Chương 15: Phá Linh châu | Đại Chúa Tể
Đại Chúa Tể - Cập nhật ngày 01/02/2025
Biến hóa trên lôi đài như chớp nhoáng, khi mà mọi người định thần nhìn lại, đã thấy Liễu Mộ Bạch xuất hiện bên cạnh Liễu Dương, thần sắc ngạc nhiên, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mục Trần thì lại không để ý đến gương mặt như đá của Liễu Mộ Bạch, hồng quang trong tay tiêu tán, để lộ ra một hạt châu đỏ rực như trái nhãn. Bề mặt viên châu khắc đầy hoa văn khó hiểu, bên trong là một nguồn linh lực cuồng bạo vận động như thủy triều.
– Phá Linh châu…
Mục Trần vuốt ve hạt châu lóng lánh trong tay, nhếch môi cười nhẹ, trong nụ cười đó lại mang theo một chút lạnh lẽo. Phá Linh châu này không phải là thứ để tu luyện, mà là một linh khí có sức phá hoại vô cùng to lớn. Một vài cường giả đạt đến đẳng cấp nhất định có thể áp lực linh lực mạnh mẽ vào hạt châu nhỏ bé này, người sử dụng chỉ cần rót một ít linh lực vào để thúc giục, cũng đủ gây ra một đòn công kích khủng khiếp.
Để chế tạo Phá Linh châu cần một loại kim loại gọi là Linh Kim. Giá của kim loại này rất đắt, mà quá trình chế tạo Phá Linh châu đòi hỏi phải khống chế linh lực một cách vô cùng chính xác, tỷ lệ thất bại lại cực kỳ cao, nên Phá Linh châu trở nên hiếm có và giá cả cũng không hề rẻ. Khỏa Phá Linh châu trong tay Mục Trần mà nhìn vào trình độ ngưng tụ linh lực, nếu ném vào một cường giả Linh Luân cảnh cũng có thể gây ra thương thế nghiêm trọng.
Liễu Dương, hắn muốn giết người a.
– Trả lại cho ta!
Liễu Dương lúc này cũng đã tỉnh lại, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Hắn hiểu rằng bản thân đã vi phạm quy định, và nếu bị phạt thì khó mà thoải mái được, nên hung hăng trợn mắt vươn tay tới Mục Trần.
– Đại ca, hãy lấy lại thứ đó đi, đừng để hắn có chứng cứ…
Nghe Liễu Dương nói, thần quang trong mắt Liễu Mộ Bạch bất chợt lóe lên. Dù sao thân phận của họ cũng không thấp, nếu Mục Trần không giữ chứng cứ trong tay, thì việc này dễ dàng vượt qua hơn.
– Ngươi còn lộn xộn, khỏa Phá Linh châu này có thể nổ ngay trên mặt ngươi đó.
Liễu Mộ Bạch vừa định ra tay thì Mục Trần lại cười lớn, hai ngón tay kẹp chặt khỏa Phá Linh châu, thốt ra một câu rùng mình.
– Chuyện này do Liễu Dương lỗ mãng, ngươi hãy trả lại Phá Linh châu cho hắn, làm người nên lưu lại một đường lui, đối với tất cả mọi người đều tốt, chẳng phải sao?
Liễu Mộ Bạch thần sắc nghiêm trọng nhìn Mục Trần, chậm rãi nói.
Mục Trần chỉ nhàn nhạt cười đáp.
– Sao lại như vậy?
Mạc sư cũng đã phi thân lên lôi đài, nhìn ba người và trầm giọng quát.
Liễu Dương thấy Mạc sư xuất hiện, sắc mặt trắng bệch mà cũng hung tợn nhìn Mục Trần, định uy hiếp hắn im lặng.
Nhưng trước sự uy hiếp của hắn, Mục Trần chẳng hề để tâm, cầm Phá Linh châu giơ cao cho Mạc sư thấy.
Mạc sư thấy Phá Linh châu trong tay Mục Trần, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, nhìn qua Liễu Dương, giọng nói giận giữ vang lên:
– Trong cuộc tỷ thí ngươi dám dùng Phá Linh châu?
– Phá Linh châu?
Không ít đệ tử xung quanh cũng thốt lên, nghe được ba từ này, những người khác lập tức hô hoán ầm ĩ.
– Thật không biết xấu hổ, cả Phá Linh châu cũng dám lấy ra!
– Không hổ là thiếu chủ đệ nhất vực Bắc Linh cảnh a, ra tay thật hào phóng, ha ha!
Nghe những lời phẫn nộ và khinh thường đó, sắc mặt Liễu Dương quả thật cực kỳ khó coi, lần này hắn thật sự không còn mặt mũi nào về nhà.
