Chương 21: Phong ba huấn luyện trường | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025
Tại Bắc Linh Viện, trường huấn luyện lớn, đông đảo đệ tử đang ra sức rèn luyện, mồ hôi như mưa, tiếng hô vang vọng, hỗn loạn mà tràn ngập sức mạnh.
Mục Trần ngồi dưới một gốc cây to, dựa lưng một cách uể oải, ánh mắt lười biếng lướt qua những trận luận bàn sôi nổi đang diễn ra trong sân. Những cuộc tranh luận này thực sự không đủ để thu hút hứng thú của hắn.
– Ê này, tuy rằng thành tích của ngươi không tệ, nhưng đừng có lười biếng như vậy!
Một hình bóng xinh đẹp bỗng chắn trước mắt Mục Trần, giọng nói hờn dỗi của Đường Thiên Nhi vang lên.
Mục Trần ngắm nhìn vòng eo thon thả của nàng, chậm rãi dời ánh mắt lên phía trên, chiếc áo cam bó sát ôm lấy bộ ngực đầy đặn, dáng người của nàng thực sự rất thu hút.
Nhìn khuôn mặt xinh xắn và đôi má đang oán trách của Đường Thiên Nhi, Mục Trần cũng khẽ nhún vai nói:
– Ta không phải lười biếng, mà là những cuộc tranh luận kiểu này chẳng có ích gì cho ta cả.
Trong Linh Lộ, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc ẩu đả sinh tử. Ở nơi không thể sử dụng linh lực, lại gặp các đối thủ có trí tuệ và tâm tính được thúc đẩy đến cực hạn, chỉ cần một chút sơ sẩy, ngay lập tức sẽ bị K.O ra ngoài với kết cục vô cùng thê thảm. Những kẻ đó chỉ còn biết chờ đợi ở khu vực an toàn cho đến khi kết thúc rèn luyện.
So với những người kia, những cuộc tranh luận tại Bắc Linh Viện lại nhẹ nhàng hơn nhiều, quả thực đối với Mục Trần không có tác dụng gì.
– Hừ, mạnh miệng thật đấy.
Đường Thiên Nhi cau mày, nhìn gương mặt thoải mái của hắn, đôi mắt vui vẻ hòa nhã mà thâm thúy, khiến người ta dễ dàng cảm thấy say mê.
Đường Thiên Nhi ngồi xuống bên cạnh Mục Trần, vươn tay tháo búi tóc, khiến mái tóc đuôi ngựa buông xõa như thác đổ, thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ, khiến mọi người nhìn hắn với ánh mắt ghen tị, người này… quả thật là quá sung sướng.
– Đúng rồi, Sâm La Tử Ấn ngươi tu luyện đến đâu rồi? Có vấn đề gì không?
Đường Thiên Nhi quay đầu lại, nhíu mày hỏi.
Mục Trần mỉm cười, giơ tay ra trước mặt Đường Thiên Nhi. Một đạo hắc ấn mờ ảo hiện lên, hơi khí lạnh dày đặc chậm rãi lan tỏa.
– Ngươi đã tu luyện thành công?
Cái miệng xinh xắn của Đường Thiên Nhi tròn lên, gương mặt kinh ngạc vội vã chụp lấy bàn tay hắn, chăm chú nghiên cứu hắc ấn trong đó, ngón tay khẽ dò theo, hơi lạnh hun hút khiến nàng khẽ rùng mình.
– Xem như đã thành công bước đầu, nhưng vẫn cần linh lực không ngừng ôn dưỡng mới được.
Mục Trần khẽ lắc đầu nói. Chợt như phát hiện ra điều gì, ánh mắt hắn đảo qua những người xung quanh, nhận ra nhiệt độ ở nơi này đột nhiên tập trung về phía mình, liền ho nhẹ một tiếng:
– Ngươi làm như vậy, khiến không ít kẻ kết oán vô cớ với ta rồi đấy.
Đường Thiên Nhi bừng tỉnh, mỉm cười đỏ mặt, vội vã vung tay của hắn ra.
Cách đó không xa, La Thống chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt chợt trở nên âm trầm. Đường Thiên Nhi chính là hoa khôi đông viện, hắn dĩ nhiên cũng là một kẻ yêu thích nàng. Mà phụ thân nàng lại là một vực chủ của Bắc Linh cảnh, cha hắn từng nói, nếu có thể chiếm được Đường Thiên Nhi, hai vực thông hôn liên thủ, thực lực của La vực sẽ tăng trưởng mạnh mẽ.
Chỉ có điều, suy nghĩ ấy vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi, La Thống không dễ dàng thực hiện như sự kỳ vọng của phụ thân, khó lòng chạm vào trái tim của nàng. Thậm chí ngược lại còn nhận được sự lạnh nhạt từ nàng. Hỏi sao trong lòng hắn lại không thấy tức giận? Giờ đây, lại thấy Mục Trần và Đường Thiên Nhi thân thiết với nhau, lòng ganh tị trong hắn lại bùng lên không ngớt.
