Chương 168: Phù Đồ tháp hiển uy | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 04/02/2025
Lũ kiếm kim sắc gào thét xoay tròn, hóa thành một cơn lốc kiếm khổng lồ, thanh thế kinh người.
Vô số ánh mắt dõi theo cảnh tượng giữa không trung. Công kích hoa mỹ mà sắc bén của Mạch Luân khiến bọn họ tim đập chân run. Diệp Khinh Linh, Chu Linh, Mặc Lĩnh… đều lộ vẻ lo lắng.
“Vù vù!”
Khi mọi người còn đang bất an, giữa cơn lũ kiếm đột nhiên vang lên một tiếng động lạ. Dòng kiếm kim sắc khựng lại, giật cục, rồi dừng hẳn.
“Véo véo!”
Những luồng hắc ám như con sông đen ngòm phun ra từ trong lũ kiếm. Hắc ám tràn qua, lũ kiếm kim sắc tan rã với tốc độ kinh người, như tuyết gặp dung nham nóng chảy. Dòng lũ kim sắc nháy mắt sụp đổ.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, lốc kiếm kim sắc vừa gào thét đã hoàn toàn tiêu tán, như chưa từng tồn tại.
Một tòa hắc tháp cao hơn mười trượng lơ lửng, phát ra dao động kỳ dị vô ngần.
Bề mặt hắc tháp phủ kín hoa văn kỳ ảo, thân tháp hoàn toàn không có một vết xước. Kiếm phong sắc bén dày đặc từ dòng lũ kiếm kia vậy mà không hề gây tổn hại gì cho nó.
“Đây là cái gì? Cảm giác như linh khí, nhưng lại không giống…”
Đám đông nghìn nghịt đều dồn sự chú ý vào hắc tháp, thần sắc kinh nghi bất định. Chu Linh thì ngạc nhiên mà phấn khởi, hiển nhiên là lần đầu tiên chứng kiến bản lĩnh này của Mục Trần.
Hắc ám Phù Đồ tháp đột ngột rung chuyển, hắc ám tuôn ra ào ạt. Nó xông lên trời cao, mang theo cái bóng khổng lồ trấn áp Mạch Luân bên dưới.
Hắc tháp gào thét đánh tới, áp bách khó hình dung lan tỏa. Linh khí thiên địa đang tràn ngập liền tán loạn, như chuột gặp mèo bỏ chạy thục mạng.
Cái bóng khổng lồ bao phủ ép xuống, thần sắc Mạch Luân cực kỳ nghiêm trọng. Hắn nhận thấy rõ dao động vô cùng nguy hiểm từ ngọn hắc tháp kia.
Giờ khắc này, hắn đã không còn tâm tư khinh thường đối thủ. Mục Trần lắm chiêu nhiều trò, khiến hắn càng lúc càng bất an.
“Muốn thắng ta cũng không dễ dàng như vậy!”
Dù sao Mạch Luân cũng là lão sinh lăn lộn vài năm ở Linh viện, thực lực không hề tầm thường, kinh nghiệm chiến đấu cũng khá phong phú. Ngay thời khắc nguy khốn, hắn áp chế sự bất an trong lòng, quát lên một tiếng khí thế. Linh lực kim sắc cuồn cuộn như sông lớn, kim quang phủ đầy cơ thể. Một tiếng gầm gừ vang vọng, hắn hóa thành một cự thú kim sắc đứng trên không trung.
Cự thú thân vàng óng ánh, thân hình cao lớn, kim sắc hỏa diễm lượn lờ. Trên đỉnh đầu còn có một cái sừng vàng chóe, hoa văn xoắn ốc. Lực dũng linh mãnh toát ra từ cơ thể cự thú.
“Đó là… Kim Diễm Thú xếp hạng 91 Địa Bảng?”
Diệp Khinh Linh nhìn thấy cự thú do Mạch Luân biến thành, thất thố thốt lên. Mạch Luân đã gọi ra chân thân linh thú luyện hóa tinh phách, xem ra đã bị ép đến thế khó rồi!
“Hooowl!”
Kim Diễm Thú hú hét, thân thể bộc phát vạn đạo kim quang. Song đồng kim sắc nhìn Hắc ám Phù Đồ tháp đang áp xuống, dũng mãnh cúi đầu giương đầu sừng hướng lên. Kim quang rực rỡ chói mắt, khiến người khác bất giác phải lấy tay che mắt.
“Kim Diễm Giác!”
Mạch Luân quát lên, kim quang ngưng tụ thành một cột sáng kim sắc cả trăm trượng từ cái sừng kia bắn ra.
“Ầm!”
Kim quang như mũi kiếm đâm thẳng lên trời, mang theo khí thế hùng hậu và linh lực cường đại, hung hãn trùng kích, ý đồ phá hủy Phù Đồ tháp đang áp xuống.
“Cút ngay cho ta!”
