Chương 210: Tu luyện thần quyết thần cấp | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 04/02/2025
Bóng đêm dần buông, phủ kín không gian, Mục Trần khoanh chân ngồi trên giường, ánh trăng lạnh lẽo len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên thân ảnh hắn.
Mục Trần cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên viên Linh Liên tử trong lòng bàn tay. Hương thơm ngào ngạt cùng dao động linh lực tinh khiết không ngừng tỏa ra, lan tỏa khắp căn phòng.
Mục Trần ngắm nghía Linh Liên tử một hồi, rồi không chút do dự há miệng nuốt vào. Linh Liên tử vừa vào miệng, một nguồn linh lực dồi dào, mãnh liệt lập tức tuôn trào vào cơ thể hắn. Nguồn linh lực này vô cùng dồi dào, nhưng lại ôn hòa tinh khiết, không hề gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho Mục Trần. So với những bảo vật mà hắn từng sử dụng trước đây, quả thật là một trời một vực.
Linh lực ào ạt tràn vào, Mục Trần nhanh chóng vận chuyển Đại Phù Đồ Quyết, không ngừng luyện hóa. Linh lực sau khi được luyện hóa và hấp thu bởi Thần Phách, lại trải qua thêm một lần ngưng luyện bởi hỏa chủng, chuyển hóa thành linh lực hắc viêm hừng hực.
Một dao động kỳ lạ theo đó cũng phát ra, vô cùng thần diệu. Nơi nào dao động này đi qua, linh lực đang sôi trào cũng trở nên tĩnh lặng, cảm giác trầm ổn, nặng nề dần trở nên rõ ràng.
Sự ổn định này khiến cho Mục Trần mừng rỡ khôn xiết. Nền tảng yếu ớt của linh lực phù phiến khi đột phá Dung Thiên cảnh, giờ đây đã được chống đỡ bởi một cột trụ vững chắc, loại trừ toàn bộ nguy cơ tiềm ẩn.
“Phù!”
Mục Trần khẽ thở ra một luồng khí trắng, gương mặt sáng lên lấp lánh. Hiện tại, hắn đã chân chính trở thành cường giả Dung Thiên cảnh sơ kỳ.
Trước đó, hắn chỉ vừa mới bước chân vào Dung Thiên cảnh, cảnh giới còn chưa thuần thục. Nhưng nhờ thần hiệu của Linh Liên tử, Mục Trần chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn thành quá trình luyện hóa cần thiết, căn cơ cũng vững chắc hơn hẳn những cường giả Dung Thiên cảnh bình thường khác.
– Không hổ là báu vật trị giá hai mươi vạn linh trị.
Mục Trần tán thưởng không thôi. Linh Liên tử không có tác dụng tăng trưởng linh lực như những loại bảo vật khác, nhưng khả năng củng cố nền tảng trúc cơ của nó còn quý báu hơn nhiều. Bởi vì chỉ có những cường giả có căn cơ vững chắc mới có thể tiến xa trên con đường tu luyện.
Sau khi hấp thu Linh Liên tử và hoàn thành việc củng cố cảnh giới, Mục Trần suy tư một chút, rồi lấy ra một quyển trục màu đen.
Quyển trục không ngừng tỏa ra hắc ám, hình thành hư ảnh bốn loại cổ thú gào thét, âm vang như vọng về từ viễn cổ.
Quyển trục này chính là Tứ Thần Tinh Túc Kinh, bộ linh quyết thần cấp mà Mục Trần chưa có cơ hội nghiên cứu vì trước đó phải bế quan đột phá. Rốt cuộc, bây giờ hắn đã có thời cơ tốt.
Bộ linh quyết này vô cùng quỷ dị, nếu không có tờ giấy than thần bí thu hút nó tới, hẳn nhiên Mục Trần không có khả năng nào có được. Điều đó càng cho thấy sự bất phàm của nó.
Tuy không biết nó là linh quyết ở cấp độ nào, nhưng chắc chắn phải cao cường hơn linh quyết chuẩn thần cấp.
Tính toán thời gian, thời hạn hai tháng mà Lý Huyền Thông đưa ra chỉ còn khoảng mười ngày. Trực giác mách bảo hắn rằng Lý Huyền Thông kia không hề nói đùa. Đến khi đó, nếu hắn không đủ năng lực khiến tên kia vừa lòng, có lẽ hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để bức Mục Trần phải rời xa Lạc Li.
Mà chuyện đó, hẳn nhiên Mục Trần không hề muốn chút nào.
Để chuyện đó không xảy ra, Mục Trần phải tăng cường thêm những ẩn chiêu. Trong Bắc Thương Linh Viện, cường giả hội tụ, những nhân vật lợi hại của Thiên Bảng không thể nào xem thường được.
Nghĩ vậy, Mục Trần càng chăm chú nhìn vào quyển trục màu đen kia, ánh mắt càng thêm nghiêm trọng. Lát sau, hắn nắm chặt tay, nhắm mắt lại.
Hắc ám nhàn nhạt từ quyển trục đen dũng mãnh tuôn ra, quấn quanh bàn tay hắn. Đồng thời, thân thể hắn run lên khi cảm nhận một lượng thông tin khó hiểu tràn vào trong óc.
Đại não vang lên những tiếng nổ kịch liệt, thần trí thoáng chốc bị lạc đi, cảnh tượng quanh người biến hóa.
Mục Trần kinh ngạc nhìn quét xung quanh, phát hiện ra bản thân đang ở trong một vùng không gian không thấy trời không thấy đất. Trước mặt hắn, quyển trục đen to lớn mở ra, hắc ám lan tràn, dòng ký tự khổng lồ đập vào mắt hắn:
“Tứ phương hữu linh, vị chi thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ. Tứ linh tề tụ, khả trấn càn khôn.”
