Chương 161: Thần Phách Đan | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 04/02/2025
Hôm sau.
Mục Trần cùng Lạc Li rời khỏi khu tân sinh, thẳng tiến khu trung tâm Bắc Thương Linh Viện. Đệ tử nơi đây vô cùng tự do, chẳng hề bị đạo sư quản thúc. Thường tình, cũng chẳng có đạo sư nào rảnh rỗi quản chuyện của đệ tử, bởi lẽ trong Bắc Thương Linh Viện này, không ít đệ tử còn có thực lực cao hơn cả đạo sư. Thành ra, đạo sư ở đây chỉ như người dẫn đường, chứ không phải kiểu dạy dỗ tỉ mỉ như Mạc sư ở Bắc Linh Viện.
Dĩ nhiên, Bắc Thương Linh Viện không thiếu những danh sư uyên bác, nhưng các vị giáo sư đó đều là cường giả nhất lưu trong Bắc Thương Đại Lục. Muốn được họ chỉ điểm, phải trả một lượng linh trị không hề nhỏ. Mà tân sinh, hiển nhiên chưa đủ sức kham nổi cái giá trên trời ấy.
Bắc Thương Linh Viện rộng lớn vô cùng, hai người xuyên qua không trung chừng nửa canh giờ mới tìm được vị trí Linh Trị Điện. Một cung điện nguy nga tráng lệ, tựa như một đỉnh núi sừng sững giữa Bắc Thương Linh Viện, chung quanh mây mù lượn lờ, phong cảnh thần tiên thoát tục.
Đứng bên ngoài Linh Trị Điện, người ta cơ hồ nhỏ bé li ti như hạt cát, ngẩng đầu có thể thấy hàng chữ lóng lánh kim quang khổng lồ cao đến mấy trăm trượng giữa không trung. Linh Trị Điện chính là nơi tấp nập nhộn nhịp nhất Bắc Thương Linh Viện. Chỉ mới đứng bên ngoài, Mục Trần và Lạc Li đã cảm nhận rõ sự đông đúc vô cùng trong đại điện.
Giữa không trung, vô số bóng người liên tiếp nối nhau nhảy ra nhảy vào như châu chấu, dòng người chẳng hề dứt. Mục Trần và Lạc Li đứng ở ngoài Linh Trị Điện, nhìn khung cảnh náo nhiệt mà kinh ngạc. Số lượng người này, e rằng chưa bằng một góc của Bắc Thương Linh Viện.
– Chúng ta vào thôi.
Mục Trần mỉm cười với nàng, hai người nhanh chóng tiến vào đại điện khổng lồ như quả núi kia, cảm giác linh lực nồng hậu cuồn cuộn xung quanh. Hiện ra trước mắt Mục Trần là một sảnh đại điện rộng thênh thang, mái vòm thần bí như bầu trời đầy sao.
Mục Trần bị thu hút bởi đám khối thủy tinh trong suốt lơ lửng giữa không trung, bên trong chứa vô số những quyển trục, linh dược, linh cụ… đủ mọi loại vật phẩm. Mục Trần nheo mắt nhìn lên mái vòm đầy sao kia, mày hơi nhíu lại. Hắn mơ hồ cảm thấy trong đại điện này có linh trận đặc biệt, khiến người ta hồi hộp. Hiển nhiên, trong Linh Trị Điện này phải bố trí linh trận phòng ngự cực kỳ khủng bố.
Khi hai người còn đang đánh giá đại điện rộng lớn, đột nhiên họ cảm thấy rất nhiều ánh mắt chú ý đến đây, chính xác hơn là chú ý đến Lạc Li. Người con gái yêu kiều, mái tóc bồng bềnh như suối bạc dĩ nhiên rất hấp dẫn người ta, dung nhan tuyệt mỹ khiến các trang nam tử xao xuyến.
– Ồ, Bắc Thương Linh Viện chúng ta từ khi nào lại có nữ tử xinh đẹp như thế? Khí chất dung nhan đó tuyệt đối phải là hoa khôi!
– Nhìn mặt lạ quá, chưa bao giờ nghe tên nàng.
– Ha ha, hay ngươi qua đó hỏi xem, thấy tiểu tử đi chung kia mới Thần Phách cảnh trung kỳ, yếu hơn nàng, chắc là đệ đệ đó….
