Chương 151: Khiêu chiến cuối cùng | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 04/02/2025
5000 linh trị.
Mục Trần suýt chút nữa thì vấp ngã khi nhìn thấy con số trên linh trị bài của Lạc Li, rồi liếc sang Diệp Khinh Linh bên cạnh. Nàng ta tuy cũng có ấn ký cấp 7, nhưng chỉ vỏn vẹn hơn 800 linh trị. Mặc Lĩnh, Vương Thịnh còn thảm hại hơn, chỉ trên dưới 100…
Đám thành viên Diệp bang nhìn thấy con số trên linh trị bài của Lạc Li thì trợn mắt há hốc, kinh hãi than thở, có lẽ đây là con số cao nhất ở cái nơi này rồi?
– Nàng thật thoắt cái đã biến thành tiểu phú bà rồi.
Mục Trần trêu chọc.
Lạc Li cau mày trừng mắt nhìn hắn.
– Lão tiên sinh, linh trị này làm sao để tăng lên vậy?
Trong đại điện có người lớn tiếng hỏi.
Lão nhân tóc trắng cười đáp:
– Linh trị muốn kiếm cũng không khó, trong Bắc Thương linh viện các ngươi có thể nhận các loại nhiệm vụ, hoặc đi liệp sát linh thú, nộp tinh phách để đổi lấy, có vài tên lén giao dịch với các đệ tử khác, nói chung những chuyện đó các ngươi cứ vào đến Bắc Thương linh viện khắc sẽ biết.
Mục Trần khẽ gật đầu, xem ra muốn tăng linh trị cũng không khó lắm.
– Khi nào chúng ta có thể tiến vào Bắc Thương linh viện vậy?
Có người sốt ruột hỏi, bọn họ đã rất háo hức muốn được chiêm ngưỡng Bắc Thương linh viện.
– Vốn dĩ dựa vào điều kiện bình thường thì các ngươi đã đủ tư cách.
Lão nhân tóc trắng cười nhạt, nói:
– Nhưng vẫn còn một chặng cuối cùng, cửa ải này không phải dành cho tất cả mọi người, mà chỉ dành cho những ai có ấn ký cấp 7 trở lên.
– Hử?
Những người có ấn ký cấp 7 trở lên trong đại điện đều giật mình, ngạc nhiên nhìn về phía lão nhân tóc trắng, còn có cái gì khác dành cho họ nữa sao?
– Thực ra đây không phải là khảo nghiệm bắt buộc, các ngươi có quyền từ bỏ, không mất gì cả, nhưng nếu ai có thể thông qua được, thì sẽ nhận thêm 5000 linh trị.
Lão nhân tóc trắng cười sang sảng.
– 5000 linh trị?
Đám người ấn ký dưới cấp 7 tỏ vẻ hâm mộ không ngớt.
– Không biết là khảo nghiệm gì?
Một gã có được ấn ký cấp 7 nóng nảy hỏi.
– Một hồi khiêu chiến mà thôi, chẳng qua đối thủ của các ngươi chính là học trưởng trong linh viện.
Lão nhân tóc trắng mỉm cười.
– Học trưởng?
Khóe mắt mọi người giật giật, đã cảm thấy có điều chẳng lành.
Lão nhân tóc trắng vung tay lên, hơn mười cột sáng hiện ra, ánh sáng tan đi để lộ mười bóng người từ hư không bước ra.
Cả mười người đều là thanh niên, vừa hiện thân liền ngạo nghễ nhìn xuống đám thiếu niên ngây ngô trong đại điện.
– Úi da, người còn nhiều thế cơ à, xem ra Bắc Thương linh viện chúng ta năm nay sẽ náo nhiệt lắm đây.
Một gã thanh niên tóc đỏ cười tủm tỉm nhìn xuống phía dưới.
– Đợi hơn nửa ngày mới gọi chúng ta qua đây, hiệu suất làm việc của Bạch lão không được rồi nha.
Một tên thanh niên gầy gò nhìn qua lão nhân tóc trắng cười nói.
– Bắc Thương giới này mới vừa triệu hoán ra Bắc Thương điện, tốc độ có hơi chậm, thua kém ba tòa Bắc Thương giới kia một chút…
Một thanh niên khôi ngô với giọng nói ồm ồm cất tiếng.
– Nghe nói ba tòa Bắc Thương giới kia có mấy tên lợi hại đều qua cửa cuối cùng hết rồi, nhưng bên này chúng ta có An tỷ tọa trấn, có lẽ không bị đột phá đâu nhỉ?