– La ca, tên kia thật sự là bừa bãi.
Khương Lập và Đằng Dũng đứng bên cạnh vừa ghen tị vừa thêm dầu vào lửa.
Tuy nhiên, mặc dù cảm thấy khó chịu, cả hai đều biết rằng Mục Trần không dễ chọc, cho nên cũng không dám kiêu ngạo gây chuyện như với những người khác.
– Chỉ là một tên newbie mới vào thiên giới mà thôi, cũng dám ra vẻ trước mặt ta.
La Thống âm trầm, ánh mắt chuyển hướng về một người đang mồ hôi nhễ nhại trong sân huấn luyện, chính là Đàm Thanh Sơn. Hắn cười lạnh nói:
– Khương Lập, qua chỗ Đàm Thanh Sơn luận bàn một chút đi. Nhớ, hướng dẫn tân thủ cho chu đáo.
Khương Lập giật mình, hơi do dự:
– Đàm Thanh Sơn và Mục Trần có quan hệ rất tốt. Nếu ta gây phiền phức cho hắn, e rằng tên kia…
– Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?
La Thống nhíu mày nói.
Khương Lập nhận ra vẻ khó chịu của La Thống, không dám nói thêm gì, đành đứng dậy đi qua chỗ Đàm Thanh Sơn.
Đang trong buổi huấn luyện, Đàm Thanh Sơn trông thấy Khương Lập bước đến gần, chân mày nhíu lại, nhưng cũng không nói gì, lại tiếp tục luyện tập một bộ quyền pháp.
– Đàm Thanh Sơn, ta với ngươi luận bàn một chút đi, việc này sẽ giúp tu luyện của ngươi tiến bộ hơn. Ta là người cũ, có lẽ nên chăm sóc một chút cho người mới như ngươi.
Khương Lập cười nói với vẻ không thiện cảm.
Các đệ tử xung quanh nghe thấy cũng dễ dàng nhận ra ý đồ của Khương Lập, nhưng vì sợ ánh mắt âm u của La Thống gần đó, không ai dám lên tiếng, chưa kể luận bàn ở đây cũng là chuyện rất bình thường.
– Bọn hắn thật là khinh người quá đáng!
Đường Thiên Nhi cũng bị cuốn vào không khí căng thẳng, mày liễu nhíu chặt, định đứng dậy, nhưng lại bị Mục Trần nắm tay kéo lại.
– Sao vậy?
Đường Thiên Nhi nghi hoặc. Mấy người La Thống tìm Đàm Thanh Sơn kiếm chuyện, dĩ nhiên là muốn rung cây nhát khỉ với Mục Trần.
– Đàm Thanh Sơn tuy trầm lặng, nhưng tính cách rất quật cường, đôi khi hắn không cần sự hỗ trợ đâu. Vả lại đừng xem thường lòng tự trọng của nam nhân.
Mục Trần thản nhiên đáp.
– Ma mới bắt nạt ma cũ, tình huống này sao tránh nổi. Nếu ta ra mặt giúp hắn, có lẽ hắn sẽ gặp ít rắc rối hơn một chút. Nhưng thực ra hắn không cần, thậm chí nói một cách thật quá, sẽ khiến hắn và ta có thể bất hòa. Chính vì vậy, nếu muốn tránh những phiền phức linh tinh này, cần phải cho đám người kia biết, hắn không phải là loại người dễ bị khinh khi.
– Nhưng hắn không phải là đối thủ của Khương Lập.
Đường Thiên Nhi lo lắng nói.
– Không nhất thiết phải đánh bại đối thủ mới là thắng lợi.
Mục Trần mỉm cười.
– Chỉ cần cho người ta biết, bản thân không phải là quả hồng mềm, ai muốn bóp, thậm chí là có thể bóp vỡ, thì cũng phải trả giá không nhỏ.
Đường Thiên Nhi suy nghĩ một lúc, cảm thấy điều Mục Trần nói cũng có lý, tuy nhiên vẫn bướng bỉnh cãi lại:
– Hừ, rõ ràng so với ta còn nhỏ hơn một tuổi, còn bày đặt ra dáng ông cụ non.
Mục Trần cười, đưa mắt nhìn về phía Đàm Thanh Sơn đang có chút thay đổi sắc mặt, tên này nắm chặt hai tay, thoáng lưỡng lự, rồi nhìn về phía Mục Trần.
Mục Trần mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Nhìn thấy nụ cười của Mục Trần, đôi tay Đàm Thanh Sơn nắm chặt hơn, đôi mắt hiện lên ánh nhìn hung ác, thanh âm lạnh lẽo đáp lại:
– Vậy, mong Khương Lập học trưởng ra tay chỉ giáo!