Mạch Luân hóa thân Kim Diễm Thú gào lên. Chùm sáng màu vàng như cột chống trời va chạm với Phù Đồ tháp, từng đợt khí lãng bùng nổ liên miên không dứt, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.
“Cút ư? Đè xuống cho ngươi xem!”
Hắc ám Phù Đồ tháp không hề sứt mẻ, cứ mặc cho kim quang cuồng bạo trùng kích. Giọng nói của Mục Trần từ ngọn tháp kia vang ra. Thình lình, hắc ám dày đặc tỏa ra từ thân tháp.
“Vù vù.”
Hắc ám Phù Đồ tháp rung chuyển, những vòng tròn đen ngòm liên tục chui ra. Cột kim quang rực rỡ nhanh chóng nhạt đi trông thấy.
“Ầm!”
Màu sắc nhạt dần, còn chưa đợi Mạch Luân kịp giật mình kinh hãi, Hắc ám Phù Đồ tháp đã mạnh mẽ hạ xuống, phá nát đẩy lùi cột kim quang.
“Rầm rầm rầm!”
Phù Đồ tháp thế như chẻ tre áp xuống. Kim Diễm Thú hoảng sợ cực độ, vội thúc giục linh lực, những đạo kim quang liên tiếp cấp tốc tuôn ra. Nhưng mỗi khi tiếp xúc với những vòng tròn hắc ám lợi hại xung quanh Phù Đồ tháp, chúng lập tức bị nhạt màu rồi tiêu tan.
Cảnh tượng như chiều tà bóng đêm đuổi đánh ánh mặt trời, thật rung động.
Hắc ám Phù Đồ tháp một đường đánh thẳng xuống, không hề khựng lại chút nào. Kim Diễm Thú càng lúc càng hoảng sợ ra mặt.
“Ầm!”
Chỉ trong nháy mắt, Hắc ám Phù Đồ tháp đã hung hăng đánh tới, nện vào Kim Diễm Thú to lớn trong ánh mắt kinh ngạc vô cùng của mọi người.
“Uỳnh!”
Khoảnh khắc va chạm, không trung rung chuyển.
Hắc ám ào ào tuôn ra từ Phù Đồ tháp. Kim Diễm Thú chỉ còn biết gào thét đau đớn, kim quang nhạt dần, nhanh chóng thu nhỏ hình thể, cuối cùng hóa lại thành một bóng người.
“Véo!”
Người đó bị bắn lui thê thảm, máu tươi cuồng phun như vòi nước. Khí tức hùng hồn của cường giả Dung Thiên Cảnh tiếp cận trung kỳ chỉ trong khoảnh khắc trở nên yếu ớt, linh lực dao động quanh thân cũng trở nên hỗn loạn vô cùng.
Mạch Luân bị bắn rơi xuống mặt đất, lực trùng kích chấn cho mặt đất thành một cái hố sâu, bụi bay mịt mù.
“Phụt!”
Mạch Luân áo quần tan nát, tóc tai bù xù, sắc mặt xám ngoét nhìn lên không trung, ánh mắt vô cùng kinh sợ. Ngọn Hắc ám Phù Đồ tháp thế như chẻ tre trấn áp như Thái Sơn áp đỉnh, hầu như đã chấn vỡ dũng khí của hắn, khiến hắn chẳng dám đối đầu tái chiến.
Sức mạnh đó, hoàn toàn là trấn áp tuyệt đối!
Đám khán giả vừa chạy tán loạn tránh khỏi cú rơi thần tốc của Mạch Luân cũng kinh hãi hít một hơi run rẩy, gương mặt khó tin. Đám lão sinh trên không trung thì nghệt mặt ra, mồ hôi túa ra như tắm, nhất thời còn chưa thể bình tĩnh lại trước cảnh tượng Mạch Luân nằm đo đất dưới kia.
Thực lực sắp đạt đến Dung Thiên Cảnh trung kỳ, vậy mà Mạch Luân vẫn thua? Lại còn thua thảm hại trước một tên tân sinh Thần Phách Cảnh hậu kỳ?
Bọn họ cứng người gian nan liếc nhau, im lặng. Lần này xem ra hố hàng hơi nặng, cái tên kia hơi bị trâu quá mức bình thường.
“Kẻ này…”
Phía xa xa, Dương Hoằng mặt hờ hững nhìn cục diện đã đến hồi kết của trận giao đấu, ánh mắt tập trung vào hắc tháp, lóe lên. Thực lực của Mục Trần đã vượt ngoài dự kiến của hắn, một đối thủ không dễ đối phó. Xem ra đại hội tân sinh mười ngày nữa hắn cần phải chuẩn bị thêm nhiều.
“Có chút lợi hại.”