Mục Trần mặt mày xám xịt nhìn đám người bàn tán xung quanh, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Lạc Li đã nắm tay hắn, cất bước đi vào trong điện. Khi nàng chụp lấy tay hắn, Mục Trần thấy rõ những lời bàn tán xung quanh liền giảm đi. Không ít người câm lặng tròn mắt, rồi cả đám tỏ vẻ đau khổ mà khó hiểu. Một nữ tử ưu tú như thế, sao lại chọn một tên yếu nhớt như vậy? Chẳng lẽ vì hắn có một chút dễ nhìn sao chứ?
Mục Trần nhìn thấy bọn họ ghen tị mà tiếc nuối, khóe miệng cũng nhếch lên. Trong lòng đắc ý, Mục Trần nắm tay Lạc Li chặt thêm một chút. Thiếu nữ hờn dỗi liếc hắn, phong tình khiến trái tim Mục Trần co giật, mị lực của nàng thật tai họa a….
Lạc Li kéo Mục Trần vào trong mới buông tay ra, xem như chưa có gì xảy ra nhìn ngó xung quanh.
– Haizza…..
Mục Trần nắm bàn tay của mình, cảm nhận cái mềm mại còn vương nơi tay, lẩm bẩm:
– Xem ra ta phải nhanh chóng tăng cường thực lực, nàng mị lực quá lớn, không mạnh mẽ thì không biết sẽ bị xem thường thế nào nữa đây. Mấy tên ngoài kia đều nhìn ta như một tên công tử bột vậy.
Lạc Li không nhịn được cười, quay lại, đôi mắt lưu ly nhìn Mục Trần, gật gật:
– Cũng giống lắm đó.
Mục Trần bị quê một chút, cảm thấy buồn bực.
– Thôi không sao, đừng nói ngươi không phải, cho dù ngươi thật sự là công tử bột, lòng ta cũng cam tâm tình nguyện…
Lạc Li vểnh môi an ủi, đôi mắt cong cong ~~> ^^ Nàng không tỏ ra vẻ lạnh lùng thường ngày, mà giống như một con hồ ly láu lỉnh.
– Tiểu yêu tinh, đợi khi ta qua mặt ngươi, xem ta tẩm quất cái mông ngươi thế nào.
Mục Trần bĩu môi, khiến cho Lạc Li hai má đỏ lựng cười vui vẻ. Hắn phủi tay, đột nhiên trong lòng vừa động, ngẩng đầu lên nhìn không trung phía trước. Có một khối thủy tinh to chừng mười trượng, bên trong có chứa một lượng chất lỏng kim sắc to như cái đầu người. Chất lỏng nọ như có sinh mệnh, lấp lánh một cách kỳ lạ.
– Đó là…
Mục Trần nheo mắt, nhìn vài ký tự sáng rực ngoài thủy tinh cầu, bất giác giật mình:
– Thì ra tinh huyết Bắc Minh Long Côn là đây….
Trong khí hải, linh lực lại bạo động. Mục Trần dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đó là do Cửu U Tước lại kích động.
– Im lặng chút đi, những thứ kia không ai dám động tới đâu. Đừng nói hiện tại, cho dù ngươi trạng thái toàn thịnh cũng không có cách nào quậy phá được Bắc Thương Linh Viện này đâu.
Mục Trần bất đắc dĩ nói trong lòng. Nghe hắn nói, linh lực bạo động dần dần yếu bớt, có lẽ Cửu U Tước đã bình tĩnh lại. Tinh huyết Bắc Minh Long Côn dám đặt trơ trơ ngoài này, ắt hẳn Bắc Thương Linh Viện chẳng sợ ai có gan cướp nó đi.
– Đi thôi, mua Thần Phách đan trước đã.
Mục Trần thấy Cửu U Tước an tĩnh lại cũng thở phào, quay sang nói chuyện với Lạc Li, cùng tiến đến một quầy thủy tinh gần đó. Một lão nhân tóc hoa râm đang lắc lư ngủ gật.
– Lão tiên sinh, ta mua một viên Thần Phách đan.
Mục Trần nhẹ nhàng gõ vào cái quầy thủy tinh kia. Lão nhân bị đánh thức giật mình nhìn qua, rồi bấm tay bắn ra một luồng hào quang. Mục Trần chụp lấy, hóa ra nó là một cái hộp ngọc, bên trong hộp là một viên đan dược to như trái nhãn, tỏa hương nhẹ nhàng, chính là Thần Phách đan.
Lão nhân kia ném cái hộp ngọc như quăng một cục rác, sau đó lại vung tay lên, linh trị bài của Mục Trần lập tức bay ra chui vào tay lão. Mục Trần nhìn sang, thì linh trị bài của hắn đã bị khấu trừ hai vạn linh trị.
