Chương 157: Linh trị | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 04/02/2025
Lời nói lăng lệ của Mục Trần vang vọng giữa không trung, đôi mắt đen láy bỗng bừng lên hàn khí, tựa bảo kiếm rời vỏ, bắn thẳng về phía Dương Hoằng. Linh khí trong thiên địa bồng bềnh dao động theo khí thế của hắn.
Vô số tân sinh trên bốn bình đài đều chăm chú quan sát hai đối thủ đang đối chọi gay gắt, ánh mắt tràn đầy tò mò và chờ mong, háo hức chờ đợi trận chiến của hai trong bốn người ưu tú nhất khảo nghiệm Bắc Thương giới. Đôi oan gia này đánh nhau sẽ phấn khích đến nhường nào?
Dương Hoằng nghe Mục Trần nói vậy, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm. Hắn lạnh lùng nhìn sang, linh lực hùng hậu trong bàn tay cuồn cuộn tuôn ra, cười khẩy:
– Ta cũng rất tò mò muốn thử xem, bằng vào cái thực lực Thần Phách cảnh trung kỳ của ngươi, làm sao có thể đánh bại cường giả Dung Thiên cảnh như ta.
Bốn mắt giao nhau tóe lửa, sát khí băng hàn dập dờn xung quanh.
– Thôi nào, bây giờ chưa phải lúc để các ngươi tranh đấu.
Bạch lão xuất hiện giữa không trung, phất tay một cái liền hóa giải bầu không khí căng thẳng do hai người đối chọi gay gắt gây ra. Lão chậm rãi nói:
– Một tháng nữa, đại hội tân sinh sẽ được tổ chức. Khi đó, muốn tranh chiến thì cứ thoải mái. Trong đại hội đó, ai có thể trổ hết tài năng, siêu việt những kẻ khác, kẻ đó mới chân chính là đệ nhất tân sinh của Bắc Thương Linh Viện năm nay.
Đám tân sinh nghe Bạch lão nói liền sáng rỡ hai mắt. Có lẽ vị trí đệ nhất kia đối với phần đông bọn họ có hơi quá xa vời, nhưng bọn họ không ngại gì mà phô diễn uy phong của chính mình trong đại hội, mang lại chút danh tiếng cho bản thân. Dù sao, giữa đám tân sinh đông nghẹt, con số lên đến hai mươi vạn, toàn bộ đều có tài năng vượt bậc, muốn uy phong vân vũ cũng không phải chuyện đơn giản.
Thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, một chút hư danh cũng có thể khiến cả đám sôi máu nóng đầu, thúc đẩy bọn họ phấn đấu vươn lên.
Mộc Khuê cũng tỏ ra thích thú, hắn vốn trời sinh hiếu chiến, trong Linh Lộ cũng là một nhân vật hàng đầu, không hề kém cạnh Dương Hoằng. Vị trí đệ nhất kia, hắn không thể dễ dàng dâng tặng cho người khác, dù cho đám kia không phải mấy cây đèn dầu đi chăng nữa.
Băng Thanh thì vẫn lạnh lùng thản nhiên, ánh mắt không hề dao động.
Sát khí của Mục Trần dần dần thu lại, hắn lùi lại một bước. Đúng là hiện tại không phải cơ hội tốt nhất để giao chiến với Dương Hoằng. Thực lực tên kia hiện tại cũng là Dung Thiên cảnh sơ kỳ, không hề yếu hơn An Nhiên chút nào. Hơn nữa, Dương Hoằng chắc chắn phải có những bản lĩnh đặc biệt, không thể coi thường. Nếu bây giờ mà chân chính ra tay, thắng bại khó lường.
– Từ giờ trở đi, các ngươi đã chính thức là đệ tử Bắc Thương Linh Viện. Bất kể mọi người có thân phận gia cảnh gì trước đây, vào đến nơi này cũng chỉ là đệ tử, là tân sinh. Muốn có địa vị và sự tôn kính, hãy thể hiện bản lĩnh ra cho người khác kinh sợ.
Bạch lão cười nhạt, quét mắt qua vô số tân sinh, bình thản cất giọng đều đều:
– Bây giờ các ngươi sẽ được sắp xếp lưu trú tại khu vực tân sinh. Có bốn khu phân biệt nhau ở bốn hướng, sẽ có đạo sư dẫn các ngươi qua đó.
Thình lình, có mười mấy luồng hào quang bắn tới, lơ lửng trên không trung. Đó là những đạo sư trung niên, linh lực dao động hùng hậu, bất cứ ai cũng là cường giả Dung Thiên cảnh.
Mục Trần nhìn thấy đám người vừa tới cũng thầm kinh hãi. Quả là Bắc Thương Linh Viện, chỉ là một đạo sư đã có thực lực Dung Thiên cảnh, tùy tiện bốc một người vào Bắc Linh Cảnh, chắc chắn sẽ là bá chủ.