Tiêu viện trưởng và Tịch sư tây viện cũng đã phi lên, Mạc sư bước qua nói sơ qua sự tình. Sau đó mọi người thấy sắc mặt Tiêu viện trưởng trở nên khó coi.
– Viện trưởng, Liễu Dương nhất thời xúc động, nhưng chưa gây ra tổn hại gì, mong có thể niệm tình.
Liễu Mộ Bạch thấy vậy cũng vội vàng cất tiếng.
– Ý của Liễu học trưởng là, nhất định phải để hắn dùng Phá Linh châu đánh ta trọng thương, mới coi như có chuyện?
Mục Trần mỉm cười châm biếm nói.
Liễu Mộ Bạch sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn Mục Trần, nói:
– Ngươi muốn gì?
– Không phải ta muốn gì, Bắc Linh viện có quy định, chuyện trong viện thì cứ theo quy định mà xử lý là hợp lý.
Mục Trần không chút nể mặt, cười nói.
Liễu Mộ Bạch lộ ra hàn quang, vừa định nói lại thì bị Tiêu viện trưởng phất tay ngăn lại, lão nhìn hai vị sư phụ của các viện hỏi:
– Việc này nên xử lý thế nào?
– Theo quy định, Liễu Dương sẽ bị hủy bỏ tư cách thăng cấp thiên giới sắp tới.
Mạc sư suy nghĩ rồi trả lời.
Liễu Dương sắc mặt kịch biến, không thể thăng cấp thiên giới, hắn sẽ không có tư cách tranh đoạt danh ngạch Ngũ Đại Viện, đối với hắn mà nói, đây là đả kích trí mạng.
– Có nặng quá không? Người đủ tư cách tranh đoạt danh ngạch Ngũ Đại Viện trong học viện vốn đã ít…
Tịch sư trầm ngâm một chút rồi hạ giọng nói.
– Hơn nữa nếu làm như vậy, phụ thân Liễu Dương e rằng sẽ không từ bỏ ý đồ. Dù Bắc Linh viện chúng ta không sợ, nhưng gây hiềm khích với đệ nhất đại vực Bắc Linh cảnh cũng là phiền toái không nhỏ.
– Nhưng phụ thân Mục Trần cũng là Mục vực chủ, nếu cứ thế bỏ qua chuyện này, sợ rằng Mục vực cũng sẽ có oán khí.
Mạc sư cũng đáp lại.
Tiêu viện trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, nếu việc xảy ra giữa hai đệ tử tầm thường cũng còn dễ giải quyết, nhưng hiện tại hai người này đều là thiếu chủ của một vực ở Bắc Linh cảnh, ngả về bên nào cũng không ổn.
– Ha ha, Mục Trần a…
Tiêu viện trưởng bỗng dưng nhìn Mục Trần bên cạnh, cười tủm tỉm nói:
– Chuyện này, ngươi nói xem…
Mục Trần thấy nụ cười của Tiêu viện trưởng, trong lòng cũng đã hiểu lão muốn nói gì, bèn cười đáp:
– Viện trưởng, việc này thật sự do Liễu Dương lỗ mãng, ta cũng không bị thương chỗ nào, có lẽ chúng ta có thể thương lượng một chút…
Nghe Mục Trần nói như vậy, không chỉ Tiêu viện trưởng sửng sốt, mà ngay cả Liễu Dương cũng ngạc nhiên, hiển nhiên không đoán được Mục Trần lại buông tha hắn. Nhưng khi nhìn thấy khóe miệng của hắn tươi cười, trong lòng hắn lại cảm thấy lạnh đi. Gã tiểu tử này nhìn bề ngoài ôn hòa, nhưng thủ đoạn thật sự rất độc ác, khoảnh khắc vừa rồi lấy mạng đổi mạng cướp Phá Linh châu của hắn vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức.
– Nhưng hắn dù sao cũng đã vi phạm quy định. Như vậy đi, Phá Linh châu này ta sẽ không trả, coi như là hắn bồi thường, ta cũng không so đo nữa.
Mục Trần cười tủm tỉm.
Hắn hiểu rằng Tiêu viện trưởng đang khó xử, dây dưa cũng không có lợi nên thừa dịp này kiếm lời một chút, đồng thời tạo một ân tình cho mấy người Tiêu viện trưởng.
– Ngươi?
Liễu Dương nghe thấy Mục Trần muốn giữ lại khỏa Phá Linh châu của mình, ánh mắt tức giận trừng trừng nhìn hắn. Phá Linh châu này do phụ thân tự tay chế tạo, là bảo vật mạng của hắn, giá trị vô cùng to lớn.
– Ngươi không muốn à? Vậy thì cứ theo quy định mà làm.