Giới thiệu chỉ đơn giản, nhưng đủ khiến cho Mục Trần hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Grào!”
Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, Mục Trần vội vàng nhìn quanh. Sao trời bốn phương xuất hiện hào quang, hình thành bốn loài linh thú: long, hổ, tước, quy.
Lúc này, tinh thần hắn không ngừng biến ảo, hắn như say mê, rồi mơ hồ biến ảo thành những ấn pháp cổ xưa, cực kỳ khó hiểu.
Mục Trần nhìn những ấn pháp kia, khắc sâu chúng vào trong trí nhớ.
Ấn pháp dần dần tan biến, Mục Trần tỉnh táo lại, sao trời biến mất, hắn cũng mở mắt, ánh mắt tràn ngập sự rung động sợ hãi.
Ấn pháp kia mang đến một uy thế trấn áp thiên địa.
– Đó là linh quyết thần cấp sao?
Mục Trần thì thào, hít sâu một hơi, thần sắc trang trọng, hai tay khẽ hợp lại, rồi tạo thành những ấn pháp kia một cách vấp váp.
Ấn pháp biến ảo từng cái, dù rằng có vẻ lạ lẫm và vấp váp, nhưng lại mang đến khí tức mênh mông từ xa xưa, khiến cho linh khí thiên địa cũng sôi trào.
Mục Trần vẫn liên tục thay đổi ấn pháp, đến đạo thứ chín mươi chín, trán đã toát đầy mồ hôi, linh lực trong người cũng tiêu hao cực lớn.
“Bùm!”
Ngay khi ấn thứ chín mươi chín kết thúc, linh khí trong phòng trở nên bạo động, hai bàn tay hắn bừng sáng hào quang, mơ hồ nghe thấy tiếng hổ gầm.
Một dao động đáng sợ lan tỏa.
Mục Trần nhìn hào quang như ánh mặt trời, lắc mình một cái liền rời khỏi phòng, lao ra hồ nước. Ấn pháp đẩy đi, yết hầu gầm lên như sấm rền:
– Tứ Thần Tinh Túc Kinh, Bạch Hổ Thần Ấn!
“Grào!”
Tiếng hổ gầm kinh thiên động địa vang lên, linh khí cuồn cuộn ngưng tụ. Ánh sáng từ bàn tay của hắn càng lúc càng lớn, bắn ra tạo thành một con bạch hổ khổng lồ gào thét hung hãn, lao xuống hồ.
“Tùm!”
Hồ nước khổng lồ phạm vi mấy ngàn trượng nhất thời chấn động, sóng nước cuồn cuộn dựng lên, vỗ ầm ầm vào bốn phía.
Mục Trần nhìn hồ nước bên dưới dần trở lại nguyên trạng, cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, nhíu mày. Uy lực cũng không tệ, bất quá hắn cảm thấy dường như bản thân chưa phát huy được sức mạnh chân chính của Tứ Thần Tinh Túc Kinh.
Dường như nó còn thiếu cái gì đó.
Rốt cuộc là thiếu cái gì?
Mục Trần đứng trên mặt hồ, nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch, gió nhẹ thổi, áo quần phất phới. Hắn cứ đứng đó, suy tư.
Nhớ lại lúc nãy ngưng tụ hình thành bạch hổ, dường như chỉ là một con hổ trắng thông thường, căn bản không có uy phong khí thế của thần thú.
Có hình vô thần!
Dĩ nhiên không thể phát huy uy lực chân chính của Bạch Hổ Thần Ấn được.
Mục Trần hai mắt sáng ngời, nhưng rồi cũng nhanh chóng ảm đạm đi. Thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ được xưng là linh thú tứ phương, ngay cả trong những loài siêu cấp thần thú cũng chỉ có vài sinh vật siêu cấp mới có thể so sánh được. Vậy đi đâu để quan sát được thần thái của chúng đây?
Mục Trần chán nản lè lưỡi, linh quyết thần cấp kia quả bất phàm, cho dù có chiếm được cũng khó mà tu luyện được.
Mục Trần thở dài lắc đầu, không ngờ chỉ vừa mới tiếp cận tu luyện đã gặp ngay khốn cảnh, có lẽ chỉ đành mò mẫm từ từ thôi.
– Hả?
Bất quá, ngay lúc đó, tờ giấy than thần bí trong người lại khiến hắn nảy ra một ý tưởng.
Chính nó thu hút Tứ Thần Tinh Túc Kinh đến với hắn, hai thứ này chắc chắn phải có quan hệ với nhau.
Mục Trần ánh mắt lóe sáng, tâm thần chìm vào khí hải, gắt gao nhìn vào tờ giấy than. Nó vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí hào quang cũng không có, chỉ giống như một vật tầm thường mà thôi.
Mục Trần suy tư, lát sau tâm thần vừa động, Thần Phách của hắn liền đứng lên, xuất hiện trước tờ giấy than thần bí.
Thần Phách đứng nghiêm, hai tay hợp lại, ấn pháp cổ xưa biến ảo, giống hệt những ấn pháp mà hắn vừa tập luyện khi nãy.
Thế nhưng tờ giấy than thần bí vẫn không hề có phản ứng gì, khiến cho Mục Trần cũng cảm thấy nản lòng. Đến khi ấn pháp thứ chín mươi chín được thi triển, hắn cũng đành thất vọng thở dài.
“Vù!”
Thình lình một tiếng động khuếch tán ra từ khí hải.
Thần Phách Mục Trần ngẩng lên, đôi mắt mừng rỡ khôn xiết.
Vì tờ giấy than kia cuối cùng cũng phát ra hắc ám nồng động, tiếng vù vù vang vọng trong khí hải.
Cuối cùng hắn đã đúng!