Bắc Thương Linh Viện, quả là một con quái vật to lớn.
Những đạo sư kia vừa đến liền phân tán ra, bắt đầu phân chia đệ tử. Đám người Mục Trần nhìn thấy một đạo sư xinh đẹp đang tiến đến chỗ bọn họ. Một mỹ phụ áo đỏ, dung nhan xinh đẹp, ánh mắt quyến rũ thành thục, nụ cười khúc khích rất mê hoặc.
Vị đạo sư nọ đến chỗ Mục Trần, chợt vung tay lên, một quầng sáng liền bao phủ khu vực này, trùm lên khoảng hai ngàn đệ tử.
– Mấy tiểu tử kia, ta là đạo sư của tân sinh các ngươi, ta được giao phó hướng dẫn các ngươi một thời gian, gọi ta là Mục Lăng nhé. Sau này có việc gì không hiểu cứ tới tìm ta.
Đôi mắt đưa tình liếc ngang nhìn đám tân sinh đang ngây ngốc, nàng cười dài.
Đám tân sinh nam khác đứng gần lồng hào quang màu đỏ kia không khỏi hậm hực, ghen tức nhìn về phía bóng người xinh đẹp, chợt quay đầu nhìn vị đạo sư đực rựa của mình, bất giác lắc đầu thở dài. Hẳn nhiên, cũng là một lũ hám gái.
– Đi thôi, đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi.
Mục Lăng phất tay, lắc mình đi sâu vào Bắc Thương Linh Viện.
– Đi nào.
Mục Trần quay sang mỉm cười với Lạc Li, rồi lắc mình đuổi theo. Diệp Khinh Linh, Duẫn Nhi, Mặc Lĩnh nhanh chóng đi theo sau. Bọn họ cũng vừa may chung một lớp học với Mục Trần, sau này có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Mấy nghìn người chầm chậm đi theo Mục Lăng xuống khỏi bình đài, lập tức một mảng xanh um đập vào mắt, một điện phủ tu luyện to lớn hiện ra. Xa xa có thể nhìn thấy vô số người đang xẹt qua xẹt lại trên không trung.
Được Mục Lăng dẫn đi, đoàn người đi về hướng tây hơn mười phút sau mới dừng lại. Vị đạo sư xinh đẹp giơ ngón tay thanh mảnh chỉ về phía trước, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Đây là chỗ các ngươi ở.
Mục Trần nhìn qua, dưới tán cây mát mẻ, một hồ nước trong suốt điểm xuyết khung cảnh, những dãy phòng ốc đơn giản sạch sẽ đang tọa lạc.
– Linh khí ở đây…
Mục Trần đột nhiên kinh ngạc, hắn phát hiện linh khí thiên địa trong khu vực này nồng đậm hơn rất nhiều. Hơn nữa, sự dày đặc này càng đi vào sâu càng thêm đậm đặc.
– Không ngờ ở đây có một Tụ Linh Trận bí ẩn thật to lớn!
Đôi mắt lợi hại của Mục Trần đảo qua, quả nhiên hắn quan sát tinh tế hơn xưa nhiều, hắn lập tức phát hiện ra dao động đặc biệt mà quen thuộc của linh trận.
Chỉ là chỗ ở của tân sinh, lại có một Tụ Linh Trận. Hơn nữa, xem linh khí nồng đậm thế này, cấp bậc tuyệt đối cao hơn Tụ Linh Trận cấp ba ở Bắc Linh Viện.
– Tiểu tử kia, quan sát thật nhạy bén.
Mục Lăng thấy được sự phát hiện của Mục Trần, nàng cười, cất tiếng nói với mọi người:
– Chỗ ở này của các ngươi được một Tụ Linh Trận cấp bốn bao phủ.
Đám tân sinh nghe nói liền xôn xao. Tụ Linh Trận, xưa nay luôn là tiêu chí quan trọng đánh giá tiềm lực của bất kỳ một thế lực lớn nhỏ nào. Có lẽ ở đây không ít người đã từng thấy qua Tụ Linh Trận cấp bốn, hoặc có thể còn cao hơn, nhưng thiết kế Tụ Linh Trận ngay tại chỗ ở có lẽ là lần đầu tiên.
– À, khu vực ở của tân sinh cũng được chia làm ba đẳng: Giáp, Ất, Bính. Các ngươi được phân về Bính đẳng, là khu vực vòng ngoài của Tụ Linh Trận cấp bốn, linh khí ở đó cũng không tồi, bất quá so với Giáp – Ất hai đẳng kia thì chênh lệch một chút.
Mục Lăng chỉ vào những căn phòng ở sâu bên trong, linh khí dày đặc hơn một chút:
– Bên đó là những phòng trung tâm của Tụ Linh Trận, linh khí dĩ nhiên sẽ mạnh hơn bên ngoài.