Một người cười nói nhìn về cột sáng chính giữa, một cô gái trang phục đỏ chói lạnh lùng, bộ dạng hung dữ, dung mạo tuyệt sắc, khiến kẻ khác chỉ dám nhìn thoáng qua rồi vội vã quay đi.
– Câm hết đi!
Cô gái nọ đảo mắt qua đám học trưởng, khẽ quát, đám người kia lập tức ngậm miệng, không dám náo loạn nữa.
Trong đại điện vô số người nhìn vào đám thanh niên sau lưng lão nhân tóc trắng, ánh mắt nghiêm trọng, bọn họ cảm nhận rõ những người kia bộc phát linh lực cường đại, thực lực có lẽ đã xấp xỉ Dung Thiên cảnh.
Mà cô gái trang phục đỏ chính giữa… có vẻ còn đáng sợ hơn…
Mục Trần cũng kinh ngạc trước sự xuất hiện của bọn họ, thần sắc càng thêm nghiêm túc, vì hắn nhận thấy cô gái chính giữa kia chân chính là cường giả Dung Thiên cảnh.
Trình độ ngang ngửa Liễu Kinh Sơn!
– An Nhiên, ngươi nói về khiêu chiến tiếp theo đi.
Lão nhân tóc trắng vẫy tay gọi cô gái kia.
– Vâng.
Cô gái tên An Nhiên khẽ gật đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn sang mọi người, đôi môi hé mở, thản nhiên cất tiếng:
– Các tân sinh, ta đại diện các học trưởng khóa trên của Bắc Thương linh viện hoan nghênh các ngươi, nhưng bất kể các ngươi có gia cảnh thế lực như thế nào, khi gia nhập Bắc Thương linh viện tốt nhất nên thành thật an phận. Nơi này thực lực vi tôn, không có bản lĩnh mà chỉ dựa vào thế lực sau lưng thì cũng chẳng ai giúp được các ngươi.
– Khiêu chiến cuối cùng này, phàm là những ai có ấn ký cấp 7 đều có tư cách tham gia, dĩ nhiên các ngươi cũng có thể bỏ cuộc.
– Phần thưởng khiêu chiến, Bạch lão cũng đã nói rõ. Những người bên cạnh ta không tính là xuất sắc trong Bắc Thương linh viện, tạm thời tài năng chỉ xếp vào 50 hạng đầu Thần Phách bảng của linh viện, nhưng với các ngươi thì cũng là một phiền toái không nhỏ.
– Thần Phách bảng là cái gì?
Có người bất giác tò mò.
– Là bảng xếp hạng thấp nhất của Bắc Thương linh viện.
An Nhiên cười lạnh.
Không ít người cứng họng, nửa bước tiến vào Dung Thiên cảnh, vậy mà chỉ được xếp hạng ở bảng thấp nhất của Bắc Thương linh viện?
– Này An tỷ! Xin ngươi để cho chúng ta chút mặt mũi trước đám tân sinh đi chứ… Thần Phách bảng đâu có kém cỏi đến vậy, 10 hạng đầu cũng rất lợi hại mà.
Đám thanh niên sau lưng đỏ mặt, nhịn không được than thở.
– Một đám ngu xuẩn chỉ biết bám víu Thần Phách bảng không dám thăng cấp, lợi hại lắm sao?
An Nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn qua, đám người liền rụt cổ cúi đầu, không dám ý kiến.
– Các ngươi hẳn đã biết khảo nghiệm của Bắc Thương giới, tổng cộng có bốn địa điểm, mà chỗ các ngươi triệu hoán Bắc Thương điện chậm nhất, có lẽ cũng cho thấy các ngươi kém cỏi nhất.
An Nhiên lại nhìn xuống đám thiếu niên ở dưới.
– Ai nói vậy, chúng ta đã sớm có thể xuất hiện ấn ký cấp 9, chẳng qua là có tình huống ngoài ý muốn mà thôi.
Chu Linh bất bình lên tiếng, xem ra hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Lạc Li vội vàng đi cứu Mục Trần, nếu không bọn họ có lẽ là những người sớm nhất mở ra Bắc Thương điện.
– Tân sinh, không cần phải giải thích với ta, ta chỉ cần biết kết quả! Nếu muốn chứng minh không phải là kẻ yếu nhất, thì hãy dùng thực lực thay cho cái miệng kia đi!
An Nhiên cười khẩy.
Chu Linh bĩu môi, không tranh chấp với nàng ta, thực lực nữ nhân này mạnh hơn hắn không ít.
