Chương 18: Trúc Cơ | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025
Mừng rỡ trong lòng, Mục Trần không thể nào kìm nén được cảm xúc, đột phá ngoài dự đoán này khiến hắn vô cùng vui mừng. Hắn vốn nghĩ rằng để đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, cần phải tu luyện thêm ít nhất mười ngày nữa với Đại Phù Đồ quyết.
Sau một lúc phấn khích, Mục Trần dần lấy lại bình tĩnh, không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng tập trung tâm trí, tinh tế cảm nhận cảnh giới kỳ diệu này.
Trong khí hải, linh lực u tối đang sôi trào. Giữa không gian hỗn loạn ấy, Mục Trần cảm nhận được sức mạnh của linh lực đang gia tăng một cách nhanh chóng. Hắn nhận thấy cơ thể mình bộc phát ra một lực hút mạnh mẽ, tham lam nuốt chửng thiên địa linh khí, được Đại Phù Đồ quyết luyện hóa, biến thành linh lực u tối hùng mạnh tiến vào khí hải.
Cảm giác thoải mái khi linh lực trong khí hải được tăng cường nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể Mục Trần.
Bên trong Mục Trần, linh quyết đang đột phá tạo ra dao động mãnh liệt, khiến bên ngoài cũng dậy sóng. Mọi người đều cảm nhận được sự hấp lực cường đại từ Mục Trần phát ra, mạnh mẽ như cơn bão, cướp đoạt linh khí trong tu luyện trường.
Động tĩnh này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, hàng loạt ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía Mục Trần.
– Chuyện gì vậy?
– Đó là tên Mục Trần, hắn đang làm gì thế?
– Hấp thu bá đạo quá, sao hắn có thể ngấu nghiến thiên địa linh khí mạnh mẽ như vậy, không sợ no chết sao?
Âm thanh xôn xao tràn ngập, mọi người đều kinh ngạc, ai cũng lần đầu thấy tình huống kỳ lạ như vậy.
– Mục Trần!
Đường Thiên Nhi mở to mắt, lo lắng gọi tên hắn.
– Không cần hoảng sợ.
Giọng nói bình tĩnh của Mạc sư vang lên, giúp những âm thanh bàn tán kia lắng xuống, khiến phần lớn đệ tử cũng an tĩnh hơn. Ánh mắt Mạc sư dõi theo Mục Trần, hơi cau mày nói:
– Đây là hắn đột phá linh quyết, cũng không đáng ngại.
– Đột phá linh quyết?
Đám đệ tử lại một lần nữa sửng sốt. Linh quyết đột phá lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy, rốt cuộc hắn đang tu luyện linh quyết phẩm cấp gì? Nhìn vào khí thế này, ít nhất cũng phải là linh cấp trung phẩm chứ nhỉ?
Khương Lập, Đằng Dũng cũng kinh ngạc nhìn Mục Trần đang tạo ra động tĩnh kinh hoàng, vẻ mặt không khỏi lo lắng. Dù cả hai đều ở Linh Động cảnh trung kỳ, nhưng áp lực từ Mục Trần tỏa ra lại khiến họ cảm thấy kinh khủng.
– Hừ, xem ra cha hắn cũng chuẩn bị cho hắn một công pháp linh quyết không tầm thường.
La Thống hừ lạnh, lời nói chứa đầy ghen tị. Linh quyết mà hắn tu luyện cũng không tồi, linh cấp hạ phẩm, nhưng so với linh quyết của Mục Trần, rõ ràng có sự chênh lệch không nhỏ.
Điều này khiến La Thống cực kỳ tức giận. So với Mục Trần, hắn cảm thấy mình không có bất kỳ ưu thế nào ngoài… tuổi tác.
Mạc sư chăm chú nhìn Mục Trần đang tham lam hấp thụ linh khí, trong lòng cảm thán không thôi. Hắn nhận ra Mục Trần tu luyện linh quyết không bình thường, nhưng hắn không nông cạn như La Thống, càng cao cấp thì việc tu luyện càng khó khăn, muốn đột phá cũng chồng chất khó khăn. Mục Trần chỉ tu luyện linh quyết này chưa tới một tháng đã có thể đột phá, thiên phú như vậy thật sự không thể coi thường.
– Quả thực xứng đáng có tư cách tham gia Linh Lộ.
Mạc sư mỉm cười, mặc dù mất một năm ở Linh Lộ, nhưng với thiên phú của Mục Trần, việc đuổi kịp cũng không phải là không khả thi. Xem ra tây viện Liễu Mộ Bạch, đã có thêm một đối thủ nặng ký.
Trong khi tu luyện trường đang sôi động, Mục Trần vẫn không hề hay biết. Hắn còn đang đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu khi linh quyết đột phá. Linh khí xâm nhập vào thể nội hóa thành linh lực mạnh mẽ chui vào khí hải, cảm giác tràn đầy này khiến hắn không ngừng cười vui vẻ.
Tâm trí Mục Trần đang lặn sâu trong khí hải, trước đây chỉ có những đợt linh lực nhẹ nhàng dao động, nay đã có quy mô rõ rệt, quay vòng quanh một chỗ như tinh vân huyền ảo, đầy bí ẩn.
Trên luồng linh lực, một tờ giấy đen lặng lẽ lơ lửng, tùy ý bị linh lực cuốn lấy, không hề có dấu hiệu gì, như một vật đã chết.
“Bùm!”
Bất chợt, một tiếng động từ sâu bên trong tâm linh khiến lòng hắn run rẩy, tâm trí tập trung soi quét thể nội, đột nhiên phát hiện ra những đốm đen u tối…
“Ào ào.”