Mục Trần liếc nhìn Liễu Dương, ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Liễu Dương khẽ giật mình, chỉ đành cắn răng nuốt vào bụng, Phá Linh châu dù quý giá nhưng so với danh ngạch Ngũ Đại Viện vẫn chẳng là gì.
– Ha ha, nếu ngươi đã thích Phá Linh châu, vậy cứ tặng cho ngươi đi.
Tâm cơ của Liễu Mộ Bạch hiển nhiên sâu hơn Liễu Dương, liếc nhìn Mục Trần rồi cười nhạt.
Mục Trần cũng liếc hắn, dù Liễu Mộ Bạch có che giấu tốt nhưng hắn vẫn thấu hiểu tâm tư âm thầm của người này. Kẻ này hơn hẳn Liễu Dương, phiền toái vẫn cao hơn một chút.
– Nếu Mục Trần đã không tính toán, chuyện này bỏ qua đi. Nhưng về sau nếu Liễu Dương còn tái phạm, bất cứ phụ thân ngươi là ai, Bắc Linh viện này cũng sẽ dựa vào quy tắc mà xử lý!
Tiêu viện trưởng thấy Mục Trần dàn xếp ổn thỏa, giải quyết được cơn đau đầu của mình, trong lòng cũng nhẹ nhõm, ánh nhìn với Mục Trần cũng mến mộ hơn, nhưng với Liễu Dương thì lời nói lại rất nghiêm khắc.
Liễu Dương sắc mặt hết đỏ lại trắng, không dám nói thêm câu nào. Dù Bắc Linh viện có trung lập nhưng cũng không sợ Liễu vực một chút nào.
– Đa tạ viện trưởng.
Liễu Mộ Bạch mỉm cười, lại vươn tay ra với Mục Trần, nói:
– Cũng đa tạ Mục Trần học đệ. À sau này ngươi cũng là đệ tử thiên giới, ta rất hứng thú với ngươi, hy vọng có cơ hội bàn bạc thêm một chút.
Khuôn mặt anh tuấn tươi cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa một chút lạnh lẽo, ít ai phát hiện ra.
– Liễu học trưởng nói đùa rồi.
Mục Trần nhìn Liễu Mộ Bạch, khuôn mặt hơi gầy nhưng khôi ngô hiện ra một nụ cười, bắt tay Liễu Mộ Bạch rồi nhanh chóng rút lại. Sâu trong ánh mắt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ.
Liễu Mộ Bạch rất ưu tú, lại biết ẩn nhẫn, chỉ có điều so với những kẻ trong Linh Lộ, trình độ tâm ngoan thủ lạt ra tay tàn nhẫn không do dự, vẫn còn kém lão luyện một chút.
Trên đài, hai người bắt tay vui vẻ, dù cả hai đều mỉm cười nhưng vài người nhạy bén hoàn toàn có thể cảm nhận được sự đối chọi gay gắt bên dưới vẻ ngoài bình thản kia.
– Mục Trần này… trái thực là có chỗ lợi hại a, đối mặt với Liễu ca lại không hề nhún nhường.
Đám học trưởng thiên giới tây viện thấy cảnh này cũng bật ra tiếng. Chưa nói đến thực lực Mục Trần ra sao, chỉ riêng khí phách khi đứng trước Liễu Mộ Bạch cũng đủ khiến họ líu lưỡi.
– Sau này thiên giới Bắc Linh viện có thêm nhân vật này gia nhập, e rằng sẽ còn náo nhiệt hơn nữa…
Hồng Lăng vuốt mái tóc đen, nheo mắt nhìn thiếu niên đứng đối diện với Liễu Mộ Bạch. Khí chất khôi ngô tuấn tú so với năm xưa hoàn toàn bất đồng, sự chênh lệch như lòng sông với đáy biển khiến nàng hơi xao xuyến.
Bất tri bất giác, kẻ từng bị nàng bỏ qua không quan tâm đã xuất sắc đến mức này.
Vấn đề Liễu Dương đã được ổn định, Tiêu viện trưởng cũng tuyên bố kết quả viện thí lần này, đương nhiên đông viện đã dậy sóng. Mục Trần, Liễu Dương, Đàm Thanh Sơn là những đệ tử địa giới đã vượt qua Linh Động cảnh, cũng thuận lợi thăng cấp thiên giới.
Mục Trần thấy viện thí đã kết thúc, cũng thả lỏng người ra. Ngũ Đại Viện, đã gần thêm một bước, ân oán không hồi kết ở Linh Lộ, bọn ta sẽ giải quyết tại Ngũ Đại Viện thôi.
Mục Trần ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời xanh thẳm, nhoẻn miệng cười.
Cơ Huyền… lúc này, cơ hội đã đến, chúng ta cũng nên có một trận so tài cho sảng khoái.