Làm xong mọi thứ, lão nhân lại híp mắt chuẩn bị tiến vào trạng thái lờ đờ lần nữa, bất quá ngay sau đó lại mở to hai con mắt đục ngầu nhìn vào Lạc Li, vẻ mặt kinh nghi bất định.
– Cô bé…
Lão nhân nhìn chằm chằm Lạc Li, chăm chú quan sát mái tóc trắng bạc của nàng. Lạc Li tỏ ra nghi hoặc, Mục Trần bên cạnh cũng kinh ngạc. Lão nhân nhìn một lát, chậm rãi nói:
– Ngươi là tộc nhân của Lạc Thần tộc? Lạc Thiên Thần là gì của ngươi?
Lạc Li đôi mắt nghiêm trọng, khẽ lắc đầu:
– Xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi biết.
Nàng nắm tay Mục Trần kéo hắn đi ra ngoài Linh Trị Điện, lão nhân kia cũng không ngăn cản, chỉ nhíu mày, lẩm bẩm:
– Cô bé này hẳn là tu luyện Lạc Thần quyết rồi, nên tóc mới biến thành như vậy. Bất quá đây chính là nhân tài có huyết mạch hoàng gia của Lạc Thần tộc, nàng ta có thể tu luyện tới….. Nhưng nếu là người của hoàng gia Lạc Thần tộc, sao lại tới Bắc Thương Linh Viện? Bọn họ…
Lão nghiền ngẫm suy nghĩ, rồi lại thở dài, chậm rãi nhắm mắt, lờ đờ.
Lạc Li kéo Mục Trần đi thẳng ra khỏi Linh Trị Điện, hắn nhìn nàng. Lời nói của lão nhân kia hắn cũng nghe rõ. Người sau nhìn nàng, lúc trước lão nhân kia nói trong lời nói, hắn cũng nghe thấy, Lạc Thần tộc, chắc là chủng tộc của Lạc Li thì phải. Bất quá, sao chưa bao giờ nghe nói đến tộc người này?
Lạc Li ra khỏi Linh Trị Điện, liền thả tay Mục Trần ra, đôi mắt lưu ly của nàng lúc này tỏ ra hoảng hốt không yên.
– Làm sao vậy?
Mục Trần nhẹ giọng hỏi.
– Không có gì.
Lạc Li nhẹ nhàng lắc đầu, chợt nàng nhìn Mục Trần, mỉm cười:
– Thần Phách đan có rồi, ngươi mau đi qua Lôi Vực tu luyện đi. Ta đến Tụ Linh Trận cấp năm tu luyện, trong thời gian chờ ngươi đi ra.
Mục Trần biết rõ nàng có tâm sự, bất quá nàng không muốn nói, hắn tự nhiên không hỏi, chỉ đột nhiên tiến lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của đám đông chung quanh mà ôm nàng vào lòng, thì thầm bên tai nàng:
– Hiện tại ta không đủ thực lực chia sẻ điều gì với nàng, nhưng tin ta, mỗi ngày ta sẽ càng thêm cường đại. Nàng nói rằng sẽ ở phía sau chắn mũi tên bắn lén cho ta, vậy thì trước mặt nàng, ta hẳn phải đứng ra nghênh chiến.
Lạc Li hơi cắn làn môi mỏng, đôi mắt lưu ly rung rinh nhè nhẹ, giọng nói dịu dàng ậm ừ một tiếng.
– Vậy ta vào Lôi Vực trước, chờ ta ra.
Mục Trần mỉm cười buông nàng ra, rồi vẫy tay từ biệt, lắc người hóa thành một luồng hồng quang lao đi. Lạc Li nhìn theo hắn, khóe môi khẽ cười yêu thương, khiến đám nam tử xung quanh hồn bay phách lạc. Lát sau, nàng mới xoay người rời khỏi đó.
Trong lúc Mục Trần và Lạc Li tạm chia tay ở Linh Trị Điện, thì trước khu nhà họ thuê bên khu vực tân sinh, một tia lưu quang bắn tới như sao sa, hiện ra giữa không trung. Một nam thanh niên tóc dài xõa ra, khí tức lạnh lùng nghiêm nghị nhìn đám tân sinh đang tụ tập nói cười bên dưới, cái giọng ồ ồ không hề có ý tốt vang vẳng cất lên:
– Mục Trần là đứa nào? Kêu hắn lăn ra đây cho ta!