Chương 214: Khiêu chiến | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 04/02/2025
Trong Tụ Linh Trận cấp năm, Lý Huyền Thông và Từ Hoang cùng xuất hiện, thế giằng co khiến Bắc Thương Linh Viện rộ lên không ít tin đồn. Dù sao, bọn họ là những nhân vật nổi danh hơn Mục Trần không biết bao nhiêu lần, chỉ cần hắt hơi sổ mũi cũng đủ làm người khác chú ý.
Thập Cường Thiên Bảng, ai ai cũng biết là những nhân vật lợi hại phi thường. Bình thường mà nói, mười người này ít khi ra tay đánh nhau hay gây sự, bởi với họ chẳng có gì tốt đẹp, đa số cũng không có oán thù hằn học gì. Mọi chuyện cứ thế hòa bình nếu không có nguyên nhân đặc biệt.
Lý Huyền Thông, đệ nhị, và Từ Hoang, đệ ngũ, đều có thực lực Hóa Thiên Cảnh. Trình độ đó, đừng nói Bắc Thương Linh Viện, đặt vào Bắc Thương Đại Lục cũng là cao thủ hàng đầu, đủ sức làm trung tầng hoặc cao tầng sơ cấp ở nhiều tông phái.
Hai người họ nếu đánh nhau sẽ làm kinh động Bắc Thương Linh Viện, nhưng tiếc thay cuối cùng chỉ nói vài câu rồi kết thúc. Từ Hoang thấy Lý Huyền Thông xuất hiện liền dẫn người rút lui, nói là nể mặt Lý Huyền Thông, nhưng hẳn nhiên cũng có nhiều phần e ngại. Tiếp tục nấn ná chẳng ích lợi gì, chi bằng hiên ngang rời đi.
Thế giằng co tan vỡ, chẳng có chuyện gì xảy ra, khiến không ít người tiếc nuối. Bất quá, họ chỉ kịp tiếc nuối một ngày, thì ngày hôm sau, một tin tức còn bão táp hơn oanh động khắp ngõ ngách Bắc Thương Linh Viện.
Lý Huyền Thông gửi chiến thư, mời chiến Mục Trần.
Tin tức này chỉ mấy canh giờ đã lan truyền khắp nơi, tất cả đệ tử nghe thấy đều kinh ngạc khó tin, có kẻ còn ngoáy kỹ tai, không biết có phải mình nghe nhầm hay không.
Đệ nhị Thiên Bảng, Lý Huyền Thông, phát thư mời chiến với một tân sinh?
Chuyện gì đã xảy ra?
Lý Huyền Thông là ai? Mục Trần lại là người nào?
Một kẻ cao cao tại thượng, đệ nhị Thiên Bảng danh tiếng lừng lẫy. Một kẻ vừa bước chân vào Bắc Thương Linh Viện được hai ba tháng, còn chưa ấm chỗ. Dù hắn hiện tại danh tiếng cũng nổi như cồn, nhưng sao có thể sánh ngang với nhân vật như Lý Huyền Thông?
Trận quyết đấu kỳ cục này có thể diễn ra sao? Lại còn do Lý Huyền Thông chủ động mời chiến?
Cả Bắc Thương Linh Viện xôn xao kinh ngạc, xem đây là chuyện kỳ lạ nhất trong năm. Lý Huyền Thông ít khi ra tay chiến đấu, không ngờ lần này lại chọn đối thủ là một tân sinh. Hắn muốn hưởng thụ khoái cảm áp đảo tuyệt đối, nghiền nát như cám chăng?
Dù đoán già đoán non cũng vô ích, tin tức đã lan đi, khiến người người càng thêm tò mò về tân sinh Mục Trần. Chẳng biết hắn đắc tội gì với Lý Huyền Thông đến nỗi phải nhận một tấm thiệp mời chiến như vậy.
Trận chiến này e rằng chỉ là một trò khôi hài không mấy thú vị. Chiến đấu chênh lệch như thế, căn bản không có gì hồi hộp.
Bất quá, có thể khiến vị đệ nhị Thiên Bảng đã lâu không giao chiến phải động gân cốt, cũng thật không tệ. Hy vọng vị đệ nhất tân sinh hiện tại không vì trận thua này mà bị đả kích đến mức không ngóc đầu lên nổi.
Ở một nơi nào đó trong Bắc Thương Linh Viện, trong một đại sảnh, Từ Hoang khẽ cau mày nghe thủ hạ báo cáo tin tức, nghi hoặc lẩm bẩm:
– Lý Huyền Thông lại hạ chiến thư với Mục Trần? Không phải hôm qua còn giúp hắn một phen đó sao?