Khương Lập không ngờ Đàm Thanh Sơn lại cứng rắn như vậy, hơi sửng sốt, rồi khẽ cười nhếch môi, thật sự là một tiểu tử không biết trời cao đất dày.
Hai người từ từ lui lại, nhiều đệ tử xung quanh cũng bắt đầu lại gần hơn, nhưng hầu hết đều có vẻ thương cảm cho Đàm Thanh Sơn.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, luận bàn bắt đầu.
Cũng đúng như dự đoán, trận đấu này ban đầu nghiêng về một bên, thực lực chênh lệch rất khó thay đổi, nhưng bất ngờ cục diện lại dần dần biến hóa.
Bởi vì mọi người đều thấy, dù bị Khương Lập hạ gục nhiều lần, Đàm Thanh Sơn không hề có dấu hiệu nhận thua, ngược lại còn như không sợ chết, tiếp tục tấn công về phía Khương Lập, đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng, khiến tên kia hoảng sợ.
“Bốp bốp bốp!”
Hai bóng người giao nhau giữa sân, Đàm Thanh Sơn tuy rất chật vật, nhưng vẫn mạo hiểm chịu đựng vài đòn của Khương Lập, trả lại một chiêu cẩu quyền thần xực in một dấu răng rõ đau lên người tên kia.
Khương Lập tống một quyền đẩy lui Đàm Thanh Sơn, lại bị hắn lao lên cắn thêm một phát, để lại dấu máu trên cánh tay, rốt cuộc chịu không nổi kiểu luận bàn “cẩu cuồng”, vội quát lên:
– Cái tên điên!
Đàm Thanh Sơn mắt điếc tai ngơ, con ngươi đỏ rực lại nhào đầu về phía hắn.
– Không đánh nữa!
Khương Lập vội vàng né tránh bỏ chạy, hoảng hốt nhìn đôi mắt đỏ bừng của Đàm Thanh Sơn, trong lòng căm tức, tức giận quát lớn.
Các đệ tử xung quanh cũng vội chạy lên ngăn Đàm Thanh Sơn lại, kéo hắn xuống dưới. Nhưng hắn dường như đã quá điên cuồng, nhất thời không thể ngăn lại, thêm vào một màn “hổ lạc đồng bằng” khiến không ít đệ tử lạnh gáy. Đàm Thanh Sơn này, thật sự cũng đủ điên cuồng.
Dưới tiếng quát như sấm của đông đảo đệ tử xung quanh, cuối cùng Đàm Thanh Sơn cũng từ từ bình tĩnh lại, miệng méo cười. Cơ thể đau nhức, khuôn mặt còn một vết bầm tím, nhưng không thể che giấu nét phấn khởi trong ánh mắt.
Trước mặt hắn, Khương Lập quần áo rách bươm, tuy không có thương tích nghiêm trọng gì, nhưng mặt xám mày tro, ánh mắt hoảng sợ ai ai cũng thấy được.
Đàm Thanh Sơn tuy thua về thực lực, nhưng lại thắng về khí thế, đủ sức khiến các đệ tử thiên giới đông viện đối xử với hắn bằng ánh mắt khác.
Đàm Thanh Sơn xóa đi vết máu trên miệng, nhìn về phía Mục Trần. Tên kia cười tươi, giơ tay tán thưởng hắn:
– Lợi hại.
Đàm Thanh Sơn lắc đầu, cười hô hố, trong lòng bỗng cảm kích Mục Trần. Tên kia tôn trọng hắn, cho hắn cơ hội giành lấy sự tôn trọng. Có lẽ sau này sẽ không còn “ma cũ” nào dám đến kiếm chuyện với hắn nữa.
– Người này quả thật là điên mà.
Đường Thiên Nhi cũng cười nhăn mặt, ánh mắt điên cuồng lúc nãy của Đàm Thanh Sơn thật khiến nàng sợ hãi.
Mục Trần cười gật đầu, sau đó đứng dậy.
– Định làm gì?
Đường Thiên Nhi ngạc nhiên hỏi.
– Việc Đàm Thanh Sơn nên làm đã làm, giờ cũng đến lượt ta thôi. Kẻ khác rung cây nhát khỉ, vậy để ta đập núi dọa hổ trả lại. Nếu không, cứ phiền phức đi tới đi lui như vậy cũng thật mệt.
Mục Trần cười, tay phải chậm rãi nắm chặt lại:
– Hơn nữa ta cũng đang muốn tìm người thử chiêu Sâm La Tử Ấn, xem nó lợi hại ra sao chứ…
Mục Trần từ từ tiến lên, thu hút ánh mắt chú ý của rất nhiều người vào giữa sân, hắn nhìn về phía La Thống cách đó không xa.
– La Thống học trưởng, ta vừa tu luyện xong một bộ linh quyết, muốn mời học trưởng chỉ điểm một phen, mong chỉ giáo.