực cũng không nhỏ, thế công vừa rồi của hắn tốn hết phân nửa linh lực trong khí hải. Dù cho đó là lần đầu tiên khống chế nên còn chưa hoàn mỹ, nhưng tiêu hao này cũng không hề nhẹ so với linh quyết linh cấp hạ phẩm bình thường.
La Thống sắc mặt xanh mét, hắn hiển nhiên không ngờ đến kết quả này, nhất thời không nói được lời nào. Trước đó Mục Trần công kích hung hãn làm hắn chấn động, khiến hắn cảm nhận được một khí tức nguy hiểm cực độ.
– Linh quyết của kẻ này rốt cuộc lợi hại đến thế, chẳng lẽ đều là cha hắn cung cấp?
La Thống nghiến răng nghiến lợi thì thào. Đại La Kiếm quyết này hắn tu luyện cũng một thời gian mới đạt được kết quả như vậy, không ngờ vẫn không đánh bại được Mục Trần mới chân ướt chân ráo bước vào thiên giới. Kẻ này còn có bao nhiêu thủ đoạn như thế?
Mục Trần cũng chẳng để ý đến La Thống đang miên man suy nghĩ, mục tiêu chấn động toàn trường đã đạt được, hắn nghĩ rằng sau này kẻ kia sẽ khiêm nhường hơn trước mặt hắn một chút, nên phủi tay xoay người bước xuống.
– Mục Trần, ngươi đến đây.
Ngay lúc đó, một tiếng nói nhàn nhạt đột ngột vang lên, khiến hắn hơi giật mình. Quay đầu lại, chỉ thấy Mạc sư không biết từ khi nào đã đứng cách đó không xa.
Mục Trần ngẩn người, ánh mắt giao nhau cùng Đường Thiên Nhi một chút, thoáng do dự rồi bước tới dưới ánh mắt khó hiểu của các đệ tử xung quanh.
Mạc sư dẫn đầu đi trước, đến cạnh một rừng cây yên tĩnh mới dừng lại. Lão xoay người, hai mắt chớp chớp, thanh âm dần nghiêm khắc:
– Ngươi tu luyện Sâm La Tử Ấn?