Bên cạnh Từ Hoang, Từ Thanh Thanh hả hê sung sướng. Nghe tin này, nàng ta khoái chí cười lớn:
– Đại ca, ta thấy Lý Huyền Thông kia chắc chắn là để ý Lạc Li, mà ả ta lại thích Mục Trần. Hôm qua Lý Huyền Thông ra mặt chẳng qua vì bảo vệ Lạc Li mà thôi, hắn và Mục Trần chẳng có giao tình gì.
Từ Hoang khẽ gật đầu, cũng có lý. Lạc Li kia khá ưu tú lại xinh đẹp, khí chất thanh tao, có thể xếp vào hàng đệ nhất mỹ nhân Bắc Thương Linh Viện. So với nàng, có lẽ chỉ có Tô Huyên, chẳng qua so với nàng ta thì Lạc Li thiếu một chút dịu dàng, một chút yên lặng, khí chất khác biệt.
– Mục Trần lần này có lẽ mất hết mặt mũi.
Từ Hoang thản nhiên bình luận. Chiến đấu như thế không mấy phấn khích, dùng đầu gối nghĩ cũng biết Lý Huyền Thông sẽ đánh hắn như đánh chó. Mà Mục Trần vốn lòng dạ cao ngạo, bị áp chế đến như thế e rằng sẽ bị đả kích, ảnh hưởng đến tu luyện, ám ảnh không tiến lên được.
– Cho đáng kiếp!
Từ Thanh Thanh nghiến răng tru tréo. Nàng rất mong chờ trận chiến áp đảo hai ngày tới, nhất định phải đi xem cái tên kia bị người ta giày xéo dưới chân, xem hắn có còn vẻ mặt lạnh lẽo khiến nàng nổi nóng nữa không.
Từ Hoang bưng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt đạm mạc cười.
– Hai ngày sau, cũng nên đi xem kịch hay. Tuy rằng kết quả không mấy khó đoán.
Ở một nơi khác trong Bắc Thương Linh Viện, trên một hòn đảo nhỏ, Tô Linh Nhi nhìn chiến thư màu đỏ trong tay, cau mày ra vẻ bênh vực kẻ yếu:
– Lý Huyền Thông cũng quá đáng, chiến thư thế này mà cũng đưa ra được!
Trước mặt Tô Linh Nhi, một người con gái xinh đẹp, mái tóc nhung xõa xuống, đang ngồi bên cạnh hồ tẩy rửa một viên châu ngọc bóng mượt, tỏa ra hào quang nhàn nhạt, mang đầy hoa văn huyền ảo, mơ hồ truyền ra dao động linh lực.
Nàng nghe giọng cau có của Tô Linh Nhi, khẽ quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp thanh tú nở nụ cười, nghi hoặc hỏi:
– Sao vậy?
– Tỷ tỷ, Lý Huyền Thông rất quá đáng, hắn hạ chiến thư với Mục Trần!
Tô Linh Nhi căm tức nói. Lý Huyền Thông có thực lực thế nào, Mục Trần chiến lực ra sao? Chiến thư này căn bản chỉ là khi dễ người khác.
– Ồ, sao lại có chuyện này?
Tô Huyên cũng kinh ngạc. Lý Huyền Thông vốn là người cao ngạo, mấy chuyện ỷ mạnh hiếp yếu có khi nào hắn lại nhúng tay vào, lần này thậm chí còn trực tiếp hạ chiến thư?
– Nghe nói Lý Huyền Thông thích Lạc Li, mà Lạc Li lại yêu mến Mục Trần… Lý Huyền Thông ghen ăn tức ở, thành ra thế này.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Linh Nhi múa may liên hồi giải thích cho tỷ tỷ.
Tô Huyên kỳ quái liếc nhìn Tô Linh Nhi, cảm giác trong giọng nói của nàng có gì đó, nhưng không truy vấn, chỉ khẽ lắc đầu:
– Lý Huyền Thông ta cũng biết tính tình của hắn, dù có tranh giành tình nhân cũng không dùng cách này, có lẽ hắn làm vậy vì còn nguyên nhân khác chăng?
– Nguyên nhân gì thì kệ hắn, phát chiến thư thế này cũng là khinh thị người khác.
Tô Linh Nhi nói.
– Lý Huyền Thông đã tiến vào Hóa Thiên Cảnh từ lâu, Mục Trần mới chỉ bước chân vào Dung Thiên Cảnh sơ kỳ, đánh thế nào đây?