Một chỗ khác, Mộc Khuê cũng gật gù tấm tắc. Xét lại, bản thân hắn cũng không ngại Mạch Luân kia chút nào, nhưng muốn đánh cho hắn thê thảm như vậy cũng phải ê ẩm mình mẩy. Mục Trần chỉ bằng thực lực Thần Phách Cảnh hậu kỳ lại nhanh chóng bức tên kia tan nát, hắn không khỏi bội phục.
Còn Băng Thanh vẫn lạnh băng như cái tên mình, đôi mắt lam xinh đẹp không mấy rung động.
Trên quảng trường, Diệp Khinh Linh, Chu Linh và đám tân sinh đã tỉnh người lại, gương mặt kinh hỉ vui mừng. Ngay cả người như Chu Linh, kẻ đứng đầu tân sinh, cũng sinh ra một chút cảm phục với Mục Trần. Chỉ với thân phận tân sinh vừa đến Linh viện chưa được một tháng, lại có thể đánh bại lão sinh tu luyện nhiều năm như Mạch Luân, năng lực này đã khiến hắn không thể không phục.
Mặc Lĩnh thì khỏi phải nói, độ sùng bái vốn đã cao ngất, nay càng cuồng hơn. Những tân sinh khác thì hả hê vô cùng, sung sướng cười nhạo đám lão sinh sắc mặt khó coi trên không. Cuối cùng, uất ức mấy ngày nay đã được Mục Trần trút hết ra giúp họ.
Hắc tháp trên cao nhanh chóng thu nhỏ lại, hào quang tan biến, hóa thành một bóng người cao gầy. Mục Trần lạnh lùng nhìn xuống đối thủ mặt tái mét nằm bên dưới, lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt Mạch Luân.
Mạch Luân run rẩy nhìn thấy Mục Trần lạnh lẽo đến gần, sợ sệt nhưng vẫn cắn răng mạnh miệng:
“Tiểu tử, lần này coi như ngươi lợi hại, cứ chờ đó!”
Cái gọi là thua người không hẳn là thua trận, tuy rằng bây giờ bại thê thảm, nhưng khẩu khí cũng không hề mềm mỏng yếu đi.
“Muốn đi?”
Mục Trần nhìn hắn, khóe môi cong lên một nụ cười nguy hiểm. Nụ cười đó khiến Mạch Luân cảm thấy bất an, nhưng hắn vẫn không hề tỏ ra yếu thế:
“Bằng không ngươi có thể làm gì được?”
“Ngươi phong tỏa cả nghìn người như thế hơn mười ngày, chẳng lẽ không biết bồi thường hay sao? Đưa hết linh trị của ngươi ra đây!”
Mục Trần thản nhiên đáp.
“Ngươi nói cái gì?”
Sắc mặt Mạch Luân phát lạnh. Hắn không ngờ Mục Trần lại lợi hại đến vậy, lại còn muốn trấn lột linh trị của hắn!
Mục Trần sắc mặt hờ hững, búng tay bắn ra một đạo kình phong bén nhọn, xẹt qua mặt Mạch Luân, đâm thủng mặt đất, để lại một cái lỗ trên đá cứng.
“Tuy không có khả năng giết ngươi, nhưng ta cũng không ngại trói ngươi lại trên cây giữa quảng trường. Có lẽ như vậy thì từ nay về sau, mặt mũi của ngươi ở Bắc Thương Linh viện này vứt cho chó ăn là vừa.”
Mục Trần cười cười, giọng nói nhẹ nhàng bình thản, nhưng lại khiến Mạch Luân rét run.
“Đôi khi, làm sai chuyện gì thì phải chịu phạt, nếu không thì ngươi sẽ không nhớ lâu.”
“Tên khốn!”
Mạch Luân giận dữ đến đỏ mặt, gầm lên:
“Ngươi dám làm vậy với ta? Ngươi không biết ta là người của Thanh Hồng Hội sao? Sau này đừng mong lăn lộn ở Bắc Thương Linh viện này!”
Mục Trần hờ hững liếc mắt nhìn hắn, tiến lên một bước, túm áo Mạch Luân, đánh ra một chưởng nặng nề khiến cho tứ chi hắn đều trật khớp, lại lôi đầu hắn ra, vẻ mặt định nhảy lên cây.
“Agrrrr!”
Mạch Luân cắn răng chịu đựng đau đớn, sắc mặt tái mét. Nếu thật bị bắt trói ở đây, mặt mũi hắn sẽ mất hết!
“Từ từ!”
Nghĩ đến cái nhục còn hơn con cá nục, Mạch Luân cắn răng, thân thể xụi lơ, khẽ động ngón tay, linh trị bài thủy tinh hiện ra. Hắn nghiến răng hăm dọa Mục Trần:
“Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ không buông tha cho ngươi!”
Mục Trần cười, chẳng mấy để ý, cầm lấy linh trị bài của tên kia, nhìn con số trên đó mà phấn khởi ra mặt.
Quả nhiên là lão sinh, hắn có đến những hai mươi vạn linh trị!