– Ba tòa Bắc Thương giới kia đều vượt qua cửa khiêu chiến cuối cùng, mà bọn họ còn có những vĩ nhân đạt thành tích tốt nhất là đánh bại cả người cuối cùng mạnh nhất trong đám lão sinh.
Trong đại điện không ít người biến sắc, nếu xét theo thực lực của cô gái trang phục đỏ này, nghĩa là ba tòa Bắc Thương giới kia người mạnh nhất cũng có thực lực Dung Thiên cảnh? Vậy mà cũng bị đánh bại?
– Họ là ai?
Viêm vương Viêm Lăng hỏi, hắn cũng là một người tâm cao khí ngạo, tự nhiên muốn biết rõ ai lại có thể ưu tú hơn hắn.
An Nhiên cộc lốc đáp lời hắn:
– Băng Thanh, Mộc Khuê và Dương Hoằng.
Ba cái tên vừa được xướng lên, đại điện lại một phen xôn xao, nhất là đám người xuất thân từ Linh Lộ, ngoại trừ cái tên thứ nhất, thì hai người còn lại đều là cường giả hàng đầu, dù đều được đánh giá cấp Vương, nhưng hai người đó đều xếp hạng cao cấp.
– Dương Hoằng…
Mục Trần nheo mắt. Tên kia đi cũng nhanh thật.
– Được rồi, cũng đến lượt các ngươi.
An Nhiên hờ hững nói:
– Muốn cho ta thấy các ngươi không phải là những kẻ kém nhất, vậy thì giở bản lĩnh ra đi, nam nhi chỉ biết nói mồm thì càng khiến ta thêm ghét.
Nghe nàng nói vậy, mọi người bất giác tức khí, nghiến răng. Nhất là mấy nam tử đang muốn kéo nàng xuống đất, hung hăng vỗ vào cái mông nẩy nở tròn lẳn đầy khiêu khích của nàng, chắc chắn sẽ rất khoái cảm.
Nhưng ý tưởng này bọn hắn cũng chỉ dám giữ trong lòng, chẳng dám thể hiện ra, An Nhiên có thể được xếp là lão sinh mạnh nhất giữ ải, thì đám tân sinh bên này cũng nên khiêm tốn một chút.
– Bây giờ tất cả những ai đủ tư cách khiêu chiến đều có thể chọn từ bỏ, nếu ai từ bỏ thì lui ra sau một trượng.
Trong đại điện, mọi người xôn xao nhìn về đám người đủ tư cách, bất chợt vài tên có ấn ký cấp 7 khổ não cười xấu hổ lui lại. Mấy tên lão sinh kia đều đã bước một chân vào Dung Thiên cảnh, thực lực như thế họ làm sao mà thắng được?
– Xem ra ta cũng phải rút lui thôi.
Diệp Khinh Linh bất đắc dĩ mỉm cười, nàng chỉ là Thần Phách cảnh sơ kỳ, khiêu chiến này hiển nhiên không có khả năng thử sức.
– Mục Trần, Lạc Li, hai người cố lên, đánh bại cô ta, cho cô ta thấy sự lợi hại của tân sinh chúng ta.
Diệp Khinh Linh cười nói, có vẻ khiêu chiến cấp độ như An Nhiên đây, có lẽ chỉ có Lạc Li, còn Mục Trần thì hơi kém một chút.
Trong đại điện nhanh chóng xuất hiện những khoảng trống, rất nhiều người lui lại phía sau, cuối cùng chỉ còn khoảng mười người đứng lại.
– Chọn đối thủ đi, bằng cách rút thăm để quyết định. Sau khi rút được thăm rồi, các ngươi vẫn có quyền từ bỏ.
An Nhiên nắm chặt tay lại, mười đạo hào quang bay ra.
Mọi người nhìn thấy cũng đưa tay ra, bắt lấy hào quang. Khi đạo hào quang đó vừa chạm đến tay họ, thì lại cấp tốc bay ngược về phía đám lão sinh.
Mục Trần cũng bắt được một đạo hào quang, nắm tay lại, hào quang vỡ nát, hóa thành chùm sáng đỏ bắn ngược ra.
Mục Trần nhìn theo luồng hồng quang, rồi hai mắt sững sờ. Không chỉ hắn, hầu như toàn bộ tân sinh ở đây cũng ngạc nhiên không kém.
Bởi vì hào quang trong tay hắn đã bắn tới và bao phủ lấy gương mặt lạnh băng, mang theo một nụ cười nhạt của An Nhiên.