Tô Huyên nhịn không được cười khẽ một tiếng, nét cười dịu dàng:
– Tháng trước không phải ngươi cả ngày hét đòi tìm Mục Trần kiếm chuyện sao? Bây giờ lại nói giúp hắn?
Tô Linh Nhi đỏ mặt, vội giải thích:
– Mục Trần cũng coi như được, trước đó vì không biết, sau cũng hòa giải rồi, miễn cưỡng xem như bằng hữu, cũng nên nghĩ cho hắn một chút. Vả lại hắn là bên yếu thế, ta không nói giúp hắn, không lẽ nói giúp Lý Huyền Thông à?
Tô Huyên cầm cổ ngọc mượt mà trong tay, nói:
– Chiến thư đã phát, chuyện đã định, nói gì cũng vô ích, trừ phi Mục Trần từ chối không ứng chiến, mà có như vậy cũng chẳng ai nói gì, đó là chuyện hiển nhiên thôi.
Tô Linh Nhi lắc đầu:
– Không có đâu. Tên kia nhìn qua thì ôn hòa, kỳ thật rất kiêu ngạo. Chiến thư đã phát, dù biết rõ thất bại hắn cũng sẽ ra chiến.
– Vậy thì không có cách nào khác. Bây giờ chỉ còn có thể chờ hai ngày nữa, chúng ta đến xem chuyện thế nào.
Tô Linh Nhi cũng đành thở dài, đúng là chỉ còn nước chờ đợi. Mong rằng hắn có thể vượt qua đả kích này, thật ra bại trong tay Lý Huyền Thông cũng chẳng có gì xấu hổ.
Cùng lúc đó, ở nhiều nơi khác, những nhân vật nổi tiếng của Bắc Thương Linh Viện cũng bị chiến thư này làm kinh động, tất cả đều ngạc nhiên. Cường giả đã lâu không ra tay như Lý Huyền Thông lại chọn một tân sinh để chiến?
Cũng thú vị, xem ra hai ngày nữa sẽ có một hồi náo nhiệt lớn.
– Quá đáng, Lý Huyền Thông khinh người quá mức, Mục ca không cần để ý đến hắn, chiến thư này, chúng ta không nhận!
Khu tân sinh của Mục Trần cũng đang sôi sục. Nơi quảng trường, Chu Linh thần tình phẫn nộ cầm chiến thư đỏ thẫm.
– Đúng, Mục ca! Chiến thư này chúng ta không nhận, cũng chẳng ai nói chúng ta nhu nhược nhát gan.
Đứng giữa mọi người, Mục Trần đang lật xem chiến thư, thần sắc không tỏ ra ngạc nhiên mấy. Hẳn nhiên hắn đã chuẩn bị tinh thần lo liệu những rắc rối mà Lý Huyền Thông đã báo trước. Chỉ không ngờ hắn lại tự ra tay.
Bên cạnh Mục Trần, Lạc Li mặt băng giá. Nàng định xoay người đi tìm Lý Huyền Thông, nhưng bị Mục Trần nắm tay kéo lại.
– Chuyện này nàng đừng nhúng tay vào, cứ để đó ta giải quyết.
Mục Trần trìu mến nhìn Lạc Li, thanh âm nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Lạc Li khẽ cắn môi. Lý Huyền Thông không phải Dương Hoằng, chiến đấu như thế này hoàn toàn không công bằng. Bất quá, nhìn ánh mắt kiên nghị của Mục Trần, nàng biết rõ chẳng có cách nào thay đổi ý định của hắn, hay bắt hắn phải nhẫn nhịn.
– Chuyện này xong, ta sẽ đi tìm hắn.
Lạc Li rốt cục tôn trọng quyết định của Mục Trần, nhưng nàng cũng tỏ rõ có những thứ của nàng không được chạm tới. Lý Huyền Thông năm lần bảy lượt can dự vào việc của nàng, đã chạm tới những chỗ không nên chạm, dù hắn không có ý xấu.
Mục Trần bất đắc dĩ mỉm cười, không nói gì thêm, quay sang Chu Linh mặt mày lo lắng không kém. Hắn biết, hiện tại vô số đệ tử Bắc Thương Linh Viện đang chờ xem câu trả lời của hắn.
Mục Trần vươn hai ngón tay cầm chiến thư, hắc viêm bốc cao, đốt trụi nó thành tro tàn. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên theo tiếng phừng phừng của hắc viêm:
– Chu Linh, còn đợi gì nữa, truyền tin ra ngoài đi, chiến thư này, ta nhận!