– Chỗ đó làm sao để chúng ta được ở?
Có tân sinh thèm thuồng hỏi, hẳn nhiên ở khu vực đó tu luyện sẽ tốt hơn nhiều so với ở vòng ngoài.
– Dễ thôi…
Mục Lăng cười khúc khích quyến rũ:
– Chỉ có điều ở bên đó thì có thu phí thuê phòng. Phòng Giáp đẳng, phí hai ngàn linh tệ mỗi tháng, phòng Ất đẳng thì một ngàn linh tệ.
Đám tân sinh há hốc mồm ngáp ngáp, suýt nữa nuốt không trôi. Như thế cũng được sao? Phải thuê phòng mới được ở?
– Các tiểu tử à, linh tệ rất quan trọng ở Bắc Thương Linh Viện này đó nha. Bắc Thương Linh Viện có tổng cộng hơn một trăm Tụ Linh Trận cấp bốn, sáu mươi Tụ Linh Trận cấp năm, hai mươi Tụ Linh Trận cấp sáu, mười Tụ Linh Trận cấp bảy. Còn Tụ Linh Trận cấp tám thì duy nhất một cái.
“É!”
Cả đám tân sinh nghe Mục Lăng đạo sư khoe khoang mà choáng váng chao đảo. Số lượng Tụ Linh Trận nhiều đến thế sao, thật là kinh khủng a.
– Dĩ nhiên… mọi người đừng bao giờ ngây thơ nghĩ rằng có thể miễn phí sử dụng Tụ Linh Trận cao cấp nha.
Mục Lăng cười khanh khách.
– Vậy là ý gì?
Mọi người đều cảm thấy không ổn.
– Ngoại trừ Tụ Linh Trận cấp bốn thì miễn phí, không khác gì tu luyện ở phòng mình cả. Còn lại, muốn vào tu luyện đều cần phải trả phí linh tệ nha. Ta nhớ không lầm thì Tụ Linh Trận cấp bảy một ngày phải đóng năm ngàn linh tệ đó.
“Oác!”
Cả đám nghe mà suýt ngất. Cuối cùng đã hiểu được linh tệ chính là tiền tài danh vọng, là miếng cơm manh áo, là mọi thứ ở Bắc Thương Linh Viện này. Không có linh tệ, chẳng khác gì kẻ ăn mày.
Mục Trần nghe mà khổ não, hiện giờ trong tay hắn cũng chỉ mới có sáu ngàn một trăm linh tệ, tức là hắn chỉ đủ chi dùng cho việc tu luyện ở Tụ Linh Trận cấp bảy trong… một ngày!
Bất quá, cũng rất thú vị.
– Mọi người đừng có tỏ ra khổ sở như thế, thật ra phương án kiếm linh tệ cũng không ít đâu.
Mục Lăng cười vui vẻ rất hấp dẫn, nhưng nhìn góc nào cũng có vẻ khoái trá khó hiểu.
– Muốn tăng linh tệ trong túi, phương án đơn giản nhất là tu luyện tăng thực lực, mỗi tháng rót linh lực vào linh tệ bài. Thực lực ngươi tăng cường trong một tháng đó sẽ tăng lên số linh tệ tương ứng, đặc biệt mỗi khi đột phá cảnh giới cũng được thưởng một ít…
– Muốn nhanh hơn thì các ngươi có thể đến Lôi Vực, bên đó đông đúc lắm nha.
Mục Lăng chỉ về một hướng xa xôi trên không trung cao vút. Mọi người dõi mắt nhìn theo, nơi đó dường như u tối hơn một chút, mơ hồ có không gian uốn khúc, lôi đình lóe sáng.
– Lôi Vực là một khu vực tu luyện của Bắc Thương Linh Viện, ở đó có thiên lôi vô hạn. Thiên lôi đó có công hiệu rèn luyện linh lực, đồng thời còn có thể cường hóa thân thể, phàm là đệ tử Thần Phách cảnh đều được phép tiến vào. Phần tu luyện dư ra, ngưng luyện thiên lôi, luyện thành Thiên Lôi Châu, món này ở Bắc Thương Linh Viện bán rất chạy đó, trong Linh Tệ Điện hiện nay định giá đến hai trăm linh tệ một viên.
– Hai trăm linh tệ một viên?
Lại thêm một phen giật mình, thứ đó quý thế sao? Xem ra cách này không tồi a.
– Bất quá…
Mục Lăng che miệng cười khúc khích:
– Muốn vào Lôi Vực, cũng cần trả linh tệ mua vé, nhưng thật ra cũng không nhiều lắm, năm trăm linh tệ là được.
Nghe xong, sắc mặt mọi người liền tối thui, nghiến răng trèo trẹo. Cái Bắc Thương Linh Viện này, thật là gian thương mà!