Linh lực trong khí hải như được dẫn động, chủ động rời khỏi khí hải, vận chuyển theo kinh mạch. Khi linh lực đi qua những đốm đen đó, Mục Trần mơ hồ cảm thấy linh lực dường như bị những điểm đen đó hút đi.
– Chuyện gì đây?
Biến cố bất ngờ khiến Mục Trần hoảng hốt, những đốm đen xuất hiện đột ngột, dường như hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn, ngay cả dò xét cũng không thể.
– Liệu có liên quan tới Đại Phù Đồ quyết không?
Ý niệm nhanh chóng lướt qua trong lòng, linh quang lóe lên, biến cố này chắc chắn có liên quan đến cảnh giới Trúc Cơ của Đại Phù Đồ quyết.
– Những đốm đen này…
Mục Trần tập trung quan sát những điểm đen thần bí đang trải khắp cơ thể. Sau một lúc lâu, lòng hắn chấn động mạnh mẽ. Hắn phát hiện những cái đốm đen đông đảo kia, có vẻ giống… Linh Mạch?
Linh Mạch?
Khái niệm đó hiện ra trong trí óc, khiến lòng Mục Trần như sóng cuộn biển gầm. Hắn biết rõ bản thân không có sẵn Linh Mạch, thậm chí Linh Mạch nhân cấp thấp nhất cũng chưa từng có. Hắn đã thử kiểm tra, nhưng những đốm đen kia vẫn cứ trơ ra, rốt cuộc đó là cái gì?
Khi lòng hắn còn đang nghi hoặc khiếp sợ, những đốm đen nọ đã lặng lẽ biến mất. Dù Mục Trần có cảm ứng như thế nào cũng không thể thấy được chút nào, như thể chúng chưa từng tồn tại.
– Sao lại như vậy…
Mục Trần lẩm bẩm, u mê không hiểu. Hắn cố gắng phân tích lại, những điều vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác. Trong sâu thẳm cơ thể, như có gì đó ẩn giấu, mà cái thứ được cất giấu ấy dường như có liên quan đến Đại Phù Đồ quyết.
– Đại Phù Đồ quyết… là từ mẹ?
Mục Trần chấn động, Đại Phù Đồ quyết là do mẹ hắn để lại. Như vậy có lẽ mọi việc đều liên quan tới mẹ. Trong cơ thể hắn chắc chắn có một điều gì đó mà mẹ đã cất giấu rất kỹ.
– Tại sao mẹ lại làm vậy?
Mục Trần suy nghĩ hồi lâu, nhưng không tìm ra câu trả lời. Ký ức về mẹ thật mờ nhạt, chỉ như một hình bóng dịu dàng lảng vảng. Tuy nhiên, trong một góc nào đó trong huyết mạch, cảm giác ấy khiến Mục Trần tin rằng, mẹ sẽ không bao giờ hại hắn.
Nghĩ đến đó, Mục Trần dần bình tĩnh lại. Dù không thể đoán ra, nhưng chỉ cần tin rằng không có gì nguy hiểm là đủ rồi.
Còn nhiều vấn đề khác, chờ đến lúc về nhà hỏi lão tía một chút. Chắc lão tía cũng biết một phần nào đó, mà có lẽ còn đang giấu giếm hắn.
Nghĩ thông suốt, Mục Trần cũng dần thu lại tâm thần, thu linh lực u tối vào khí hải, rời khỏi trạng thái tu luyện, từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt ra, Mục Trần cảm thấy kỳ quái, ánh mắt xung quanh đều tập trung vào mình, hắn cũng ngạc nhiên.
– Sao vậy?
Mục Trần kinh ngạc nhìn mọi người đang dõi theo mình, nghi hoặc hỏi.
Những đệ tử xung quanh nghe hắn hỏi, vẻ mặt trở nên kỳ quái. Hắn tạo ra động tĩnh lớn như vậy mà còn hỏi sao?
– Mục Trần, ngươi không sao chứ?
Đường Thiên Nhi lo lắng hỏi, nhanh chóng kể lại tình hình lúc nãy.
– Không sao cả.
Mục Trần lúc này mới tỉnh táo lại, cười lắc đầu. hôm nay hắn đột phá linh quyết, có lẽ cũng có liên quan đến Tụ Linh trận. Thông thường muốn đạt tới Trúc Cơ, cần không ít thời gian. Tụ Linh trận cấp 3, quả thực rất hữu dụng.
– Chương trình tu luyện hôm nay kết thúc, thời gian tới tự các ngươi sắp xếp.
Mạc sư thấy Mục Trần tỉnh lại, cũng gật đầu và thông báo với mọi người.
– Vâng!
Các đệ tử đồng loạt đáp lời cung kính.
Mạc sư khoát tay, không dừng lại, chậm rãi bước ra ngoài.
Mạc sư vừa đi, không khí tu luyện ở quảng trường được thả lỏng, tiếng cười đùa lại vang lên, tuy nhiên vẫn có không ít ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía Mục Trần.
Hẳn là động tĩnh hắn tạo ra trước đó đã khiến mọi người phải rung động. Dù Mạc sư đã rời đi, nhưng La Thống, Khương Lập vẫn không tiếp tục gây chuyện với hắn, chỉ tỏ ra dè chừng rồi bỏ đi.
– Chúng ta cũng nên đi thôi.
Mục Trần đứng dậy, phủi tay, nói.
– Đi đâu?
Đường Thiên Nhi hướng ánh mắt về phía hắn hỏi.
– Đi xem linh quyết thất.
Mục Trần nhìn về phía bên cạnh tu luyện trường, mỉm cười nói:
– Ở đó có vài bộ công kích linh quyết mà ta cũng rất hứng thú, hiện giờ cũng đủ tư cách tu luyện rồi…